Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 302-2: Cả nhà mình sẽ không bao giờ còn chia tách rời xa ra nữa 2




 "Được rồi, đừng sợ. Không có chuyện gì đâu." Tiêu Lăng Phong liền ôm Diệu Tinh lọt vào trong ngực: "Hết thảy tất cả cũng đã qua rồi." Tiêu Lăng Phong thở ra một hơi.

     "Ai nha! Thật là một người vô tình!" Lãnh Liệt lắc đầu: "Diệu Tinh, em cũng phải cẩn thận một chút đó!"

     "Lãnh Liệt, anh muốn chết phải không?" Tiêu Lăng Phong cầm lấy một quả táo, sau đó dùng sức ném tới. Lãnh Liệt chính xác đón được luôn, sau đó dùng lực cắn một cái: "Bà xã, nếm thử một chút xem, đây là đồ do Tịch Mạt mang tới đó, chính là không giống nhau!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Anh nói xong, hai người cùng cười lên ha hả. “Tay của mình thế mà tốt thật!”

     Vốn là, nghe thấy tin tức như thế, về tình về lý Tiêu Lăng Phong cũng nên có chút cảm giác, ít nhất cũng cần phải có chút thương hại, nhưng là... Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên lồng ngực của mình, tại sao ngay đến một chút cảm giác mà anh cũng không có như vậy!

     "Diệu Tinh, em cũng không cần nghĩ quá nhiều đâu! Đường Nhã Đình có như ngày hôm nay cũng chính là tự mình đi tìm thôi!" Ti Khiết nói an ủi.

     "Đi đi đi! Cái người phụ nữ có tâm địa sắt đá này, chớ có dạy hư bà xã của tôi!" Tiêu Lăng Phong giơ tay lên.

     "Này! Tiêu Lăng Phong, có phải cậu muốn qua sông rút cầu hay không?" Ti Khiết trợn mắt. "Nếu như cậu còn dám chọc đến tôi, thì tôi đây sẽ bảo Diệu Tinh không tha thứ cho cậu nữa!"

     "Chậm rồi! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bà xã của tôi đã tha thứ cho tôi rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực: "Diệu Tinh, ba ba và ông nội cũng đã gặp mặt nhau rồi; hai người tán gẫu với nhau thật hòa hợp lắm! Chỉ chờ Diệu Tinh xuất viện, liền cho chúng ta làm hôn lễ…”

     "Vậy sao cậu lại không làm hôn lễ với Diệu Tinh ngay bây giờ đi?"

     "Vậy cô đã chứng kiến thấy có một tổ hợp quái dị như thế này được tổ chức hôn lễ hay chưa? Tôi đây mới không muốn kết hôn như vậy!" Tiêu Lăng Phong nhìn một chút vào cái chân của mình.

     Diệu Tinh tủi thân mếu máo nói.

     "Vậy nếu như em cũng không thể nào khỏi bệnh được thì sao..."

     "Không cho nói bậy!" Tiêu Lăng Phong che miệng Diệu Tinh lại: "Diệu Tinh không phải là anh nói đến con mắt của em đâu, anh..."

     "Em biết mà!" Diệu Tinh gật đầu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Nhưng mà... em vẫn thật sự rất sợ. Nếu như em cũng không thể nhìn thấy được nữa, như vậy thì sẽ không nhìn thấy bộ dáng của anh nữa rồi..."

     "Anh vẫn luôn luôn ở bên cạnh em mà!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy của Diệu Tinh dán ở trên mặt, để cho cô dùng tay cảm nhận được hình dạng của mình. "Em có nhớ được không?"

     Diệu Tinh nhẹ nhàng gật đầu.

     "Tôi thay đổi chủ ý!" Tiêu Lăng Phong đột nhiên nói. "Chúng ta liền tuyên bố hôn kỳ ngay bây giờ. Diệu Tinh, chờ anh phá hủy chỗ thạch cao này rồi, anh liền lập tức muốn kết hôn với em." Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng ôm lấy Diệu Tinh kéo vào trong lòng mình, nói.

     Ti Khiết nhìn hai người ôm nhau, thế nhưng lại không nhịn được muốn rơi lệ. Lãnh Liệt liền ôm lấy Ti Khiết. Tốt lắm. diễn-đàn-lê-quý-đôn Hiện tại hết thảy rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

     Tin tức buổi hôn lễ của Tiêu Lăng Phong một khi được truyền ra liền làm náo động đến mức làm cho cả thành phố T gần như nhốn nháo cả lên. Đối với cái hôn lễ bị chậm dài đến năm năm này, người mong đợi bên ngoài thậm chí còn vượt qua cả người trong cuộc.

