Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 121: Tích Gia Di dây dưa!




Vậy mà lại…….

Tư Hạo Hiên…..?

Thực sự là anh, Tích Gia Di không có nhìn nhầm!

Người đàn ông cô ta hàng mong nhớ nay lại xuất hiện trước mắt cô, thật sự là một loại cảm động không nói rõ thành lời.

Mắt đã không kìm được đỏ hoe, cô ta cất tiếng gọi:

“Hạo…”

“Tư Hạo Hiên? Anh tới đây làm gì vậy? Chẳng phải em bảo chờ em ở ngoài sao?”

Tích Gia Di còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng Hạ Thi Văn ngọt ngào vang lên, chạy đến bên cạnh anh như chú chim non nhỏ, mà anh cũng không có ghét bỏ cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều, ngập tràn ánh mắt chỉ toàn là hình bóng của Hạ Thi Văn:

“Anh thấy quá giờ rồi mà em chưa có ra, vậy nên mới vào đây tìm.”

Tư Hạo Hiên sau đó ánh mắt rời sang người con gái đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lập tức trở nên quỷ dị, không ai đoán được anh đang nghĩ cái gì.

“À đúng rồi, anh qua đây, em giới thiệu cho anh người bạn hôm trước!”

Không để anh phản ứng, sau đó cô đã kéo tay anh lôi đến trước mặt Tích Gia Di.

“Đây là Tích Gia Di, là giáo sư khoa thiết kế, cũng là bạn của em. Gia Di, đây là chồng tôi, anh ấy tên là Tư Hạo Hiên!”

Tích Gia Di trên mặt hiện lên chút căm hờn, nhưng sau đó lập tức lấy lại được nụ cười trên mặt, mỉm cười tao nhã nói:

“Chào anh, tôi là Tích Gia Di.”

“Chào cô.”

Tư Hạo Hiên có vài phần ngạc nhiên, ánh mắt không kiên định nhìn cô ta.

Không phải bảo sáng mai mới về tới nơi sao? Sao giờ cô ta lại ở đây? Lại còn là bạn của Hạ Thi Văn?

Cô ta đưa tay ra định bắt tay nhưng sau đó lại bị anh làm lơ, xấu hổ quá liền giụt về.

Thực sự là lúc đó Tư Hạo Hiên vẫn còn sự ngỡ ngàng nên mới không có để ý. Cô gái này chính là người đã lớn lên bên anh, quả nhiên bao nhiêu năm cô ta vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy.

Dù trên mặt anh vẫn còn sự yêu chiều dành cho cô ta năm đó, nhưng thái độ rõ ràng lại khác hẳn.

Thế nhưng Tích Gia Di không mấy để ý!

Chỉ cần một cái ánh nhìn kia thôi cũng đã khiến cô ta cảm thấy có lẽ lần này trở về, quả thật mình cũng vẫn còn cơ hội.

“Hạ Thi Văn này, lúc nãy tôi có để quên chìa khóa xe trong phòng tôi, cô có thể đi vào lấy hộ tôi được không?”

Tích Gia Di quay sang nhìn cô, vẻ mặt cầu xin làm cô liền mỉm cười gật đầu đồng ý. Chưa đi được vài bước, cô đã bị Tư Hạo Hiên kéo tay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô:

“Em đi một mình ổn không? Anh đi cùng em!”

“Thật ngại quá, văn phòng giáo viên ngoài sinh viên và giáo sư trong trường ra thì không cho ai khác tự ý đi vào. Vẫn là phiền Tư tiên sinh ở ngoài chờ thôi.”

Tích Gia Di không mất bình tĩnh, vẫn nở nụ cười xinh đẹp lên tiếng.

“Đúng vậy a, với cả em cũng đâu phải trẻ con? Anh yên tâm ra xe chờ đi, lát em liền ra ngay!”

Nói rồi, cô gỡ tay anh rồi đi dọc hành lang, biến mất ở khúc cua.

