Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 266: Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (2)




Cô nói xong, còn lại gật đầu thật mạnh, làm như rất chắc chắn, thậm chí còn mỉm cười, không biết là đang bày cho Cẩm Dương nhìn, hay là cười cho mình nhìn, sau khi cười xong, còn bổ sung một câu: "Bây giờ tôi sống rất tốt."

Trên miệng Lâm Thâm Thâm nói mình sống rất tốt, rất vui vẻ, thế nhưng đáy lòng lại trở nên rất khó chịu.

Cô cảm thấy vỏ bọc của mình đang bị người đàn ông tên Cẩm Dương này cứng rắn xé mở, phơi bày Lâm Thâm Thâm cô độc yếu ớt bất lực ra.

Cô theo bản năng ngẩng cao cằm, theo thói quen muốn dùng sự cao ngạo che giấu yếu ớt.

Cẩm Dương không nói tiếng nào lái xe, sắc mặt lại trở nên càng lúc càng trầm xuống, dẫn đến bầu không khí trong xe cũng bị đè nén theo.

Cô nói cô sống rất tốt.

Thế nhưng khoảng thời gian, anh đi theo bên cạnh cô, không có giây phút nào anh cảm thấy cô sống tốt.

Từ việc cô trăm phương ngàn kế muốn ký kết với anh, đến lúc cô đi tìm Tạ Thiếu Hoa, lại đến lúc cô đi tham gia tiệc rượu của xí nghiệp Lâm thị, bị Lục Tương Nghi khiến cho chân bị thương, sưng thành như thế, còn phải vờ như không có chuyện gì đi xã giao.

Về sau, cô càng bi thảm hơn, bị em trai của mình ném cho một đám thiếu gia ăn chơi, suýt chút nữa bị cưỡng bức.

Trở lại Lâm gia, cô tựa như một người ngoài cuộc, bị gia đình chú mình châm chọc khắp nơi, thậm chí vì cứu vãn mặt mũi của mình, cô còn phải đi dùng dùng bạo lực ép em trai của mình xuống dùng cơm.

Trong buổi tiệc sinh nhật của em trai, bỏ mặc cô một mình trước mặt nhiều người, giống như kẻ ngu, đối mặt với việc không có nhân vật nam chính nhảy mở màn.

Hôm nay vì chuyện làm ăn của xí nghiệp Lâm thị, cơ thể không thoải mái đến thế này, song vẫn còn phải giả vờ... 

Những chuyện liên quan đến cô nhanh chóng lướt qua trong đầu anh, Cẩm Dương càng nghĩ, càng cảm thấy hai câu nói khẳng định "Tôi rất vui vẻ": “Tôi sống rất tốt" của Lâm Thâm Thâm, càng thêm buồn cười mà trào phúng.

Cẩm Dương không biết lúc này rốt cuộc mình đang giận cái gì, giận cô không biểu hiện ra mặt chân thực ở trước mặt anh, giận cô không giao nỗi khổ sở phải gánh vác cho anh, giận cô rõ ràng là công chúa vạn người sủng ái lại muốn đi làm nữ vương gánh vác tất cả.

Anh cảm thấy người phụ nữ này vừa đáng giận lại vừa đáng thương...

Khiến anh không biết làm sao, rất muốn phẫn nộ quát to với cô, lại rất muốn kéo cô vào trong ngực cẩn thận che chở.

Cẩm Dương càng nghĩ, càng cảm thấy mâu thuẫn, càng cảm thấy bực bội, bàn chân đạp ga càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có vài lần, suýt nữa va vào xe người khác.

Có một chiếc xe còn hạ cửa sổ xe xuống, hung hăng mắng một câu thô tục về phía Cẩm Dương.

Cẩm Dương không lên tiếng, sắc mặt rất u ám trừng mắt qua, sau đó giẫm chân ga, chen lên trước chiếc xe đó, dẫn đến một loạt chiếc xe phía sau phải phanh gấp, vô số tiếng còi theo đó vang lên liên tiếp.

Vẻ mặt của Cẩm Dương đột nhiên trở nên rất bực bội, anh không hề nghĩ ngợi giơ tay lên, ấn cửa sổ xe xuống.

Không khí se lạnh, chui vào trong xe, Cẩm Dương cảm thấy thoải mái hơn chút.

Anh cảm thấy hô hấp của mình thông thuận, tâm trạng không còn như bị người bóp lấy nữa, hơi thở cũng không còn quá khó chịu.

Anh dần củng cố vững vàng tâm tình của mình, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên ghế lái phụ bên cạnh.

Khoảng thời gian này, thật sự khiến anh sắp phát điên rồi... Anh bởi vì cô không nhớ rõ mình mà âm thầm phụng phịu, lại bởi vì cô giả vờ kiên cường mà đau lòng. -----