Hơp Thể Song Tu

Chương 98: Hư Thần Ý, Cực Cảnh!




Một kiếm, làm vỡ tan tành một con mắt! 

Một kiếm thuận lợi, Ninh Phàm lập tức cùng Vương Diêu kéo dài ra khoảng cách, hiện ra thân hình. 

Hắn truy lùng Vương Diêu tới chỗ đây, một mực che giấu, chỉ vì lúc này Vương Diêu sơ sót khinh thường, pháp lực hao hết, lấy một kích tất chết. 

Ninh Phàm tự nhận là tuyệt không đánh giá thấp Vương Diêu, nhưng hôm nay xem ra mình vẫn khinh thường y. 

Toái diệt hư không thần thông, ma âm bạo thể thuật quỷ dị, trăm trượng cốt thân... Nếu không phải mình đánh lén một kiếm này, đối mặt Vương Diêu, phần thắng tuyệt đối không vượt qua ba thành. 

Cho dù đánh lén thuận lợi, phần thắng vẫn bất quá là con số năm năm. 

Vương Diêu rất mạnh! Là Cốt hoàng chân hồn hạ xuống, cùng phân thân hoàn toàn không phải một cái khái niệm, có thể sử dụng các loại toái hư thần thông! 

Chẳng qua nếu đã là địch nhân, như vậy liền không có lựa chọn trốn tránh... Giờ phút này không giết y, chờ đến khi tu vi của y khôi phục cao hơn, lại giết thì không có khả năng chút nào. 

Trong mắt của Ninh Phàm, chiến ý đột nhiên tăng nhanh, đánh một trận nào có sao! 

Lại thấy chẳng biết lúc nào, máu đen trong mắt phải của Vương Diêu ngừng chảy, mà một cổ sát cơ kinh thiên, làm bầu trời xuất hiện vô sóng gợn bay lượn. 

Một cước đột nhiên đạp một cái ở bầu trời, nhất thời trên không trung xuất hiện trăm ngàn đạo tuyết bạch lôi đình nổ ầm ầm không dứt! 

- Cốt đạo, Cốt Ma lôi!

Lôi đình chính là thiên uy, cho dù là trước đó Hồ vệ thống lĩnh, dốc hết lực của năm trăm Hồ vệ cũng bất quá ném ra một đạo lôi quang sét đánh. 

Nhưng Vương Diêu, chính là Cốt hoàng đoạt xác gửi thân, chỉ một thức pháp thuật, liền dẫn xuống thiên đạo lôi quang, mỗi một đạo, đều đủ để oanh diệt dung linh cao thủ! 

Tu sĩ còn sót lại của Hồ gia dưới lôi quang đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Dựa vào pháp thuật này, Vương Diêu một thức tiêu diệt Hồ gia đều không phải là việc khó. 

Hồ Trung Phong than thở một tiếng, cười khổ nhìn Ninh Phàm. Ông ta không cho rằng Ninh Phàm có thể tiếp được thiên đạo lôi quang, tiếp một thức pháp thuật ác liệt này tiêu diệt ngàn người dung linh. 

- Người này mặc dù là thiên tài đệ tử của Quỷ Tước tông, mới vừa tấn cấp trưởng lão, nhưng cuối cùng quá trẻ tuổi, nói thế nào đi nữa cũng không khả năng là đối thủ của toái hư lão quái...

Chẳng qua là tâm tư của Hồ Trung Phong mới vừa dâng lên, liền chợt ngây ngô ngẩn người tại đó. 

Ông ta thấy dưới lôi quang, sáng như ban ngày. Ninh Phàm sắc mặt trầm xuống, không chút do dự vỗ một cái vào trữ vật đại, kim, xanh, lam, đỏ, vàng, năm đạo kiếm quang bén nhọn, cực nhanh bắn ra! Mỗi một đạo, đều mang kiếm ý đủ để chém chết kim đan sơ kỳ! 

- Đây, đây là…! Năm món thượng phẩm điên phong pháp bảo? Không! Đây là thành bộ pháp bảo, dưới hợp kích, uy lực cơ hồ có thể so với cực phẩm!

