Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 43




"Nhưng mà, em thực sự thích anh mà! Thế Phong, anh sao có thể đối xử với em như

vậy." Kim Dục Nhị nức nở nói. "Hơn nữa, em cũng đã trở thành người của anh rồi, anh không thể đối xử với em như vậy!"

Cận Thế Phong nhíu mày, khó chịu nói, "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có khả

năng phân biệt tốt xấu. Việc này là tôi và cô cùng tự nguyện, cũng không phải tôi ép buộc cô. Hơn nữa, không cần tôi nói, trước tôi, cô cũng đã có người đàn ông khác, đã như vậy lại còn muốn đổ trách nhiệm cho tôi sao?"

"Thế Phong, anh sao có thể nói em như vậy, em không phải là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dãi đó!" Kim Dục Nhi vẫn đang khóc nức nở. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Kim Dục Nhi tiểu thư , cô là người thế nào trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ. Đừng để tôi phải nói ra những lời tuyệt tình, trước đây tôi đã biết, sau lưng tấm màn che đậy cô đã qua lại với biết bao nhiêu là người! Chính vì vậy, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi. Tôi muốn vui vẻ nói lời tạm biệt với cô, đừng chọc giận tôi! Bằng không, e là Kim gia các người cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu!" Sắc mặt Cận Thế Phong đã bắt đầu không thể nhẫn nại được nữa.

Kim Dục Nhi tự biết đã không có khả năng xoay chuyển trái tim Cận Thế Phong, vì vậy mà cũng sẽ không giả vờ nữa. Thu hồi vẻ mặt bi thương, nói "Được, Cận Thế Phong, anh cũng đã biết, em cũng không muốn giả vờ nữa. Nếu không phải cha em bảo em đến cầu xin anh, em thật sự không muốn đến. Nhưng dù sao em và anh cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, dù sao anh cũng nên có chút biểu hiện gì chứ không phải sao?"

"Cô muốn gì, mau nói đi?" Nói dứt lời, liền đi ra khỏi văn phòng, Cận Thế Phong không muốn cùng ả ta dây dưa thêm nữa, đã muốn đi tìm Yên Lam, suốt cả ngày đã không nhìn thấy nàng, trong lòng có chút nhung nhớ.

Cận Thế Phong bước vào thang máy, Kim Dục Nhi cũng lẽo đẽo theo sau. "Em muốn anh đừng đuổi tận diệt tuyệt gia đình em, để cho cha em giữ lại chút địa vị trong tập đoàn tài chính Kim Thị."

"Được, tôi đáp ứng cô." Cận Thế Phong nói. "Sau này, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

"Không thành vấn đề. Anh đã đáp ứng em rồi, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa." Kim Dục Nhi nói. "Thêm một cái goodbyekiss giữa chúng ta cũng không ngại chứ!

Dù sao cũng đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy rồi." Nói rồi, Kim Dục Nhi đặt tay lên vai Cận Thế Phong, áp môi tới gần, hôn lên môi Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong thật không ngờ Kim Dục Nhi lại làm như vậy, nhất thời đứng sững người tại chỗ, không hề tạo ra bất kỳ phản ứng nào. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần lại thì, cửa thang máy đã sắp đóng lại, ngẩng đầu, nhìn thấy Yên Lam đang đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt bi thương nhìn mình, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì.

Hắn nhìn Kim Dục Nhi đang tựa trên người, có chút chán ghét đẩy ả ra, "Sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Sau khi đẩy Kim Dục Nhi ra khỏi thang máy, Cận Thế Phong vội vàng bấm thang máy trở ngược lên, muốn đến giải thích với Yên Lam. Vì vậy mà bỏ qua một tia ghen ghét và nham hiểm ánh lên trong mắt Kim Dục Nhi.

"Bây giờ em đã biết toàn bộ sự việc, bỏ qua cho anh được không?" Cận Thế Phong ôn nhu nói.

Yên Lam ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Cận Thế Phong, "Anh thực sự không có gạt em?"

"Tuyệt đối không có, nếu như anh nói dối em, để cho anh không được…." Cận Thế Phong còn chưa nói dứt lời thì môi Yên Lam đã áp lên môi hắn.

"Em tin anh là được rồi, không cần phải thề độc như vậy." Nàng vội vàng nói.