Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 221: Sự săn sóc của Tư Mị (2)




Phương Thê vẫn không hiểu.

Mặc dù ở chung quanh chỗ này đều là thủy tinh như đặt mình vào biển cả, cảm giác cũng không sai, nhưng không thể nói đặc biệt.

Mà lúc này đây, đèn trong phòng đột nhiên lại tắt đi.

Chỉ còn lại ánh sáng thăm thẳm từ biển cả tỏa ra bốn phía.

Mà một khắc sau, một đạo ánh sáng hiện lên, lấy nước biển vì màn, phía trên có rất nhiều sao, đều phát sáng, thật sự rất đẹp.

Đây là một bộ thiết bị chiếu ra sao sáng.

"Đáy biển ánh sao sáng."

Tư Mị đi tới bên người Phương Thê, cười nói: "Em xem những ngôi sao đều quy tụ trong vũ trụ này, chúng ta nhỏ bé cỡ nào, cho nên phần phiền não kia của em càng nhỏ, không bằng cứ như vậy quên thôi."

Nói xong, Tư Mị có chút xấu hổ.

Anh thật sự chưa từng nói qua những lời an ủi người khác.

Ánh sáng xanh của nước biển, lại tản ra ánh sáng trắng của những ngôi sao, hai loại ánh sáng đan chung một chỗ, lại thật sự giống như bầu trờikia.

Phương Thê ngẩng đầu, đưa tay, xuyên thấu qua khe hở nhìn một mảnh cảnh đẹp kia.

Tư Mị lời nói truyền đến, khiến cô cảm động hơn.

Thật ra thì cô là người có lúc rất lạnh nhạt, bây giờ tâm tình không tốt, đối với Tư Mị càng không nhiệt tình.

Nhưng cô chợt hiểu.

Thì ra là những ngày này, không phải chính anh muốn chơi, mà chỉ muốn khiến cô vui vẻ hơn.

Nghiêng đầu, nhìn cái người bên cạnh, Phương Thê nói: "Cám ơn anh, tâm tình của em tốt hơn rồi."

Mặc dù đáy lòng cái loại khổ sở đó vẫn còn.

Thật ra thì cô cũng biết, con người khi còn sống vốn là rất ngắn ngủi, nên trôi qua vui vẻ liền vui vẻ một chút.

Nhưng không có cách nào khống chế.

Nếu như thuộc về mình cái kia một phần hạnh phúc đã rời đi, vậy thì làm sao lại vui vẻ?

"Thê Thê, có phải bởi vì em không muốn nhìn thấy anh vào ngày mai, cho nên mới cố ý nói như vậy?"

Tư Mị mở miệng, làm như cười giỡn, vừa tựa như thật oán trách.

Nghe giọng anh như vậy, Phương Thê cuối cùng đã nở nụ cười, "Không phải, bây giờ tâm tình em thật sự tốt hơn nhiều."

Thật ra thì rất lâu, Tư Mị rất tốt để đừa giỡn, luôn có thể khiến người khác bật cười.

Không phải lỗi của anh, là do cô làm thế nào cũng vui không nổi.

"Anh đã nói rồi, em thấy được cái này nhất định sẽ vui vẻ."

Nghe vậy, Tư Mị lại dẫn mấy phần đắc ý nói.

"Được rồi, anh lợi hại."

Phương Thê không khỏi cảm thấy buồn cười.

Người với người chung đụng có lẽ thật sự rất kỳ diệu.

Ít nhất ở lúc ban đầu, cô đã từng ghét qua Doãn Văn Trụ, cũng không ưa thích Tư Mị.

Nhưng chung đụng lâu rồi, lại biết cái tốt của bọn họ.

Phương Thê không biết, nếu như không yêu Doãn Văn Trụ và gặp gỡ Tư Mị sẽ lại ra sao?

Cô chỉ biết cô bây giờ không có năng lực đi yêu người khác nữa.

"Có phải cảm thấy anh rất tốt không? Thế nào muốn chấp nhận anh sao?"

Tư Mị càng lại gần vài phần, lời nói như giả như thật.

"Được rồi, vậy hôm nay em mời anh ăn cơm vậy."

Phương Thê không trả lời vấn đề của Tư Mị, cũng là dùng một loại khác phương pháp từ chối.

Tư Mị không hỏi nữa, cười nói: "Hừ, vậy anh muốn ăn ngon."

Trên đời này không có vừa thấy đã yêu.

Ít nhất anh đối với Cô cũng không phải là vừa thấy đã yêu.

Lúc ban đầu gặp, tâm tình không tốt, nhìn cô như bộ dáng như một chú mèo hoang, chỉ là muốn trêu cợt cô.

Sau đó bị cô bóp cánh tay, còn bị đá một cước, khi đó thật sự có ý tưởng nếu gặp được cô lần nữa sẽ dạy dỗ cô một tý.

Sau lại dần dần quên đi, gặp gỡ lần nữa nắm tay cô chạy, chỉ là một loại cố ý trả thù.

Cũng là cảm thấy chơi thật vui.

Ở những thành phố khác nhau, lại có thể gặp được hai lần.

Khi đó, anh thật sự không nghĩ rằng sẽ gặp lại lần thứ ba.

Đối với cô có chút hứng thú, nhưng không có để tâm.

Chỉ xem cô như một người đặc biệt hơn so với những người xa lạ khác mà thôi.

Nhưng bọn họ gặp nhau, lại ở từng thành phố khác nhau, cuối cùng lại trở thành đối tượng xem mắt của nhau.

Anh nói thích cô, lúc ban đầu cũng là cố ý.

Luôn muốn trêu chọc cô, cũng cảm thấy loại như cô rất hợp khẩu vị của mình, ở chung một chỗ đỡ hơn ở với cha mình cứ càu nhàu tốt hơn.

Thế nhưng ở thời gian gần nhau này, mới biết rất nhiều trước kia chưa bao giờ thấy qua gì đó.

Cô cười từ từ nhuộm dần không tới đáy mắt, cặp mắt kia lộ ra một cỗ nhàn nhạt ưu thương.

Có lúc rõ ràng đang nhìn mình, nhưng mình lại không biết lòng cô đang ở đâu.

Bây giờ, anh cũng nói không rõ cảm giác mình lúc này đối với cô, chỉ một lòng muốn cô vui hơn.

Anh cảm thấy, Cô không nên an tĩnh lạnh nhạt như thế, mà nên như lúc gặp mặt lần đầu dáng vẻ như chú mèo hoang, sẽ giương nanh múa vuốt.

"Được rồi, anh muốn ăn ở đâu đều được."

Phương Thê gật đầu một cái nói.

Một bữa cơm tuy nói không phải thứ tốt gì, nhưng ít nhất có thể hồi báo một ít phần tâm của anh.

"Là em nói đó, vậy đi thôi."

Tư Mị lại kéo tay Phương Thê, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Vừa bắt đầu, Phương Thê luôn là kháng nghị, tuy nhiên lại chưa bao giờ được anh đồng ý.

Đến cuối cùng, Cô cũng liền thỏa hiệp.

Chỉ là nắm tay mà thôi.