Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 209: Cô mang thai, thế nhưng anh lại không cần cô (6)




Lúc Doãn Văn Trụ về đến nhà đã rất trễ rồi, nhưng là Doãn Văn gia đều ánh đèn sáng rỡ.

Doãn Văn Thận ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt khó coi, Thím Vương và lão Vương cũng đứng ở một bên.

Còn có Hạ Sơ, núp ở bên kia, xem ra cực kỳ đáng thương.

Đúng vậy, lúc ban đầu anh thật sự thích Hạ Sơ loại dáng vẻ này.

Thanh thuần, mảnh mai, tính tình khéo léo.

Mà không phải Phương Thê cái loại đó nhìn như thanh thuần, kì thực quật cường đến khiến đau lòng.

Nhưng mà bây giờ mặc kệ Hạ Sơ là thật như thế, vẫn chỉ là giả dạng làm như thế thật ra thì đều không quan trọng, tim của anh từ đầu tới đuôi cũng nghiêng về Phương Thê.

Đối với Hạ Sơ, có lẽ là loại tiếc nuối đi.

Cho nên xem như cảm thấy có cái gì không đúng, anh cũng không có suy nghĩ nhiều.

Cuối cùng là người trong lòng của trước kia, cho nên cũng thật sự có chút không bỏ được.

Nhưng mà bây giờ, tâm niệm đều thành tro.

Tâm cũng bởi vì Phương Thê rời khỏi mà trở nên trống rỗng rồi, sao còn dung được đối với cô ta nhớ thương?

Mấy ngày nay, cuối cùng anh cũng hiểu được nổi khổ tâm ban đầu của cha anh.

Là anh đã làm tổn thương đến một số người.

Nhưng bây giờ, anh còn phải làm một chút chuyện khiến cha anh đau lòng nữa.

Cho nên cũng chỉ có thể ở đáy lòng lặng lẽ nói tiếng thật xin lỗi.

Trước kia, còn có bây giờ.

Vốn tưởng rằng thời gian bảy năm, mình thành thục không ít, lại còn chưa đủ.

Không cách nào bảo vệ người mình yêu.

"Doãn Văn Trụ, mày đến cùng đã làm cái gì?"

Doãn Văn Thận nhìn anh mở miệng, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.

"Cha là chỉ cái gì?"

Doãn Văn Trụ nói mang theo vài phần lười biếng, như bình thường.

"Phương Thê nói con bé đi rồi."

Phương Thê lúc rời đi, đúng là vẫn còn không nhịn được, gọi điện thoại trở về.

Cô không bỏ được Doãn Văn Trụ, giống như không bỏ được Doãn Văn Thận và Thím Vương.

Một là tình yêu, một là thân tình, giống nhau làm cho người ta cảm thấy không thôi.

Cho nên Doãn Văn Thận mới biết, mới có thể ở chỗ này chờ Doãn Văn Trụ về.

"A, con ly hôn với cô ấy, không đúng, chỉ là khế ước cũng chúng ta đã đến mà thôi.

Cha, lúc đầu con cưới cô ấy chỉ vì giận cha thôi. Cho nên từ sớm liền ký hiệp nghị.

Cho nên nói, giữa chúng ta không tính là vợ chồng chân chính, cô ấy chỉ là vật thay thế của Hạ Sơ mà thôi.

Chẳng qua là không nghĩ tới cô ta còn dám gọi điện cho cha, muốn cho cha khuyên con hồi tâm chuyển ý sao?

Đó là không thể nào."

Doãn Văn Trụ vừa nói lời tàn nhẫn, trong lòng lại đau.

Vốn quyết định xé toang kia phần hiệp ước, xé toang tờ giấy ly hôn, tuy nhiên không làm kịp nữa.

Vốn là quyết định vì cô cắt bỏ tóc dài, giải thích với cô mọi chuyện, tuy nhiên không kịp nữa.

Doãn Văn Trụ lại xoay người kéo Hạ Sơ, đưa tay ôm cô, "Cha, con thích chính là Hạ Sơ, lần này cha đừng quấy rối nữa."

Nếu muốn diễn trò, sẽ phải diễn toàn bộ.

Anh cũng hiểu rõ Quý Thư, biết anh ta sẽ làm gì.

"Doãn Văn Trụ, mày thật là mắt bị mù rồi. Phương Thê là một cô gái tốt mày lại không muốn, cố tình thích cái loại đàn bà này."

Doãn Văn Thận thật tức giận, chỉ vào Hạ Sơ mắng.

Ông thật lòng thích Phương Thê, thích cô không kiêu ngạo không nóng nẩy, cũng thích cô lơ đãng tỉ mỉ.

"Cha thật là bị cô ta mê hoặc rồi.

Hạ Sơ ban đầu không phải là vì tiền, cha càng muốn nói cô ấy vì tiền.

Bây giờ cô ta mới thật vì tiền, cùng con ký phần khế ước kia, con đáp ứng cho cô ta năm trăm vạn."

Anh càng nói càng tàn nhẫn, tim của mình lại càng đau.

Anh biết, lúc này Phương Thê nhất định là ở nơi nào đó đau lòng.

Như vậy bọn họ liền cùng nhau đau.