Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 271: Là cha (4)




Thành phố C có nhiều chỗ không giống với thành phố A và Thành phố H, đó chính là Thành phố C không có quý tộc nhà giàu có cắm rễ sâu vào, người của Thành phố C đến từ rất nhiều nơi, dần dần tụ lại thành một thành phố như bây giờ.

Không có các tập đoàn lớn độc chiếm thị trường, rất nhiều doanh nhân cũng thích tới Thành phố C phát triển.

Cho nên Thành phố C phát triển rất tốt, dĩ nhiên cũng có một chút tập đoàn của các thành phố khác tới nơi đây mở chi nhánh.

Tập đoàn Doãn văn chính là một trong số đó.

Thành phố C là một thị trường tốt, cho nên bọn họ mới ở chỗ này mở chi nhánh.

Sau khi Doãn Văn Trụ đến Thành phố C, liền toàn quyền trông coi công ty chi nhánh.

Dù không nhìn thấy, anh cũng lợi hại hơn rất nhiều người.

Ban đầu lúc đi học chính là thiên tài kinh doanh hiếm có.

Mà Bạch Hinh hợp lý hợp tình trở thành thư ký của anh.

Bạch Hinh cũng như Phương Thê, ban đầu cũng là học thiết kế thời trang, đối với mấy thứ này cũng không hiểu lắm.

Nhưng cô biết, ban đầu Phương Thê đã làm hai năm thư ký, hơn nữa làm được rất tốt, cho nên cô cũng rất cố gắng học.

Không biết tại sao, mình chính là muốn so sánh với cô ấy, ngay cả mình cũng khống chế không được.

Thời gian nửa tháng, bọn họ cũng gần như quen hết các nghiệp vụ của công ty chi nhánh.

Khi Bạch Hinh đang sửa sang lại một chút tài liệu, có một cô gái lặng lẽ đi tới, "Chị Hinh, chị có thể nói cho em biết Tổng Tài thích gì không?"

Cô gái này luôn nói Doãn Văn Trụ lớn lên giống một nhân vật anime cô thích, cho nên rất muốn biết một chút chuyện về anh.

Đây chẳng qua là đơn thuần hâm mộ.

Mà cũng có một ít người có tâm tư khác.

Bạch Hinh cảm thấy hơi khổ sở, lúc ban đầu cô vì cùng anh đi, cho nên người trong công ty cũng suy đoán quan hệ giữa bọn họ.

Sau đó một lúc sau, mọi người cũng nhìn thấu chuyện gì.

Bắt đầu cảm thấy cô chính là người anh mang từ tổng công ty tới.

Mà có vài người cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Cô biết, Doãn Văn Trụ dù không nhìn thấy, nhưng thân phận kia, dung mạo như thế, cũng đủ làm cho rất nhiều người như con thiêu thân đâm đầu vào lửa bay tới anh.

Mình không phải cũng là một người trong số đó sao?

"Chị thật không biết."

Bạch Hinh lắc đầu nói.

Thật ra thì cô thật không biết một ít chuyện của anh.

"Chị Hinh, dừng hẹp hòi như vậy, em sẽ không giành tổng giám đốc với chị, em chỉ muốn biết một chút chuyện thôi."

Cô gái tựa vào bên cạnh cô, tiếp tục khuyên.

"Tiểu Ngư, chị với tổng giám đốc không có quan hệ gì, em đừng nói lung tung, còn có ngài ấy rất nhanh sẽ đi ra, nếu không chính em đi hỏi ngài ấy đi?"

Bạch Hinh đưa tay nhìn đồng hồ trên tay một chút, cũng không sai biệt lắm là lúc này.

Mỗi lần đúng thời gian này, anh sẽ đi ra ngoài.

Mặc dù anh không nói, nhưng cô cũng biết, anh nhất định là đi xem Phương Thê rồi.

Dù anh không xem thấy.

