Hơp Thể Song Tu

Chương 161: Mạc Thánh nguy hiểm!




Không kịp có bất kỳ do dự nào, Mặc Hi Thanh phún ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi, thân thể hóa thành cự nhân người cao bảy trượng, y phục quanh thân rách nát hết, nổi lên từng mảnh Phạn văn màu vàng! Dưới tự tổn bí pháp này, luyện thể cảnh giới của lão ngắn ngủi đột phá ngân quang cảnh thứ mười, cơ hồ đã đạt tới ngân cốt!

Chỉ kịp làm xong những thứ này, thanh âm lạnh như băng của Ninh Phàm, đã vang dội khắp đại điện!

- Ta nói qua, ta muốn một sự giải thích!

Quanh thân Ninh Phàm hắc mang lập lỏe, thiên địa nguyên lực quanh thân trôi lơ lửng, quang ảnh chợt lóe lên, thuấn di một cái, giống như một thanh lợi kiếm trong nháy mắt, đã lấn đến trước người Mạc Hi Thanh.

Hắn tới đây, là lấy thân phận của Viên Giác lão tổ để phát tài, chỉ có thế mà thôi. Mà trước khi phát tài, đành phải lấy tánh mạng của Mạc Hi Thanh lập uy vậy!

Mạc Hi Thanh trong hình dáng cao bảy trượng, vào lúc này trong mắt Ninh Phàm chẳng qua là tương đối vừa mắt mà thôi. Một tay hắn phất lên, từng cổ băng toái quyền mang, mang theo lôi quang, hung ngoan chụp tới một cái. Cánh tay của Cự Nhân bảy trượng đủ để lực địch thượng phẩm pháp bảo tầm thường, nhưng dưới một trảo của Ninh Phàm, cánh tay ấy chợt hóa thành băng, cũng ở dưới lôi quang đánh ầm một tiếng, nổ tung và nát bấy.

Độn pháp ấy là thuấn di, lôi ô ấy là chưởng ngự lôi đình thiên phú thần thông. Mạc Hi Thanh đã tâm kinh đảm hàn, kêu thảm một tiếng, khí tức lập tức rút lại, luyện thể tu sĩ mỗi một tấc gân cốt đều được thiên chuy bách luyện, cánh tay vừa bị đứt, luyện thể cảnh giới của lão lập tức bị đánh rớt trở về.

Lão lùi lại liên tiếp mấy chục bước, bấy giờ mới ổn định thân hình, mỗi khi lui một bước, khí thế cũng suy yếu đi một mức.

Trong mắt chỉ còn dư lại nỗi sợ hãi!

Không cho Mạc Hi Thanh bất kỳ cơ hội thở dốc nào, Ninh Phàm quanh thân hắc mang chớp lên liên tục, sau mấy lần thuấn di, giống như hóa ra mấy cái huyễn ảnh ở bốn phía cùng đỉnh đầu của Mạc Hi Thanh, năm chưởng cơ hồ là đồng thời đánh ra, cùng đánh vào trên người cùng Thiên Linh của Cự Nhân!

Năm thanh âm gân cốt vỡ nát truyền ra, Mạc Hi Thanh máu chảy như suối, thân như bùn nát, khó có thể duy trì Pháp Tướng nữa, thần thông liều mạng cũng bị phá vỡ đi!

Một thân luyện thể thuật cơ hồ bị phế sạch sẻ, nhưng lão căn bản không dậy lên nổi chút tâm tư oán hận, trong lòng đã không để ý gì hết thảy, chỉ còn dư lại hai chữ “thoát thân”!

Cắn chót lưỡi, Mạc Hi Thanh giở hết toàn bộ pháp lực cùng mấy hớp tinh huyết cuối cùng, quanh thân hóa thành một luồng khói nhẹ, chìm vào trong đất, lấy tốc độ so với nửa bước Nguyên anh còn nhanh hơn một phần, cấp tốc độn đi về phía xa.

Thuật này, không ngờ lại từ dưới mí mắt Ninh Phàm chạy thoát, khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Nếu hắn không nhìn lầm, Mạc Hi Thanh thi triển rốt cuộc chính là Thượng cổ Thần ma thần thông bị thất lạc đi ——pháp thuật phảng chiếu theo Thổ Độn thuật.

