Hotgirls Siêu Quậy

Chương 121




Nhờ cú điện thoại ấy, bây giờ hắn đã có mặt trong thành phố nhưng hắn không dự định sẽ đến khách sạn Sheraton ngay mà phải về nhà trước.

Trong khi đó, nó đang đứng trước cổng khách sạn Sheraton. Bước xuống xe, nó thảy chìa khoá cho tên bảo vệ đem xe đi cất, còn mình thì bước vào khách sạn. Nó nhanh chóng tiến đến quầy tiếp tân.

- Người tên Hoàng Ngọc Hạ Nhi ở phòng mấy? – Nó cất tiếng...hỏi.

- Xin quý khách chờ chút! – Cô nhân viên quầy tiếp tân nhìn nó mỉm cười, nói rồi nhanh tay kiểm tra sổ sách. Xong, cô ngước lên nhìn nó trả lời:

- Vâng! Cô ấy ở phòng 3014. Quý khách có thể dùng thang máy để lên lầu số 3 ạ! – Cô nhân viên tận tình chỉ dẫn.

- Cảm ơn! – Nó buông đúng hai tiếng rồi bước nhanh đi.



“Ting…”

Thang máy mở ra và nó lia mắt hết bảng số từng phòng mà nó đi ngang. Cuối cùng thì nó cũng tìm thấy phòng mang bảng số 3014!

Tay nó run run gõ cửa. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu thương thật khó diễn tả. Nó thật sự rất phức tạp!

“Cốc…cốc…”

Nó đứng im chờ cánh cửa mở ra. Lát sau, từ bên trong là một cô gái xinh đẹp mở cửa. Đó không ai khác chính là Hạ Nhi, là Ropez và cũng chính là Bướm Đêm!

- Chị! – Nó chồm tới, ôm chặt cứng Ropez khiến chị muốn ngạt thở.

- Tiểu An…Tiểu…An…thả chị ra…ngạt thở… - Ropez khó khăn nói.

- A…vâng! Em xin lỗi! – Nó nhận ra động quá khích của mình, vội vã buông tay, giọng lí nhí.

- Hì…không sao! Mới 4 năm không gặp mà Tiểu An của chị lớn thế này rồi sao? Xinh đẹp hẳn ra ấy nhỉ? Chắc có nhiều người trồng cây si lắm rồi đây. Mấy năm nữa thôi là lấy chồng rồi. – Chị dịu dàng vuốt tóc nó nói.

- Chị… - Nó nũng nịu.

- Ừ…vào đây! – Chị kéo tay nó vào rồi ấn nó ngồi xuống chiếc ghế mây.

- Chị về bao giờ vậy? – Nó hỏi.

- Mới chiều hôm qua thôi cưng. – Ropez mỉm cười trả lời nó. Tay nhanh chóng đẩy chiếc tách café đến trước mặt nó.

- Em cảm ơn!

- Không cần khách sáo thế đâu. Chúng ta là chị em trong nhà rồi kia mà? Em như thế làm chị không vui đấy! – Chị khẽ cau mày tỏ vẻ không vừa ý.

- Dạ…hì… - Nó cười, tay gãi đầu.

- Dạo này có vấn đề gì không? Chị nghe cha nuôi bảo mấy đứa vừa mới có nhiệm vụ mới tối qua. Nhiệm vụ gì thế? – Ropez hỏi thăm.

- Vâng…D.E.A.T.H nhập 4 lô hàng vũ khí mới. Phương thức giao hàng qua đường thuỷ tại cảng Nha Trang tối qua lúc 10g. Cũng không có vấn đề trục trặc gì đâu. Chỉ có điều dạo này Thiên và Thảo Anh xảy ra chút chuyện thôi. – Nó thành thật.

- Chuyện gì?

- Em không rõ. Vì là chuyện tư của hai người họ nên em muốn để cả hai tự giải quyết, không can thiệp sâu. Nhưng có vẻ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi thì phải? Thảo Anh bắt đầu lơ là công việc, do việc bảo mật đường truyền qua bộ đàm bị rò rỉ nên bên cớm nắm được không ít thông tin khi chúng ta hành động. Dẫn đến việc Vi bị bao vây, suýt mất mạng. – Nó trình bày.

- Đến thế cơ à? Vậy thì điều tra xem đã xảy ra chuyện gì đi. – Ropez nói.

- Vâng. Mà lần này chị về làm gì? – Nó nhấp nháp tách café.

- Nhớ em nên về! – Chị cười.

- Chị này…đừng có chọc em! – Nó chu môi.

- Hì…biết rồi. Thật ra lần này chị về là vì có nhiệm vụ. – Khuôn mặt Ropez từ dịu dàng nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

- Nhiệm vụ? – Nó nhíu mày.

- Phải. Chủ trì trận đầu tranh giành “Chiếc ghế vàng”!

- “Chiếc ghế vàng”? Là gì ạ? – Nó không hiểu.

- “Chiếc ghế vàng” là phần thưởng dành cho người thắng cuộc. Đây là cuộc so tài giữa các bang phái với nhau. Ai thắng sẽ trở thành người đứng đầu và có quyền trên hết. – Ropez trình bày.

- Nhưng lý do là gì? Tại sao tổ chức lại muốn chị chủ trì cuộc đấu ấy và mục đích khi tổ chức trận chiến này là gì? – Nó chất vấn.

- Từ nào em gái! Gần đây, có khá nhiều tập đoàn cạnh tranh đánh hơi ra được mặt trái của một tập đoàn D.E.A.T.H hùng mạnh chính là một tổ chức đào tạo sát thủ. Vì thế, cha nuôi lo họ sẽ mượn tay những bang phái trong thế giới đêm để lật đổ D.E.A.T.H. Chính vì thế, ông muốn phải có người đứng đầu, điều khiển để họ không bao giờ trở thành mối nguy hại của tổ chức! – Ropez nhếch môi.

- Vậy là thầy nhờ chị chuyển lệnh cho em rằng: Phải thắng bằng bất cứ thủ đoạn nào sao? – Nó nghiêng đầu hỏi.

- Nói là thủ đoạn thì hơi quá nhỉ? Chị tin em thừa sức thắng. – Chị mỉm cười nhẹ.