Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 140: Duyên phận ngay từ lúc sáu năm trước đã bắt đầu (8)




Anh cũng hiểu rõ, thích cô cũng không phải bởi vì cô có bóng dáng của Hạ Sơ.

Mà là thật sự thích cô.

Thật ra nếu nhìn rõ, Cô và Hạ Sơ không hề giống nhau.

Hạ Sơ là dịu dàng lại đơn thuần, mà cô lại không dịu dàng.

Phương Thê sợ run lên, không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ ở lúc này nói lời như vậy, nhưng lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

"Thật sao?"

Cô đột nhiên muốn xác nhận mình có phải nghe lầm không.

"Thật, anh thích em."

Doãn Văn Trụ lại nghiêm túc trả lời lần nữa, cầm tay Phương Thê chặt hơn.

Tuy rằng lúc ban đầu không hề nghĩ tới có thể như vậy, nhưng nếu có thể cùng cô đi qua quảng đời, không hẳn không phải là một loại hạnh phúc.

Thật ra thì bắt đầu cũng không quan trọng không đúng sao?

"Vậy còn em, em có thích anh không?"

Nhớ tới lúc đầu cô vì Tần Tiêu Nhiên làm tất cả, chuyện trước khi nhập viện.

Doãn Văn Trụ lại ăn dấm rồi, bá đạo nói: "Nói."

"Không nói."

Phương Thê đột nhiên muốn đùa, muốn chọc anh.

Ai bảo anh trong khoảng thời gian này cứ trêu chọc cô.

Doãn Văn Trụ lại không tha, đưa tay chọt lét cô, "Nói hay không."

"Không nói."

Phương Thê muốn chạy ra khỏi sự ôm ấp của anh, nhưng lại bị anh bắt về.

Cơ thể hai người chạm vào nhau, hô hấp Doãn Văn Trụ đột nhiên dồn dập.

Anh đang nói nhẹ giọng bên tai cô: "Thê Thê."

"Vâng?"

Phương Thê không cử động nữa, an tĩnh nằm trong ngực anh.

Cái ôm trong ngực này rất quen thuộc.

Lúc ban đầu cô không ngừng muốn thoát đi, nhưng lại bị anh bá đạo đặt vào lòng.

Đến bây giờ đã thành thói quen.

Thật ra thì có lúc, thói quen cũng là một loại chuyện rất đáng sợ.

"Anh hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói không có vấn đề gì nữa, cho nên chúng ta bắt đầu làm chuyện mà trong bệnh viện chưa hoàn thành đi."

Anh khẽ cắn vành tai cô một chút, thấp giọng nói.

Trong bệnh viện chuyện chưa làm xong?

Phương Thê suy nghĩ một chút mới biết Doãn Văn Trụ đang nói đến chính là cái gì, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.

Anh lại có thể hỏi bác sĩ những chuyên này.

"Doãn Văn Trụ."

Phương Thê buồn bực kêu lên.

"Đã nói bao nhiêu lần, phải gọi anh là Trụ, biết không?"

Doãn Văn Trụ lại cắn vành tai Phương Thê, tay cũng bắt đầu di chuyển xấu.