Hotgirls Siêu Quậy

Chương 216




- Mày không tin? – Kama trừng mắt với Vi.

- Hô…tất nhiên là tin nhưng đến giờ, hai tên đó còn sống để xông vào bảo vệ ông không thì tôi không chắc à? – Nhỏ cười nửa miệng.

- Mày làm gì họ rồi?

- Chỉ là giúp họ tìm đến cái chết mà thôi. Một chút đau đớn trước khi chết cũng đâu có gì là ghê gớm nhỉ? Bàn tay ông cùng đã giết biết bao con người thì còn ghê sợ thứ gì nữa? – Gương mặt Vi tỏ...rõ sự khinh bỉ.

- Mày…con oắt! Cuối cùng thì mục đích của mày là gì? Mạng tao sao? – Kama không giữ bình tĩnh được nữa.

- Không…tôi có bảo tôi cần mạng ông à? Tôi không xử thì cũng tới lượt người khác thôi. Thứ tôi cần là cái khác.

- Vậy cô muốn gì thì mới chịu tha tôi? – Hắn ta nhướn mày.

- Để vào được nhà chính của lão Kayushi Jinsu thì phải vượt qua bao nhiêu cái bẫy và làm sao để vượt qua được? Đừng nói với tôi câu ông không biết vì một kẻ thân tín như ông thì không thể nào không biết điều đó. Hơn hết, kẻ tiếp tay nâng đỡ Kayushi là ai? – Vi ấn nhẹ con dao vào cổ lão ta.

- Hoá ra mục tiêu của mày là lão gia. Nếu thế thì đi gặp ông ta mà hỏi, tao không biết. Còn người mà mày muốn hỏi…tao không thể nói được. – Kama cười khinh.

- Vậy xem ra ông không cần cái mạng này nữa nhỉ? – Vi hơi nhướn mày.

- Mày có làm gì tao cùng không nói.

- Thật là ông sẽ không nói? Tôi nghĩ ông không muốn sống nữa rồi.

- Haha…nực cười. Con nhỏ như mày mà hăm doạ được tao à?

- Tôi không biết…là có doạ được ông không. Tôi chỉ cần biết là một mình tôi dư sức diệt hết cả dòng họ Kuroshi là đủ rồi. – Vi nhếch mép.

- Mày… - Kama trừng mắt.

- Ông không đủ sức chống lại tôi đâu.

- Mày…cuối cùng mày là ai? – Kama có chút hoảng sợ.

- Là người được phái đến để lấy mạng nếu ông không chịu khai ra, sản phẩm tối thượng nhất của tổ chức sát thủ bậc nhất địa cầu. – Vi nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt đó mang đầy một màu máu và lạnh tột cùng.

- Hừ…Ra là Tứ ma nữ! Lần đầu tiên được diện kiến nên không tiếp đón chu đáo được. Chỉ cần lấy thông tin từ một kẻ như tao mà D.E.A.T.H cử cả Tứ ma nữ đến, có phải là quá đề cao Kama Kuroshi này rồi không? Tao cóc sợ con nhãi con như mày. Tí tuổi đầu đừng có bày đặt mà giết chóc. Nên về nhà chăm chỉ học tập đi. – Kama tỏ ý khinh thường nhỏ, đúng là ngu ngốc!

- Đùa tôi à? Quay lại vấn đề đi, tôi cần biết có bao nhiêu cái bẫy trong nhà ông chủ ông. – Vi hơi cau mày tỏ ý không hài lòng.

- Nhà lão gia có vô số bẫy thì làm sao tao nói cho hết? – Kama đang thách thức sự chịu đựng dần đi tới giới hạn của kẻ đáng sợ còn hơn quỷ dữ.

- Tôi chỉ cần biết từ cửa chính tới phòng ông ta có bao nhiêu cái thôi. Ông nhất định không nói? – Vi gằn giọng, nhỏ đang mất dần kiên nhẫn.

- 5 cái. – Lão ta căng thẳng.

- Vậy cách vượt qua? – Vi dường như đã bớt tức giận.

- Tao không biết. – Kama đanh giọng.

- Ông! – Vi nắm chặt con dao trong tay ấn mạnh hơn vào cổ Kama khiến máu chảy nhiều hơn.

- … - Lão ta không phản kháng, gương mặt tối đi thấy rõ.

“Vi…em rời khỏi đó nhanh đi, còn lại để Thảo Anh xử lí. Tay chân lão ta đang tới, chắc 5ph nữa là vào tới khách sạn rồi. Rút mau!” – Giọng Khánh hối thúc nhỏ cang lên qua cái bộ đàm.

Nghe thấy giọng nói đó Vi nén lại bực tức trong lòng, nếu không chắc nhỏ giết ông ta luôn rồi mất.

Cất con dao trờ lại vào vị trí ban đầu, nhỏ bước lùi rồi quay lưng ra cửa. Khi bàn tay vừa chạm vào nắm đấm xoay, từ sau lưng nhỏ vang lên một giọng nói chế giễu:

- Thấy không…mày đâu dám giết tao mà đòi doạ nạt?

Vi không trả lời, chỉ nhanh chóng mở cửa bước ra. Khép nhẹ lại cánh cửa phòng 306 Vip, nhìn hai cái xác nằm trước cửa chết đầy đau đớn, nhỏ chỉ cười mỉa một cái, môi mấp máy:

- Xin lỗi nhé…người giết ông tối nay…không phải là tôi!

Vi lạnh lùng bước về phía thang máy, vừa đi vừa nói vào bộ đàm mini gắn ngay bên tai:

“Xử đi.” – Giọng nói lạnh tanh mang hương vị của máu.