Cho dù là phảng chiếu pháp thuật, cũng không phải là người không có Thần Ma thể có thể tùy tiện thi triển. Cho nên, Mạc Hi Thanh mới có thể bị thổ độn thuật làm cho hao tổn đi nhiều pháp lực, tinh huyết như vậy.

Mạc Hi Thanh trốn vào trong đất dưới ngàn trượng, cho dù lấy luyện thể thuật của Ninh Phàm, cũng không cách nào đánh vỡ đất sâu đến ngàn trượng, bắt lão ra ngoài.

Người không xuống được đất, thần niệm lại có thể đi xuống. Ninh Phàm quanh thân khí chất biến đổi, ánh mắt lạnh hơn, mặt nổi phù văn màu đen, quanh thân giống như phù ra một đám mực đen đầy, hóa thành thiên vạn đạo Mặc sắc Kiếm niệm, bắn xuống lòng đất đuổi theo Mạc Hi Thành.

Thuật này vừa phát ra, những lão tổ của sáu phái khác lập tức đồng loạt kêu lên cả kinh:

- Cái gì? Người này đã lợi hại như vậy, lại còn có pháp thuật giống như pháp thuật độn vào trong đất như Mạc Thánh, như vầy Mạc Thánh chẳng phải là gặp nguy hiểm rồi sau?

Sáu phái lão tổ vạn vạn không ngờ rằng, Ngụy Quốc đệ nhất cao thủ Mạc Hi Thanh, lại ở dưới tay Ninh Phàm không có chút lực đánh trả. Thậm chí, khi Mạc Hi Thanh thi triển ra thổ độn thuật, tất cả lão quái đều chắc chắn rằng Mạc Hi Thanh có thể trốn thoát, thế nhưng Ninh Phàm lại thật giống như con giòi bám vào xương, vẫn có thủ đoạn đuổi theo!

Mà tiếng kêu của các lão quái ấy chỉ đổi lấy tiếng cười lạnh của Hầu Liễm.

Mạc Thánh nguy hiểm rồi? Há chỉ có nguy hiểm thôi đâu, cái Mặc Lưu Phân Thần Thuật này có thể trong chớp mắt giết mấy chục yêu tộc, là pháp thuật tuyệt mạnh, còn Ninh Phàm kia là hung ma ngay cả Nguyên anh nữ yêu cũng có thể bắt sống. Chỉ có Mạc Hi Thanh nhỏ nhoi, một tên nhìn thấy Tử Phong yêu úy liền nghe tiếng gió mà chạy dài, chẳng qua là chỉ dám khi dễ Viên Giác cốc mà thôi, há có thể là đối thủ của Ninh Phàm...

- Mạc Hi Thanh chết chắc!

Hầu Liễm buông tiếng cười lạnh.

- Nói bậy, Mạc Thánh có thể nói là Việt Quốc đệ nhất cao thủ...

Mấy tên lão tổ vừa muốn phản bác, lập tức ở trong một tiếng kiếm minh cùng tiếng kêu thảm thiết khép miệng lại, mắt lộ ra vẻ chấn kinh!

Hai mươi dặm bên ngoài Viên Giác cốc, đất đai bị vô số kiếm khí màu mực phá nổ tung. Chỗ đất nổ tung lên đó, đất nứt rách ngàn trượng, kiếm minh kinh hồn, kiếm khí lướt qua trong vòng mấy dặm, không một ngọn cỏ.

Mà khiến cho tất cả lão tổ chấn kinh, không chỉ là mặc kiếm dị tượng, mà còn là một tiếng hét thảm không cách nào bị kiếm khí che giấu, một mạng ô hô!

Mạc Thánh kêu thét thảm thiết!

Mạc Hi Thanh, chết rồi?!

Tiếng kiếm chấn động ngân nga không dứt, Ninh Phàm đã xách một cái xác máu thịt mơ hồ, thuấn di trở về.

Thi thể của Mạc Hi Thanh, lão thật sự đã chết rồi?!

Chết, chết... Ngụy Quốc đệ nhất cao thủ... Chết!

Nếu là chết sau một phen khổ chiến, mọi người cũng có thể tiếp nhận, nhưng kết quả lại là cực kỳ nhanh, chỉ thoáng cái liền ngã xuống đất phân sinh tử!