Cô vừa mới rời đi, Tích Gia Di liền vòng tay qua ôm lấy thân hình to lớn của anh ở trước mặt.

Đây chính là mùi hương của anh! Cô đã rất nhớ mùi hương này, chưa bao giờ quên được nó!

“Hạo Hiên, em nhớ anh lắm! Mỗi giây mỗi phút, mấy năm nay em đều nhớ anh vô cùng.”

“Xin lỗi, hiện tại tôi đã có vợ rồi!”

Tư Hạo Hiên ánh mắt không hề nhìn thẳng vào cô ta, chỉ nhìn chằm chằm hướng Hạ Thi Văn vừa mới biến mất, cảm giác như cái ôm này đối với anh tựa như không khí vậy.

Thấy vậy, Tích Gia Di liền ôm chặt hơn.

“Em biết, em biết. Em đã nghe chuyện cô ấy kể về anh và cô ấy, em thực rất ngưỡng mộ, cũng rất hối hận. Em hối hận nếu như thời gian đó, em không nghe lời nghĩa phụ đi ra nước ngoài học, liệu có phải chúng ta cũng sẽ trở nên như anh và Hạ Thi Văn không?”

“Không thể.”

Tư Hạo Hiên không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời.

Nếu như đứng trước mặt anh hiện tại không phải là Tích Gia Di mà là một người con gái khác, anh sẽ ngay lập tức nổi giận mà đem cô vứt khỏi người mình.

Nhưng bây giờ trước mặt anh đang là Tích Gia Di, người bạn đã ở bên anh từ lúc còn nhỏ....

“Tích Gia Di, em cũng biết, tôi từ trước tới giờ vốn dĩ không hề thích em! Đối với em, tôi luôn cô gắng để trở thành một người anh trai tốt…”

“Đừng nói nữa!”

Tích Gia Di vẫn ôm thật chặt anh, giọng điệu trở nên có chút run rẩy.

Không bao lâu, anh đã nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, trên mặt không thể hiện một chút tức giận nào, vẫn điềm tĩnh, nhưng đã lùi lại và bước tạo khoảng cách với cô ta.

Trước đây, gia đình anh đã nợ cha con cô ta quá nhiều, có lẽ dùng cả đời này cũng trả không hết được. Thời điểm cha cô ta hi sinh để cứu Tư thị, cha anh và anh khắc sâu mãi không bao giờ quên được, vậy nen đối với cô anh luôn rất cảm kích!

Nhưng kể cả có cảm kích hơn nữa, thân thể của anh tuyệt đối không chấp nhận cô gái nào khác đụng vào, bởi vì anh là của riêng Hạ Thi Văn, ai cũng đừng mong đụng chạm được!

“Anh vậy mà lại…”

“Tôi sẽ không hỏi em lần này trở về là lý do gì. Nhưng mong em nhớ kỹ, tôi đã có vợ, hai chúng tôi đang rất hạnh phúc. Đối với tôi, em luôn là một cô em gái tôi yêu quý, điều này cả đời cũng không bao giờ thay đổi được!”

“Nhưng anh biết em không muốn làm em gái anh.”

Tích Gia Di điên cuồng gào thét.

Cô ta không tin!

Vì cái gì? Không phải mấy năm trước hai người vẫn rất tốt sao?

Cô ta rời đi hơn năm năm, tình cảm cô ta dành cho anh vẫn còn đó, anh ….là người đàn ông duy nhất mà cô quan tâm.

Anh nuông chiều cô ta, yêu thương cô ta, chăm sóc cho cô ta, vì cái gì mà những điều đó lại có thể trao cho một người con gái khác cơ chứ?

“Tích Gia Di, bản thân em cũng biết rõ, điều đó là không thể.”

Nói rồi, anh liền xoay người rời đi, không chút luyến tiếc nào đối với cô gái đang đứng thất thần ở đó.