Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 329: Bỏ trốn: Trút giận một cách điên cuồng




: Bỏ trốn

"Níu kéo sao?" Anh lại nói ra những chữ nào sao? Nam Cung Vũ Nhi hỏi bằng giọng run rẩy, "ở bên cạnh em, làm cho anh đau khổ đến vậy sao?"

"Không phải đau khổ! Chỉ là anh không thể cho em những gì em muốn, anh không muốn kéo em vào."

"Do anh không muốn kéo em vào, hay là anh sợ em kéo anh vào hả?" Nam Cung Vũ Nhi ngàn lần không ngờ đến, mình đã bỏ ra sáu năm trời, nhưng cũng không thể níu kéo lại được một chút nào trái tim của một người đàn ông. Cô đã cố gắng hết sức mình, nhưng trong giây phút Uất Noãn Tâm ở về Đài Loan kia, mọi thứ đều trở thành con số không.

Cái cảm giác này, rất thất vọng, mọi ảo tưởng đều vỡ tan, bản thân đã tốn rất nhiều công sức, trả giá hết sáu năm, chỉ đổi lại được một câu 'không còn yêu nữa' của anh, còn con ả đê tiện Uất Noãn Tâm kia chẳng làm gì, lại có thể chiếm hữu được trái tim anh suốt bảy năm.

Cô chưa bao giờ có cái cảm giác thất bại ê chề đến vậy, muốn có lại không thể có được. Cô rất ghen tỵ, rất đau khổ, nỗi đau khổ này, khắc sâu vào trong trái tim, làm cho cả con người đều trốn rỗng.

Nam Cung Nghiêu cúi thấp đầu, chần chừ một lúc, mới cúi đầu nói một câu. "Cứ coi như............. anh không muốn hai bên níu kéo lẫn nhau. Anh đi đây, em hãy chăm sóc mình cho thật tốt nhé."

"Không được............ em không cho anh đi............" Nam Cung Vũ Nhi nhào đến giữ anh lại, nói như thế nào cũng không chịu buông tay. Khóc thét, nước mắt chảy xối xả.

"Vũ Nhi........"

"Daddy, mammy, daddy mammy đang làm gì vậy?" Bé Duyệt Đào ôm con búp bê barbie đứng ở cửa, ngỡ ngàng nhìn hai người.

Nam Cung Vũ Nhi giống như vớ được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vội kéo Duyệt Đào lại nhờ giúp đỡ. "Duyệt Đào, daddy con muốn chạy theo người đàn bà khác đó. Mau giúp mammy giữ daddy con lại đi."

"Vũ Nhi!" Nam Cung Nghiêu quát lớn, "em ở trước mặt Duyệt Đào nói bậy gì đó."

"Em không có nói bậy, chính anh muốn đi tìm Uất Noãn Tâm mà!"

"Nhưng em cũng không thể ở trước mặt Duyệt Đào......"

"Sao hả? Anh dám làm, anh còn không dám nhận sao? Em muốn để cho Duyệt Đào biết, người ba mà nó tôn trọng nhất là người đàn ông như thế nào!"

"Daddy, mammy, daddy mammy đừng cãi nhau được không? Duyệt Đào rất sợ........" Hai đôi mắt to như chú nai con đầy nước mắt, ôm chặt lấy con búp bê barbie.

"Duyệt Đào Ngoan, con đừng sợ, daddy ở đây mà." Nam Cung Nghiêu không thể ép buộc mình nhẫn tâm, cũng không có cách nào nhẫn tâm với Duyệt Đào, đây chính là con gái anh yêu nhất mà!

Anh ngồi xổm xuống, bé Duyệt Đào vội ôm lấy cổ anh. "Daddy, daddy đừng đi được không? Con xin ba đừng đi........."

Trái tim của Nam Cung Nghiêu như tan chảy ra, gật đầu, vỗ nhẹ bả vai của con gái, "được rồi! Daddy không đi, tối nay Daddy ngủ với Đào Đào được không?"

"Vâng! Mammy, mammy cũng ngủ với Đào Đào."

"Được! Mammy ngủ với Đào Đào!" Nam Cung Vũ Nhi nhìn bóng lưng của Nam Cung Nghiêu, biết rõ trái tim của người đàn ông này đã không còn ở bên người mình. Cho dù có cố gắng như thế nào, cũng không thể lấy lại trái tim của anh. Nhưng cô nhất định không thể mất đi anh, không từ bất cứ giá nào để giữ anh lại.

Cho dù phải lợi dụng Đào Đào, cũng không thể để anh đi!

................

Hà Lan

Một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Rotterdam.