"À, vậy em đi trước."

Cô gái tên là Tiểu Ngư le lưỡi một cái với cô một cái liền rời đi.

Mặc dù tổng giám đốc vô cùng đẹp trai, khiến cô rất run động, nhưng cái loại khí thế đó, Cô cũng không dám đi hỏi.

Đúng là, Tiểu Ngư mới vừa đi không bao lâu, Doãn Văn Trụ liền từ trong phòng làm việc đi ra.

Lúc đi qua trước mặt Bạch Hinh, anh cũng như trước lên tiếng chào hỏi, sau đó liền một mạch rời đi.

Tài xế đã sớm ở cửa công ty chờ, Doãn Văn Trụ ngồi lên xe, liền nói: "Tiểu Lý, đi thôi."

Hơn nửa tháng nay, anh mặc dù không có xuất hiện ở trước mặt Phương Thê, nhưng anh luôn đi tới trước nơi cô ở.

Có đôi khi, anh có thể gặp cô, có thể nghe thấy tiếng cô, vậy thì sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

Nghe tiếng cười của cô, trong đầu anh sẽ hiện lên nụ cười của cô, sau đó một mình nhếch môi mỉm cười.

Mà có đôi khi, anh không gặp được cô, như vậy anh sẽ cảm thấy hơi thất vọng.

Thời gian một tiếng, cứ lẳng lặng ngồi ở trong xe như vậy, chỉ vì  ó thể nghe mấy tiếng của cô.

Tuy vậy, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc nho nhỏ của một người.

Con tim trống rỗng cũng vì tiếng cười của cô mà trở nên phong phú.

Chỉ là thỉnh thoảng cũng có chút đa cảm, cô vui vẻ như vậy, có phải thật sự quên anh rồi không?

Nhưng may mắn là, anh cũng không  có ở chỗ này thấy Tư Mị.

"Tổng giám đốc, đến."

Tiếng của Tiểu Lý truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Doãn Văn Trụ.

"Ừ."

Doãn Văn Trụ nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại bắt đầu chờ đợi.

Thật ra thì Phương Thê rất ít ra khỏi nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài là vì mua vài món đồ, thỉnh thoảng ở trong sân là vì tìm chút linh cảm.

Mà có đôi khi, Cô đi ra ngoài, Doãn Văn Trụ cũng không ở đây.

Cho nên có thể gặp gặp được cô thật ra thì cũng không nhiều.

Nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Nghĩ tới giữa bọn họ chỉ cách nhau một ít như vậy, anh sẽ cảm thấy rất vui.

Hôm nay, Doãn Văn Trụ cũng không chờ lâu.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng của Phương Thê.

"Tiểu Lạc Lạc, Tiểu Dạ, hôm nay mẹ cùng dì Tiểu Mạt mang bọn con đi khu vui chơi có được không?"

Trong giọng nói của cô tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.

Lòng của Doãn Văn Trụ không khỏi ngẩn ra.

Mẹ?

Nghĩ đến ban đầu Phương Thê thực sự có thai, như vậy đứa bé không có chuyện gì, sanh ra rồi sao?

Đây là đứa con của bọn họ sao?

Giờ phút này, cả trái tim đều nhảy lên sự vui sướng.

Anh không muốn làm chuyện gì không tôn trọng Phương Thê, cho nên cũng phái người đi điều tra, chẳng qua là tra xét chỗ ở của cô thôi.

Mà bởi vì lúc đầu anh vẫn cho rằng Phương Thê chết rồi, lại cảm thấy xem như cô không có việc gì, nhất định đã từng bị thương rất nặng, cho nên căn bản không nghĩ tới đứa bé kia không có việc gì.

Cho nên anh bây giờ mới biết trên đời này còn có sự tồn tại của con mình.

Đúng vậy, con của bọn họ.

Không có so cái này càng làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc.

Người anh yêu nhất sanh con cho anh.

