Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 311: Không ngờ tới




Tiêu Lăng Phong ngồi ở bên giường, anh nghĩ tới cuộc điện thoại mà Dương Nhược Thi gọi tới ngày hôm qua. Dương Nhược Thi nói muốn hai người bọn họ hãy cẩn thận đối với Đường Nhã Đình. Lại nghĩ đến những lời mà Lãnh Liệt đã nói, lúc này, Tiêu Lăng Phong cũng cảm thấy có lẽ chuyện này thật sự không đơn giản. Chuyện này có cần thiết để cho Hạ Cẩm Trình biết hay không, nếu như Đường Nhã Đình chỉ là ngã bệnh, không có trò bịp bợm gì thì tốt nhấ. Nhưng nếu như lần này lại cô ta có ý thiết kế gì đó, thì như vậy, tất nhiên là cô ta sẽ đi gặp bọn trẻ. Có lẽ vẫn nên nói trước cho bọn họ có sự chuẩn bị trước cũng tốt.

     Hạ Cẩm Trình nhận được điện thoại của Tiêu Lăng Phong vào thời điểm anh đang mang tiểu Na vào trong bệnh viện để làm kiểm tra. Bởi vì Tiểu Na luôn luôn bị cười nhạo, bị bắt nạt, cho nên đã không dám đi đến vườn trẻ nữa. Tiểu Triết cũng thay đổi, ngày càng trở nên trầm mặc, @MeBau*diendan@leequyddonn@ phần lớn thời gian cậu bé cũng chỉ ngồi một mình. Ngay cả việc giao tiếp cùng với tiểu Na cũng càng ngày càng ít đi. Thời điểm cậu bé ở trong phòng một mình, gần như cũng chỉ vùi người ở trong góc tường. Vào buổi tối cũng chung quy cũng chỉ ưa thích dùng chăn bưng bít quấn chặt lấy người thật nghiêm nghiêm thật thật. Cửa sổ, rèm cửa sổ tất cả cũng đều phải che chắn đóng kín nghiêm nghiêm thật thật, lại không thích tắt đèn.

     "Lăng Phong, thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy?" Hạ Cẩm Trình cười: "Thật là xin lỗi, gần đây tôi đều bận rộn với chuyện của hai đứa bé cho nên còn chưa kịp nói với anh lời chúc mừng." Hạ Cẩm Trình nói vẻ áy náy.

     "Lời khách sáo kia thì miễn đi. Ngày hôm nay tôi gọi điện thoại là muốn nói cho cậu biết, ít ngày trước Đường Nhã Đình đã đánh nhau với người ta ở trong ngục bị thương, bây giờ cô ta đang nằm trong bệnh viện."

     "Tôi lại cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì đối với tôi lắm!" Hạ Cẩm Trình chán ghét nhíu lỗ mũi. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nếu như không phải tại cô ta, làm sao hai đứa bé lại biến thành như vậy...

     "Ý của tôi là, tôi lo lắng chuyện này không phải chỉ đơn giản giống như ở ngoài mặt vậy đâu. Tôi không biết cô ta lại sẽ như làm chuyện gì, cho nên mói nói trước cho anh để có sự chuẩn bị trước. Nếu không sợ rằng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ có gì…"

     "Như vậy sao!" Hạ Cẩm Trình gật đầu một cái rồi cười khẽ một tiếng, xem ra mỗi người cũng đều bị Đường Nhã Đình giày vò đến kiệt sức rồi: "Tốt lắm! Tôi biết rồi!" Hạ Cẩm Trình gật đầu một cái, sờ sờ lên đỉnh đầu bọn trẻ:  "Cảm ơn anh đã đặc biệt nhắc nhở tôi tỉnh ngộ, tôi sẽ cẩn thận."

     "Giữa chúng ta không cần phải khách khí như thế đâu!" Tiêu Lăng Phong cười: "Bọn trẻ như thế nào rồi? Tôi nghe Al­ice nói, đã thật nhiều ngày nay không thấy hai đứa nhỏ đi học rồi."