Từ khi Mạc Hi Thanh buông lời cuồng ngôn, đến khi chết, chỉ có thời gian mười mấy nhịp thở. Mười mấy nhịp thở trước, Mạc Hi Thanh còn là Mạc Thánh kiêu ngạo cuồng dã, mười mấy nhịp thở sau, lão chỉ còn là một cổ thi thể!

Từng lão quái sợ hãi nhìn Ninh Phàm, người này tuyệt đối không phải là Dung linh, nhất định là Nguyên anh, phải là Nguyên anh, chỉ có thể là Nguyên anh ! Như vậy, mới có thể giết Mạc Hi Thanh trong chớp mắt!

Sáu phái lão tổ, thần thông tất cả đều yếu hơn Mạc Hi Thanh, khổ một cái là Ninh Phàm hạ tử thủ, sáu người hợp lực khó mà còn mạng sống. Nhưng nếu là chạy trốn, bọn họ vừa không có độn thuật mau hơn thuấn di, cũng không có bí pháp tương tự như thổ độn thuật đó.

Mặc dù là có, làm sao có thể tránh được những thứ màu mực kia giết chóc... Loại hóa thành màu mực đó tthậm chí còn là thần thông chui vào lòng đất, thật sự là thứ mà chư lão quái bình sinh mới gặp...

Làm sao bây giờ?! Nếu Ninh Phàm ở chỗ này, gom hết lại bảy phái cao thủ của Ngụy Quốc, thậm chí còn có Vũ điện Nguyên anh, cũng không kịp cứu viện!

Nếu hắn muốn giết người, ai có thể chạy khỏi, ai có thể chống lại?!

- Ta muốn một lời giải thích, trước khi ta chưa vừa ý, ai cũng không được phép ly khai nơi đây!

Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, phàm là lão quái bị hắn nhìn, lập tức lạnh cả người, run lên, cúi đầu...

Chương 161: Mạc Thánh nguy hiểm! (2)

Tông Trạch rất nhanh ý, nhìn qua thi thể rách bươm của Mạc Hi Thanh, kích động khó dằn lòng được. Lục Đại phái lão tổ ở Viên Giác cốc giờ phút này ngay cả thở mạnh cũng không dám, điều này chỉ sợ từ khi Viên Giác cốc lập cốc tới nay, là một lần phong quang nhất. Đối với lão tổ không biết từ đâu mà tới này, ông ta tràn đầy cảm kích !

- Hầu Liễm, người này thật sự là lão tổ phái ta...

- Thiên chân vạn xác... Lão tổ dạo chơi thiên địa hơn một ngàn năm mới vừa trở về, chưởng môn không biết cũng không có gì kỳ quái!

- Thôi, bất luận hắn thân phận như thế nào, hắn đều là ân nhân của tông ta... Hắn nói là lão tổ, thì đó chính là lão tổ rồi.

...

Lúc Tông Trạch cùng Hầu Liễm truyền âm nói chuyện với nhau, sáu phái lão tổ vẫn còn đang sợ hãi...

Mà rốt cuộc thì Ngụy Quốc đệ nhị cao thủ —— Nam Ninh cốc lão tổ - bắt đầu khổ sở kính cẩn hỏi:

- Không biết các hạ muốn một sự giải thích như thế nào mới có thể hài lòng...

- Tiên ngọc.

Ninh Phàm thu lại sát cơ, khẽ mỉm cười.

Mà tất cả sáu phái lão quái may mắn còn sống sót này đều ngẩn cả ra.

Hóa ra người này là tới mưu tài đây mà...

Thì ra cấp tiền là đủ rồi, nếu sớm biết như vậy, Mạc Thánh cần gì phải liều mạng như vậy... Tiền mua mạng, nhiều ít gì chuyện đó a ! Oan, Mạc Hi Thanh bị chết quá oan... Nếu lão biết được lão có thể phá tài bảo toàn tánh mạng, không ngờ lại chết oan như vậy, nhất định là hối hận tím cả ruột gan...

- Không biết các hạ muốn bao nhiêu tiên ngọc...