Hồ Trung Phong dầu gì cũng sống mấy trăm năm, cũng coi là có chút nhãn lực, một cái thì đã nhìn ra sự lợi hại của ngũ hành phi kiếm. Chẳng qua là Hồ Trung Phong không hiểu, Ninh Phàm một giới dung linh, làm sao có thành bộ thượng phẩm điên phong pháp bảo... Cho dù là kim đan hậu kỳ lão quái, cũng chưa chắc sẽ có... Vả lại dựa vào pháp lực của Ninh Phàm, vì sao có thể lái được thượng phẩm pháp bảo... Thượng phẩm pháp bảo, chí ít cũng cần pháp lực cấp kim đan mới có thể thúc giục thôi sử. 

Hồ Trung Phong đương nhiên không biết, Ninh Phàm mặc dù tu vi dung linh, nhưng thần niệm cũng đã đạt tới nửa bước nguyên anh. 

Năm đạo kiếm quang, ngại vì Ninh Phàm cảnh giới, mỗi một đạo cũng chỉ phát huy một phần trăm kiếm uy. Nhưng dù như vậy, một kiếm chém kim đan cũng tuyệt không phải việc khó! 

Thấy Ninh Phàm sử dụng ngũ hành phi kiếm, chính là Vương Diêu cũng hơi có chút kinh ngạc. 

Mà Ninh Phàm bấm một cái chỉ quyết, năm đạo kiếm quang một chia thành mười, mười chia thành trăm, khoảnh khắc phân xuất thiên đạo kiếm ảnh, phân theo như ngũ hành, đều thành mưa kiếm. Dưới thần niệm mạnh mẽ của Ninh Phàm thao túng, mưa kiếm linh hoạt mà không loạn, chia ra cùng từng đạo lạc lôi bắn vào nhau ở tại một nơi! 

Lôi quang cùng bóng kiếm đối oanh, như yên hỏa sáng lạng, nổ tung trên bầu trời đêm. Pháp lực ba động mênh mông, khuếch tán ra, đem Ninh Phàm cùng Vương Diêu, mỗi người lui đi mấy trăm trượng, bấy giờ mới ổn định thân hình. 

Chẳng qua là thân hình của Ninh Phàm có chút thảm hại, sợi tóc hơi có chút mùi hồ nướng, bây giờ bị lôi quang ảnh hưởng đến một ít. Xem xét lại Vương Diêu, một thân không bị thương, nhưng pháp lực sau khi thi triển lôi quang lại hao hết! 

Hồ Trung Phong ngược lại hít một hơi khí lạnh, lôi quang kinh khủng như vậy, lại bị Ninh Phàm một giới thiếu niên cản đi! 

- Ngươi không tệ, nhưng như cũ quá yếu.

Vương Diêu nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, ít đi chút khinh thị. Dung linh cao thủ có thể khiến cho đường đường Cốt hoàng coi trọng, trong thiên hạ sợ rằng chỉ có một mình Ninh Phàm! 

-Sao? Phải không, ngươi đã hao hết pháp lực, giọng lại ngông cuồng như cũ.

Ninh Phàm vẻ mặt không vui không buồn, không chút bởi vì tiếp Vương Diêu nhất thức pháp thuật mà có chút tự đắc. 

Ngược lại, hắn ngoài miệng không yếu thế, trong ánh mắt cảm giác kiêng kỵ với Vương Diêu dần dần đề thăng. 

Lại thấy trong một con mắt kia của Vương Diêu bỗng nhiên hồng mang chợt lóe, có như lôi đình, mà một thoáng, một cổ oai hẳn phải chết, bao lấy trong đầu của Ninh Phàm! 

- Chết!

Vương Diêu cười lạnh, hồng mang đó bắn ra từ con mắt bên trái của y, nhanh như kinh lôi, xông thẳng tới thức hải của Ninh Phàm! 

Mà Ninh Phàm bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt trắng nhợt, một khối ngọc bội trong ngực, phát ra một tiếng rắc, bể thành bụi phấn, chỗ vỡ vụn còn có hồng mang lập lòe. 

Nguy hiểm thật! 