     "Bây giờ bọn trẻ rất bài xích việc đi học. di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Trong lòng chúng bị áp lực cũng rất lớn, cho nên tôi muốn trước cứ để cho tâm tình của bọn chúng ổn định đã rồi hãy nói. Không đến mấy ngày nữa, tôi liền định mang theo hai đứa bé rời đi khỏi nơi này thôi. Tôi muốn để tiểu Na ra nước ngoài để thu xếp chuyện phẫu thuật, cũng là thay đổi cho bọn trẻ một hoàn cảnh sống khác. Cho nên... hôn lễ của hai người."

     "Không sao hết! Chuyện của bọn trẻ mới là việc quan trọng nhất, nếu như có gì cần giúp một tay, thì nhất định phải nói cho chúng tôi biết đó!" Tiêu Lăng Phong dặn dò, bất kể Đường Nhã Đình như thế nào, dù sao hai đứa trẻ kia cũng là do anh đã nhìn chúng lớn lên.

     "Anh chỉ cần chuyên chú chuyện kết hôn, sống cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào qua ngày là tốt rồi!" Hạ Cẩm Trình cười trêu ghẹo: "Chuyện của tôi, mình tôi có thể ứng phó được. Bất quá, bất kể như thế nào, cám ơn anh đã nhắc nhở tôi. Nhờ anh chuyển giúp tôi lời thăm hỏi tới Diệu Tinh nhé!" di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Hạ Cẩm Trình khẽ than một tiếng, cúp điện thoại, sau đó anh ôm tiểu Na, đặt ở trên đùi: "Tiểu Na, đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ có thể rời đi khỏi nơi này rồi! Tiểu Na rất nhanh sẽ có thể tốt đẹp, đến lúc đó, còn sẽ lại trở nên thật xinh đẹp, sẽ có rất nhiều bạn mới." Hạ Cẩm Trình nói xong liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Hai đứa trẻ vốn cũng không phải thuộc dạng hoạt bát, sau khi đã bị trải qua chuyện kia, sợ rằng... chuyện này sẽ là nỗi ám ảnh cả đời của bọn trẻ!

     Tiểu Na cúi đầu, khí trời nhiệt độ cũng không thấp, nhưng mà cô bé lại mặc quần áo có ống tay áo thật dầy. Khuôn mặt nhỏ nhắn bưng bít đến mức đỏ bừng. Trên trán tràn đầy mồ hôi hột, trên người cũng mọc rất nhiều mụn đỏ phát ban. Tuy nhiên cô bé vẫn cố chấp không chịu cởi quần áo ra. Trong nhà hết thảy quần áo có tay ngắn cũngđều bị ném ra ngoài. Nhìn thấy áo quần tay ngắn cô bé sẽ oa oa kêu to.

     "Hết thảy đều sẽ khá hơn thôi!" Hạ Cẩm Trình an ủi con gái. Nhưng đối với lời an ủi này của anh, tiểu Na lại có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái. Hai đứa bé cũng đều cúi đầu, đắm chìm ở trong thế giới của mình.

     Một nơi khác.

Lúc này ở trong phòng bệnh. Cái tay bị còng của Đường Nhã Đình đã được mở ra. Cô ta đang đi vòng quanh từng vòng từng vòng trong phòng bệnh. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào cái chén trong tay cảnh sát đã uống hết một chút, thầm nghĩ không biết thế nào mà vẫn không thấy có phản ứng gì hết...

     Viên cảnh sát canh gác lắc đầu một cái. Thế nào đột nhiên lại buồn ngủ như vậy? Rõ ràng đã uống ly cà phê rồi, thế nào mà lại không có một chút tác dụng nào vậy! Ai dà, đều do ngày hôm qua đi ngủ quá muộn đây mà. Anh ta đứng dậy, tính toán khóa Đường Nhã Đình lại cho tốt, mình nghỉ ngơi trước một chút. May mắn là ngày mai cô ta đã có thể xuất viện rồi. Rốt cuộc không cần phải mất một số lớn người thay phiên nhau để canh giữ cô ta. Thế nhưng hết thảy dường như đã hơi trễ, khi anh nghĩ muốn xoay người lại thì đã không kịp nữa. Người cảnh sát ngã lại trên ghế, nặng nề ngủ thiếp đi. Nhìn người cảnh sát hoàn toàn mất hết phản ứng, Đường Nhã Đình vội vã chuẩn bị một chút để chạy trốn khỏi nơi này. Cô ta đã từng đi kiểm tra, nơi này trước buổi tối, y tá sẽ đi kiểm tra phòng một lần cuối cùng, sau đó cũng sẽ không có ai trở lại nói chuyện đến một lời.