"Hay quá, mẹ, Lạc Lạc muốn chơi cởi ngựa."

Tiếng nũng nịu của Tiểu Lạc Lạc vang lên, dĩ nhiên bé nhắc đến là chiếc ngựa gỗ xoay kia.

"Tiểu Dạ, còn con muốn chơi gì?"

Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc hôn một cái, lại quay đầu hỏi Tiểu Dạ.

Tiểu Dạ vẫn chưa trả lời, Tô Tiểu Mạt liền cười nói: "Tiểu Dạ Dạ, hôm nay dì Tiểu Mạt dẫn con đi chơi trò này, con dám không?"

"Có gì không dám."

Tiểu Dạ mở miệng phản bác nói.

"Hay lắm, Thê Thê và tiểu Lạc Lạc đi chơi cởi ngựa, em dẫm Tiểu Dạ Dạ đi chơi tàu lượn siêu tốc."

Tô Tiểu Mạt lại thuận tay vò rối tóc Tiểu Dạ.

"Thì ra chỉ là tàu lượn siêu tốc, có gì phải sợ?"

Tiểu Dạ khẽ hừ một tiếng.

Bốn người bọn họ vừa nói chuyện vừa từ từ đến gần.

Doãn Văn Trụ lại cảm thấy mờ mịt.

Hai đứa bé, mà có một đứa tựa hồ vẫn còn rất lớn?

Lúc này, anh thật hận hai mắt của mình tại sao không nhìn thấy, bằng không có thể thấy cô, xem con gái của bọn họ.

Ba năm không thấy, cũng không biết cô có thay đổi gì không.

Con gái của bọn họ lại giống ai?

Chỉ là nghe thấy tiếng của con bé, anh sẽ cảm thấy thật đáng yêu.

Phương Thê bọn họ từ bên người Doãn Văn Trụ đi qua, Phương Thê không khỏi dừng một chút, quay đầu lại nhìn mấy lần chiếc xe kia.

Không biết có phải ảo giác không, Cô gần đây tổng nhìn thấy chiếc xe này.

Hơn nữa chẳng biết tại sao, đáy lòng luôn có loại cảm giác khó hiểu.

Dường như cô có thể biết người trong xe kia có lẽ là người nào, tuy nhiên lại không dám nghĩ tiếp.

"Thê Thê, làm sao vậy?"

Tô Tiểu Mạt chú ý tới Phương Thê không thích hợp, quay đầu lại hỏi.

"Không sao, chúng mình đi thôi. Hôm nay Abel làm lái xe, anh ấy nên chờ ở cửa."

Phương Thê xua đi loại cảm giác khác thường này, đi đến phía trước.

Nhìn cô thật sự rất tốt, anh yên tâm.

Dường như bây giờ cô thật sự vui hơn khi ở chung với mình.

Ban đầu, thật sự là làm sai rất nhiều chuyện.

"Tiểu Lý, đi theo bọn họ cách xa thôi."

Anh bây giờ, mặc dù không thể theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa, nhưng ít ra muốn xa xa nhìn, sau đó tưởng tượng thấy.

"Dạ."

Tiểu Lý đáp một tiếng, liền mở động cơ xe.

Đáy lòng cũng hơi cảm khái.

Tổng giám đốc đúng là một người đàn ông si tình.

Từ một nơi xa nhìn một cô gái, có lúc ngay cả anh đều sẽ cảm động.

Cho nên xe bọn họ cứ từ từ đi theo như vậy, một mực theo đến khu vui chơi.

Thời tiết lúc này rất tốt, nhưng bởi vì đã là đầu thu, cho nên ánh mặt trời cũng không quá nắng.

Anh nhớ, vào thời gian này ba năm trước đây, Cô rời khỏi anh.

Chỉ là lần này, anh sẽ học kiên nhẫn.

Từ từ để cho cô hiểu tấm lòng của anh.