- Kim Đan sơ kỳ hai chục ngàn một người, trung kỳ bốn chục ngàn, hậu kỳ tám chục ngàn, còn lão tổ thì, hai trăm ngàn, sao hả, không mắc chứ?!

Ninh Phàm giọng mang vẻ uy hiếp nói.

- Cái gì! Ngươi dám vơ vét bóc lột ta hai trăm ngàn tiên ngọc? Ngươi có biết, ta cùng Vũ điện...

Trong các lão tổ, Bạch Môn lâu như có điều bất mãn, nhưng lập tức ánh mắt của Ninh Phàm lạnh đi, một cái thuấn di, hiện ra sau lưng Bạch Môn lâu lão tổ, một chỉ ấn đè xuống!

Bạch Môn lâu sắc mặt đại biến, lập tức thúc giục luyện thể thuật, hốc mắt lõm xuống, gầy như Khô Lâu, nhưng nhục thể phòng ngự lại tăng lên tới ngân quang cảnh tầng tám đỉnh phong! Cũng dâng lên một đạo tà ý tử quang phòng ngự.

Nhưng dưới một chỉ của Ninh Phàm, tử quang phòng ngự của lão lập tức hóa thành mảnh vụn tan vỡ, chỉ điểm một cái ở ngực, Bạch Môn lâu lập tức hộc máu trọng thương, bay ngược ra sau, nặng nề rơi đập xuống. Mà sau khi lão ta bò dậy, chuyện thứ nhất lão làm không phải là chạy thoát thân, mà là cởi túi trữ vật xuống, hai tay dâng lên, đồng thời hoảng hốt giải thích, rất sợ chậm đi một bước liền bị Ninh Phàm diệt mất vậy!

- Đây là hai trăm ngàn tiên ngọc, mời các hạ dừng tay! Bạch mỗ biết sai !

- Bốn trăm ngàn!

Ninh Phàm lạnh lùng nói.

- Nhiều như vậy, cái này... Được, ta biết... Vãn bối tiên ngọc không đủ, có thể lấy pháp bảo bù vào hay không...

- Khí linh pháp bảo, tam chuyển đan dược, anh cấp công pháp, những cái khác không thèm! Nhớ, đây là mệnh lệnh, không phải là đàm phán, các ngươi không có lựa chọn nào khác!

Ninh Phàm mở miệng đòi tiên ngọc, có thể nói giá cả trên trời, nhưng có Mạc Hi Thanh chết ở trước, Bạch Môn Lâu trọng thương phía sau, chư vị lão quái đối với hành vi của Ninh Phàm đủ để tùy tiện tiêu diệt bọn họ, đã rất tin tưởng không nghi ngờ.

Tiên ngọc thành đáng quý, nhưng tánh mạng, giá cao hơn...

Ninh Phàm đòi tiên ngọc, trừ số ít mấy tên lão quái có thể tại sân giao ra, những người khác lục hết một người cũng góp không ra nhiều tiên ngọc như vậy. Ninh Phàm nói, có thể dùng tam chuyển đan dược, khí linh pháp bảo, anh cấp công pháp thế chân. Nhưng anh cấp công pháp, Kim đan tu sĩ nếu có thể đạt được, nhất định coi là lá bài tẩy tuyệt kỹ. Khí linh pháp bảo cũng hiếm thấy, nhất định coi như hộ thân pháp bảo. Mà tam chuyển đan dược sao...? Đan dược, vĩnh viễn là không đủ dùng, ai chịu cầm ra.

Dưới sự so sánh, ngược lại thì tiên ngọc giá rẻ nhất, tiên ngọc không có, những lão quái này ghê gớm bỏ đi da mặt, giống như Ninh Phàm đi dựa vào tông môn nhỏ đòi một ít là được.

Đây chính là trong dự tính ban đầu của Ninh Phàm, khai ra giá cả trên trời, khiến cho bảy phái đi vơ vét tài sản thuộc hạ tông môn, một vòng đòi một vòng.

Hắn không giết chết mọi người, cho dù hắn có thể làm được tới vậy... Nguyên nhân ư, nếu ở chỗ này tàn sát hết nhân vật đỉnh phong của Ngụy quốc bảy phái ắt phải khiến cho Vũ điện nhúng tay... Ninh Phàm tự hỏi không sợ Ngụy quốc, nhưng Vũ điện thế lực quá lớn, hắn tự không cuồng vọng đến thế, muốn cùng Vũ điện có toái hư cao thủ quyết liệt.