     "Ba ba, ngài thật sự sắp kết hôn cùng mẹ sao?" Al­ice nằm ở trên đùi Tiêu Lăng Phong hỏi.

     "Ách..." Diệu Tinh cứng đờ, đây là một vấn đề cực kỳ to lớn. Ba ba sắp kết cùng mẹ hôn... Đây thật đúng là một câu hỏi rất kỳ quái.

     "Chúng ta về sau người một nhà sẽ được ở cùng một chỗ có phải hay không!" Al­ice hưng phấn vỗ tay: "Thật tốt quá, thật tốt quá!" Cô bé cười lên, ánh mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết! Sau đó Al­ice bò dậy ôm lấy cổ ba ba, bẹp một cái, đặt một chiếc hôn thật sâu lên trên gương mặt anh tuấn dật của Tiêu Lăng Phong, lại thò người sang hôn nhẹ lên đôi mắt của Diệu Tinh: "Mẹ, mẹ phải nhanh khỏe lại một chút nhé!"

     "Ừ." Diệu Tinh gật đầu: "Mẹ sẽ khỏe nhanh lên một chút. Đến lúc đó, ba người chúng ta liền không bao giờ còn phải chia tách ra nữa." 

     "Có thật không mẹ?" Al­ice hỏi vẻ không chắc chắn lắm. Cô bé thực sự đã bị dọa sợ rồi.

     "Ừ. Không bao giờ còn chia tách ra nữa!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền vươn cánh tay ra ôm con gái vào trong ngực mình: "Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, ba ba sẽ chăm sóc con và mẹ thật tốt, còn có cả ông ngoại và bà ngoại nữa."

     "Thế còn cụ nội và mẹ Tịch Mạt thì sao?"

     "Mẹ con đã có cha chăm sóc." Tiêu Lăng Phong cười sau đó xoa xoa mái tóc của con gái tóc, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc. Ba người cứ như vậy co rúc vào với nhau.

     "Ba mẹ, ngày hôm nay chúng ta ở cùng nhau có được hay không?" Al­ice hỏi. 

     "Được chứ!" Tiêu Lăng Phong liên tục không ngừng đồng ý, điều này anh đã suy nghĩ thật lâu rồi.

     "Không được!" Tịch Mạt nói cự tuyệt. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh trên gương mặt có một chút phiếm hồng, cười khẽ một tiếng: "Bà xã, anh như bây giờ, coi như có muốn làm cái gì thì cũng không làm được rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong đó có mùi vị của sự tố khổ rất lớn. "Anh chỉ muốn ôm em, nhìn em thôi..."

     "Anh..." Diệu Tinh nổi đóa.

     "Em không muốn để ý đến anh nữa! Al­ice, con đi cùng với mẹ đi!" Diệu Tinh lôi kéo bàn tay nhỏ bé của con gái.

     "Ách... Anh không muốn!" Tiêu Lăng Phong ngang ngược ôm lấy Diệu Tinh kéo vào trong ngực: "Ở lại đây với anh một hồi, anh bảo đảm sẽ không làm loạn."

     Al­ice ngẩng  đầu lên nhìn một chút. Lúc này có bế giống như thấy chính mình ở lại đây thì có chút dư thừa, liên dứt khoát lần theo cái ghế ngồi bò xuống giường, chạy đến phòng nghỉ ngơi.

     "Ba ba, ba muốn làm gì cũng có thể làm rồi. Con nghe cũng không hiểu cái gì hết! Ừ... Cũng… cũng không biết cái gì hết!" Cô bé nói xong liền cười híp cả mắt, đóng chặt cửa phòng lại.

     "Ách..." Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh, hai người hai mặt nhìn nhau.

     "Không được, ngày mai anh sẽ phải xuất viện. Lương Tịch Mạt, cái con nhóc xấu xa hư hỏng này, cũng không biết đã nói những gì với con gái của anh nữa!" Tiêu Lăng Phong ở trên giường bệnh giận đến phát điên.

     Diệu Tinh bật cười khanh khách ra thành tiếng. Cô cười đến mức cực kỳ vui vẻ khoan khoái. Nghe thấy tiếng cười có chút hả hê của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức giận cắn một cái vào trên môi của Diệu Tinh như muốn trừng phạt.

     "Hiện tại em có thể tận tình khiêu khích anh. Bà xã... về sau chúng ta sẽ từ từ thanh toán nợ với nhau, hả?" Anh cười nói. "Bất quá... Nếu bảo bảo đã có ý tốt như vậy, chúng ta cũng nên có điều bày tỏ, có phải hay không..." Anh cười, dịu dàng hôn lên môi Diệu Tinh...