Dân cư rất ít, phong cảnh tuyệt đẹp, bình yên đến nỗi cứ ngỡ như chốn thần tiên. Người dân ở đây tha thiết sự yên bình, tha thiết cuộc sống, mỗi một căn nhà, đều được ô điểm bằng hoa tươi và những dây leo, giống như một thế giới nhỏ trong truyện cổ tích.

Một ngôi nhà có mái chóp màu đỏ thuộc kiểu kiến trúc Shaman, bên trong vườn hoa trồng đầy hoa tulip. Mùa xuân sắp đến, vạn vật đều tràn đầy sức sống, những con ong mật và những con bướm cũng bay ra hoạt động từ sớm, trong vườn hoa đều chìm trong cảnh vui vẻ sôi nổi.

Xe đưa đón học sinh dừng lại ở trên đường.

Uất Thiên Hạo xuống xe, vô cùng lễ phép vẫy tay chào tạm biệt Miss, tung tăng vui vẻ chạy về nhà. Cách nhà còn một khoảng xa liền hô to, "ma ma, con về rồi!"

"Cục cưng về rồi à!" Uất Noãn Tâm đang xem báo thì ngẩng đầu lên. Nở nụ cười với bé Thiên Hạo. "Ngoan! Con đi rửa tay trước đi."

Uất Thiên Hạo rửa tay xong trở ra, đi đến bên Uất Noãn Tâm, tò mò mở to hai mắt ra. "Thông tin tuyển dụng sao?"

"Ừ!" Cô không để dành nhiều tiền, sau khi thuê căn nhà này xong, cũng không còn lại bao nhiêu, nên nhất định phải mau chóng tìm được việc, nếu không cuộc sống sau này sẽ khó khăn rồi. Nơi thị trấn nhỏ này rất yên bình, gần như không cần đến luật sư, cho nên cô chỉ có thể tìm những công việc như gia sư tại nhà thôi.

"Ma ma cực khổ rồi, bé Thiên rót ly nước cho ma ma nha."

"Ừ! Bé Thiên ngoan!"

Uất Noãn Tâm tìm thấy được vài công việc phù hợp với điều kiện cũng mình, trong lúc đang chọc lọc lại, thì chuông cửa vang lên. Cô vội chạy ra mở cửa, ở bên ngoài có một người đàn ông Hà Lan ăn mặc đơn giản, mái tóc màu vàng mềm mại, hai đôi mắt màu lam như nước biển.

"Henry, sao anh lại đến đây?" Uất Noãn Tâm nói chuyện lưu loát bằng tiếng anh với anh.

Anh giơ một cái giỏ lên, "tôi vừa mới hái đó, đem qua cho cô và bé Thiên nếm thử."

"Cám ơn anh nha!" Người đàn ông Hà Lan này rất nhiệt tình, từ ngày đầu tiên mẹ con cô chọn đến đây thì đã rất chiếu cố mẹ con cô, làm cô vô cùng cảm động.

"Không cần khách sáo! Nhưng mà mùi vị thì tôi không dám đảm báo đâu." Anh gian xảo nháy con mắt phải, đủ làm cho các cô gái trong trân mê mẩn.

Uất Noãn Tâm giả bộ làm vẻ nghiêm trọng nói: "Tôi sẽ thành thật đánh giá giúp anh."

Hai người nhìn nhau cười.

Tiễn Henry đi, Uất Noãn Tâm mở cái hộp bảo quản ra, mùi hương của những trái ô mai tỏa ra. Cô hít một hơi, trong bụng bắt đầu tham lam đánh trống.

"Thơm quá đi!" Uất Thiên Hạo cũng chạy đến, cầm lên đã cắn một cái. "Ngon quá đi!"

Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy rất ngon, nhấm nháp mùi vị thơm mát tràn đầy trong miệng. "Do chú Henry vừa đem đến đó."

"Chú Henry quan tâm ma ma quá à, chú ấy thích ma ma sao?"

"Thằng quỷ sử! Chú Henry và ma ma chỉ là bạn bè với nha thôi."

"Lúc đầu ma ma cũng nói chú Liên như vậy mà......"

Nhắc đến cái tên đó, trước mắt của Uất Noãn Tâm hiện lên vẻ mặt đau khổ của anh, nỗi đau khổ này giống như cả thế giới đều sụp đổ, làm cho cô đau lòng.

Uất Thiên Hạo biết mình lỡ lời, vội nói xin lỗi cô. "Xin lỗi ma ma! Bé Thiên không cố ý đâu......"

"Không sao đâu con!" Uất Noãn Tâm lắc đầu. Một tuần đã trôi qua rồi, không biết sống như thế nào, không biết còn oán hận cô không nữa. Anh giống như một cây kim đâm vào trong tim cô, vẫn còn ở nơi đó, mỗi khi nhớ đến anh, đều rất đau khổ.

Chưa đến hai phút, chuông cửa lại vang lên lần nữa.