Ninh Phàm hơi kinh hãi, ngọc bội tan vỡ, dĩ nhiên là thế tử lệnh. Nếu không phải mình cẩn thận là hơn, chuẩn bị thế tử lệnh, sợ rằng đã bị hồng mang trong mắt Vương Diêu ám sát!

Thủ đoạn thật quỷ dị, cũng độc nhất vô nhị như kiếm niệm. Nó công người thức hải, nhưng so cùng kiếm niệm có chỗ bất đồng. Kiếm niệm là thần niệm công kích, vô hình. Còn hồng mang kia lại hữu hình, sắc máu đỏ, tựa như lôi đình, vừa tựa như thiên kiếp. 

Thủ đoạn này cũng không nói tới trong Loạn Cổ ký ức, nhưng đầu của Ninh Phàm lại bỗng nhiên hiện ra bốn chữ. 

Hư thần chi ý! 

Thủ đoạn công kích này vô cùng có thể là thần ý mà cao thủ từ hóa thần kỳ trở lên mới có thể nắm giữ. Thần ý chia làm các loại ý cảnh khác nhau bất đồng. Thần ý của Vương Diêu chỉ có một chữ, đó chính là, giết! 

Giết tới thật mệt mỏi bạch cốt thành núi! Giết tới thương sinh nhuốm máu! Giết tới đất nghiêng trời đổ, quỷ khóc tiên kinh! 

Mà Ninh Phàm, căn bản không thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì đạo hồng mang thứ hai của Cốt hoàng lần nữa bắn ra từ con mắt trái! Đó giống như tật lôi, nổ ầm tới! 

Giờ khắc này, Ninh Phàm không còn cất giữ, không chút do dự, dẫn động kiếm thức, phát ra vô hình kiếm niệm, cùng hồng mang kia bắn chạm vào nhau ở một chỗ! 

Ầm!

Lần này, Ninh Phàm không còn thế tử lệnh hộ thân, phải toàn lực ứng phó, nếu khiến cho hồng mang vào cơ thể, là đảm nhiệm vô số thủ đoạn của mình cũng tất chết không thể nghi ngờ! 

Kiếm niệm mang một tia tru tiên kiếm khí, hồng mang mang một tia thiên kiếp thần ý. Hai người đánh đấu theo kiểu đôi công, tiếng động vang tận mây xanh. Nếu không phải trước đó Vương Diêu đã phong tỏa hư không hai trăm dặm, sợ rằng cao thủ ở diện tích ngàn dặm cũng bị kinh động! 

Mà Hồ gia tu sĩ phía dưới, đều đã trợn mắt hốc mồm. Đấu pháp trên bầu trời đêm căn bản không phải bọn họ có thể nhúng tay. Thậm chí chỉ cần đứng gần một ít, cũng bị ảnh hưởng đến, chết không chỗ chôn! 

Trong tiếng ầm ầm, sắc mặt của Ninh Phàm càng tái nhợt, kiếm niệm cũng tổn thương không nhẹ. Thế nhưng hắn nhìn hồng quang trong mắt của Vương Diêu tứ vô kỵ đạn, một tia ngoan ý dâng lên trong đầu hắn. 

Toái hư thì đã sao? Cốt hoàng thì thế nào? Hư thần chí ý thì làm sao? 

Chém cho ta! 

Hắn một quyền đánh vào ngực, thương thế nặng hơn, nhưng một hớp máu tươi phun ra, uy lực của kiếm niệm cơ hồ trong nháy mắt nhảy lên một đại tầng. 

Kiếm khí càn quét, hồng lôi nát bấy. Vương Diêu miệng phun máu tươi, con mắt trái hồng mang tản đi, sắc mặt đại biến! 

- Không thể nào, “Cực cảnh” của bổn hoàng chính là hư thần chi ý cảm ngộ từ trong thiên kiếp, trong đồng cảnh giới, bổn hoàng cơ hồ vô địch. Vì sao ngươi có thể chống đỡ “Cực cảnh” của bổn hoàng?

Cực cảnh có từ thượng cổ, cũng là thủ đoạn kinh khủng đại danh đỉnh đỉnh!