     Đường Nhã Đình lấy tay xoa xoa mặt, phải chịu nhiều thống khổ như vậy, chịu đựng hai ngày lâu như vậy, rốt cục cô ta đã có thể tự mình đi làm những chuyện mình cần phải làm rồi...

     *****************

     "Trước khi ra nước ngoài cần phải làm kiểm tra lại một lần nữa. Anh cũng đừng quá lo lắng, bọn trẻ con tuổi còn nhỏ, bị chuyện kinh sợ như vậy, muốn khỏe mạnh trở lại, ít nhất phải có một thời kỳ hòa hoãn lại. Đúng hạn anh dẫn bọn trẻ đến gặp bác sĩ, trao đổi nhiều, từ từ sẽ khá hơn!" Bác sĩ nói an ủi, một người đàn ông luôn luôn mang theo hai đứa trẻ ngã bệnh như vậy, quả nhiên là không dễ dàng.

     "Vâng, tôi biết rồi! Bác sĩ, cám ơn ngài!" Hạ Cẩm Trình nói lời cám ơn. Sau đó anh ôm hai đứa bé đi ra ngoài. Trong hành lang bệnh viện rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộc cộc của một mình anh.

     Hai đứa bé đều nằm ở trên vai của ba ba. Bọn chúng đều chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên hõm vai mạnh mẽ của ba ba, không muốn nhìn thấy hết thảy ở bên ngoài, giống như chỉ sợ sẽ bị nhìn thấy vật gì đó đáng sợ vậy.

     Lời nói của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình cũng không có quá để ý. Dù sao thì Đường Nhã Đình cũng là một trọng phạm sắp thi hành án tử hình. Anh tin tưởng những cảnh sát kia sẽ không vô dụng đến ngay một người phạm nhân cũng không canh giữ cho tốt. Chỉ là có chút thời điểm, chuyện chính là lại phát sinh ngoài dự đoán của mọi người. Chuyện càng cảm thấy không thể, thì lại càng muốn phát sinh ra...

     Hạ Cẩm Trình ôm bọn trẻ đi ra thang máy, nhưng anh lại không hề phát hiện, khi anh đi ra đến cửa lớn của bệnh viện, thì có một bóng người chậm rãi từ trong thang máy an toàn xuất hiện ra ngoài. . .

     Hạ Cẩm Trình đặt hai đứa bé ở chỗ ngồi phía sau xe, sau đó thắt dây an toàn trẻ em cho hai đứa trẻ kỹ càng, anh mới yên tâm nổ máy xe. Hai đứa nhóc kia mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trọng lượng của chúng cũng không nhẹ. Hạ Cẩm Trình ôm chúng trong chốc lát như vậy, mà cũng đã cảm thấy hai cánh tay ê ẩm.

     "Bảo bối, ngồi cẩn thận nhé, chúng ta bắt đầu đi!" Hạ Cẩm Trình mỉm cười vẻ đầy dịu dàng.

     Đường Nhã Đình ở phía sau cửa từ từ đứng ra ngoài. Ở trong bệnh viện, cô ta đã quan sát thật lâu, cuối cùng cũng đã nắm được quy luật Hạ Cẩm Trình tới thăm bệnh. Như vậy cô ta mới phải lấy khoảng cách gần như vậy để được nhìn thấy con của mình. Từ khoảng cách xa như vậy, cô vẫn như cũ, có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng kia ở trong mắt Hạ Cẩm Trình. Mà loại dịu dàng này đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ được, đây chính là một loại khiêu khích. Tại sao các người, những người sau khi đã mạnh mẽ cướp đoạt đồ của người khác, đều diễu võ dương oai như vậy! Tôi sẽ để cho các người biết được, cách làm của các người là sai, các người sẽ phải trả giá thật lớn vì những sai lầm của mình...