Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 232: Cục cưng không phải con (1)




Tư Mị ôm Phương Thê đứng ở ven đường đón xe,  nhưng lại không có xe nào dừng lại.

Anh nhìn Phương Thê máu càng chảy càng nhiều, đáy lòng có chút nóng nảy.

Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ gặp nguy hiểm.

Tư Mị không muốn quản, anh tính xông ra cản một chiếc xe, mới mặc kệ kết quả ra sao.

Chỉ là lúc này, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc dừng ở trước mặt anh.

Doãn Văn Trụ mở cửa xe ra, gấp gáp nói: "Lên xe nhanh tý."

Tư Mị dừng một chút, nhưng rất nhanh lên xe.

Mặc dù không thích người đàn ông này, nhưng anh không muốn lấy sinh mạng Phương Thê ra giỡn.

Xe một đường bay nhanh, đến bệnh viện gần nhất.

Mới vừa rồi các y tá còn len lén xem tin về cuộc đính hôn của công tử giàu có một hai ở thành phố H qua điện thoại, lại không nghĩ rằng đảo mắt liền gặp được người thật.

So với hình thì đẹp trai hơn, nhưng đối với tình huống này lại có chút không hiểu.

"Mau gọi bác sĩ."

Tiếng của hai người đồng thời hô lên.

Y tá kia mới hồi hồn lại, liền vội vàng xoay người chạy đi.

Một đám bác sĩ rất nhanh liền chạy ra.

Không tại sao, chỉ vì cái bệnh viện này còn dựa vào sự viện trợ của Doãn Văn Trụ, nghe thấy Tổng giám đốc Doãn Văn đến, đương nhiên không dám chậm trễ.

"Nhanh lên, không cho phép cô ấy có chuyện, nghe rõ chưa?"

Doãn Văn Trụ cơ hồ hầm hừ nói với bác sĩ.

Lúc này, trong lòng anh chỉ có một ý niệm, quyết không thể để cho cô gặp chuyện không may.

Nếu như Cô đã xảy ra chuyện, như vậy cả đời này, anh sẽ hối hận.

Bác sĩ muốn từ trên tay Tư Mị nhận lấy Phương Thê, Tư Mị cũng là xẹt qua anh, đem Phương Thê nhẹ nhàng đặt trên xe.

"Nhanh lên một chút, còn lo lắng làm gì?"

Bác sĩ gật đầu, vội vàng đẩy Phương Thê vào phòng giải phẩu.

Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị Tư Mị ngăn cản.

"Anh cảm thấy mình có tư cách để đi sao?"

Tư Mị thay đổi ngày thường cởi mở, mang theo vài phần lạnh lẽo hỏi.

Anh không biết Phương Thê rốt cuộc tại sao có thể như vậy, nhưng nhất định người trước mắt này có liên quan.

Doãn Văn Trụ nhìn Tư Mị một thân là máu, đáy mắt có đồ vật gì đó xẹt qua, nhưng cuối cùng lại dấu xuống.

"Tránh ra."

Anh sai rồi, quá sai rồi.

Nhưng người trước mắt này không có tư cách tới chất vấn anh.

Anh biết, mình ghen tỵ, nhìn anh ta bên cạnh Phương Thê, anh ghen.

Vì vậy anh đã biết thêm, cảm giác nhìn người mình yêu đứng cạnh người khác.

Vì vậy anh càng hận mình, lại dùng phương pháp này để tổn thương cô.

Thật sự sai lầm rồi.

Anh hối hận không kịp.

"Quên nói cho anh biết, tôi là vị hôn phu của Phương Thê, cho nên tôi không muốn thấy mặt anh nữa."

Tư Mị nghĩ sự có mặt của anh ta sẽ khiến Phương Thê càng đau lòng hơn.

Cho nên anh mới ngăn cản tất cả.

Hơn nữa cô nhất định không hy vọng đến cuối cùng còn chật vật như vậy.

Ít nhất lúc này không thể.

Phương Thê ngoài mặt bình tĩnh, cảm xúc trong lòng nhất định sắp hỏng mất rồi.

Cho nên anh ta không thể xuất hiện.

Mặc dù từ nơi này nhìn vẻ mặt của người đàn ông này, anh cảm thấy anh ta cũng không phải không thích Phương Thê.

"Nếu như là vị hôn phu, Phương Thê làm sao lại tới nơi này gặp tôi?"

Anh không muốn đi tin, cho dù chỉ là tưởng tượng, lòng sẽ cảm giác rất đau.

Loại cảm giác dường như có thể mất đi cô, anh không dám nghĩ tới.

Anh biết mình ở rất nhiều chuyện rất độc đoán, hơn nữa lại bá đạo.

Bây giờ mới phát hiện, mình sai cỡ nào.

"Cho anh một cơ hội, cho cô ấy một cơ hội, cũng cho chính mình tôi một cơ hội."

Tư Mị cũng không tính giấu giếm cái gì, tim mình có lẽ có chút không giống với.

"Nếu như anh quay đầu lại, như vậy tôi sẽ không làm tiếp chuyện gì, cô ấy cũng có thể hạnh phúc. Nếu như anh không quay đầu lại, như vậy cô ấy sẽ hoàn toàn hết hy vọng, tôi liền tranh thủ. Mà bây giờ, đáp án đã rất rõ ràng rồi. Tôi hi vọng anh tuân theo sự lựa chọn của mình. Nếu đã lựa chọn, nhất định phải chịu đựng cái giá đó. Có một số việc cho dù hối hận, cũng không cách nào có thể quay lại."

Anh từng làm qua một chuyện sai, cho tới đời này đều không cách nào quên.

Doãn Văn Trụ đang muốn nói gì, bác sĩ đi tới nói: "Hai vị ai là người thân của cô ấy? Đứa trẻ rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể cứu người lớn trước sau đó mới cố sức bảo toàn đứa nhỏ, cho nên muốn mời các vị ký tên."

"Là tôi."

Hai người trăm miệng một lời nói.