Hắn tới đây, ỷ vào chính là thân phận của Viên Giác lão tổ, thân phận này sau khi Mạc Hi Thanh giết chết Viên Giác đệ tử, lại đánh diệt Mạc Hi Thanh, được đặt tên là báo thù, chính là Vũ điện cũng không thể nói gì được. Đánh chết mấy trăm Dung linh, đã là chấn nhiếp, cũng suy yếu bảy phái căn cơ, vì sau khi mình rời khỏi Ngụy quốc, mang cho Viên Giác cốc một hoàn cảnh phát triển. Khiến cho Vũ điện loại thế lực lớn này quan tâm, chỉ có cao thủ cấp Kim đan, cho nên loại cao thủ này, Ninh Phàm không toàn bộ đánh chết.

Bản chất mà nói, hắn cùng những lão quái này là không thù không oán... rốt cuộc hắn chỉ là vì hốt bạc, cũng đem sự phiền toái sau khi hốt bạc hóa đến nhỏ nhất mà thôi.

Suốt mười ngày, hắn đứng chắp tay, chỉ thả chạy mấy tên Kim đan sơ kỳ giao đủ tiên ngọc rời khỏi.

Những Kim đan sơ kỳ đó một khi rời khỏi, liền lập tức ở Ngụy Quốc, truyền ra một tin tức chấn kinh lòng người!

Bảy đại phái lão tổ bị nhốt sáu người, đánh chết một người! Người mạnh mẽ làm nên chuyện này là Viên Giác cốc Nguyên anh lão tổ du lịch ngàn năm trở về!

Không ít nhị lưu thế lực lão tổ cũng gia nhập bảy phái, muốn chuộc về lão tổ, lập tức cầm ra tất cả tiên ngọc!

Trong lúc nhất thời, không ngừng có người lao tới Viên Giác cốc, mỗi một tên tu sĩ tới đây đều thật cẩn thận. Mà sau khi bọn họ thấy tình cảnh sáu phái lão tổ trước người Ninh Phàm không dám thở mạnh, người người trong lòng sét đánh!

Mười ngày sau, trong Kim đan hậu kỳ tu sĩ, nhất nhất “chuộc thân” rời khỏi, còn dư lại chỉ là nhân vật lão tổ của sáu phái.

Mỗi một người, cũng cần nộp hai trăm ngàn tiên ngọc, về phần Bạch Môn Lâu, càng là bởi vì chọc giận Ninh Phàm, lên cao đến hơn bốn mươi vạn.

Ninh Phàm từ đầu đến cuối hai mắt nhắm nghiền, hờ hững ở đó, một bên, tự có hai nhân vật là Hầu Liễm cùng Tông Trạch, hoàn thành tiếp thu tiên ngọc.

Thu một người thả một người!

35 tên sơ kỳ, 13 tên trung kỳ, 8 tên hậu kỳ, tổng cộng 186 vạn tiên ngọc, trang bị đầy đủ mấy cái trữ vật đại.

Tiên ngọc khổng lồ như vậy, Tông Trạch cùng Hầu Liễm tự hỏi cả cuộc đời cũng chưa thấy qua, chính là nhân vật cấp lão tổ cũng tâm tư đại chấn.

Nếu sáu tên lão tổ cũng giao nạp đủ tiên ngọc thì Ninh Phàm lần này từ trong Ngụy Quốc vét sạch 326 vạn tiên ngọc!

- 326 vạn... Nhưng chưa chắc đủ...

Nhiều tiên ngọc như vậy, Ninh Phàm không cách nào không động tâm. Nhưng mà hắn cũng biết, những thứ tiên ngọc này, đối với thân phận của hắn hôm nay mà nói, nhỏ nhặt không đáng kể, đối với Di Thế cung tu luyện, là thật giống như muối bỏ biển...

Không đủ, 326 vạn cộng thêm mấy trăm ngàn tiên ngọc trên người mình thì hắn có gần 400 vạn tiên ngọc, nhưng mà chút này chưa chắc đủ hắn ở Di Thế cung tu luyện quá lâu.