[Đồng Nhân Harry Potter] HP Chi Xin Hỏi Malfoy

Chương 28: Phiên ngoại 2




Harry từng cam đoan với Scor mình sẽ cố gắng kiếm tiền để mỗi cuối tuần Draco đều có thể nhàn nhã ở nhà, sẽ không bị bệnh.

Nhưng vì tính chất công việc nên có khi Draco bận vài ngày, mặc kệ là thứ bảy hay chủ nhật. Tới nay, Harry chưa tuân thủ hứa hẹn tốt [anh không thể ngăn cản chuyện Draco muốn làm], anh chột dạ khi bị đôi mắt chỉ trích của Scor nhìn.

Harry tích cực thuyết phục Draco đóng cửa công ty hợp tác với Zabini hoặc tìm người thay vị trí Draco để Draco làm ông chủ phía sau.

Draco cũng không phản đối đề nghị này. Theo kế hoạch của anh, sau khi bảo đảm tài chính, anh phải bắt đầu phát triển ổn định sản nghiệp trường kỳ, ví dụ như chế tạo hoặc nguyên vật liệu [bọn họ bị tịch thu], không thể luôn đầu tư tiền vào cổ phiếu. Dù sao nó vẫn là có phiêu lưu, nếu tương lai Scor không có hứng thú về phương diện này, chúng nó không có cách nào làm nguồn thu vào ổn định.

Nhưng Draco không tính làm công ty cố vấn lâu dài nhưng nếu muốn chấm dứt, điều kiện tiên quyết là bọn họ có đủ tiền phát triển.

Cho nên nói đi nói lại thì vấn đề vẫn là Galleon.

Nên khi một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng phái chuyên gia đến mời Harry lần thứ n làm người đại diện, lần này Harry suy nghĩ cẩn thận.

Harry từng xem đó là chuyện phiền toái, trừ phi là công ty tài trợ đội bóng yêu cầu, nếu không anh đều từ chối. Harry đã chịu đủ mọi người nhìn chăm chú, anh không muốn ánh mắt mọi người tăng thêm. Nhưng nếu tiền có thể giúp Draco bổ khuyết chỗ hổng tài chính, như vậy chịu một chút phiền toái nhỏ cũng không có vấn đề gì.

Một buổi tối bình thường, Harry và Draco vừa lên cái giường lớn của họ, Harry nhắc tới chuyện này.

“… Người đại diện?” Draco kéo chăn, kinh ngạc hỏi.

“Đúng, bọn họ đã mời nhiều năm, năm nay anh đáp ứng.”

Harry điều chỉnh vị trí để Draco có thể thoải mái nằm lên cánh tay mình.

“Anh đã ký khế ước?” Draco nhíu mày.

Harry gật gật, “Ừ, tuần trước kí nên ngày mai anh đi chụp…” Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị Draco bất mãn đẩy, “Anh không nói cho em biết mà tự ký loạn!?”

Harry biện giải, “Nhưng cũng chỉ là chụp mấy bức ảnh, không có gì… Anh không vay tiền…”

“Ai biết bên trong có cạm bẫy gì!! Cái tên đầu trống trơn này!! Nếu bọn họ muốn chụp mông anh thì sao?!” Draco tức giận giãy ra ngồi dậy.

Harry cũng ngồi dậy, “Sẽ không, anh đã nói không thể chụp cái loại đó …”

“Đưa khế ước cho em xem, hiện tại!” Draco hùng hổ đá Harry nói, “Em xem xem còn có thể cứu không!”

“Thật sự không có gì, lần này anh nhìn kỹ…” Harry bị đá xuống giường, anh vừa đi vừa giải thích, ngoan ngoãn mở ngăn kéo tìm, đưa cho quốc vương tóc vàng trên giường rồi bò lên ôm Draco.

Draco vừa mở tấm da dê ra đã lập tức mở to mắt, “…35 vạn Galleon!!?”

“Anh bán sao!? Sao giá cao vậy??”

Harry ôm Draco cùng xem, “Không, anh chỉ ký với bọn họ hai năm, hai năm là xong.”

“Không có khả năng! Không đúng giá thị trường!” Draco nhíu mày, anh đọc nhanh, “Chắc chắn có quỷ…”

“Lúc đầu không cao như vậy.” Harry gác cằm lên bả vai Draco giải thích, “Nhưng em nói còn phải có khoảng 30 vạn nữa thì công ty cố vấn mới có thể dừng lại, cho nên anh hỏi bọn họ xem có thể là cái giá đó không…”

Draco không thể tin quay đầu trừng anh, “Anh ra giá!?”

Harry chớp mắt, “A,… Xem như?”

“Bọn họ đáp ứng!?” Draco cao giọng. Tiền nào kiếm tốt như vậy!?

“Bọn họ nghĩ vài ngày, hình như cuối cùng hơn một điều kiện.” Harry nhiệt tình chỉ chỗ, “Là chỗ này, bọn họ nói trong vòng 5 năm anh không thể nhận quảng cáo cùng loại. Anh nghĩ vậy cũng được, dù sao anh cũng không có kế hoạch… Nhưng anh có nói nếu đội bóng yêu cầu anh phải phối hợp.”

Draco lập tức cẩn thận đọc điều kia rồi anh lại đọc toàn bộ một lần nữa rồi mới thì thào, “Không thể không nói, lần này anh làm rất được… Hạn chế coi như hợp lý, nhiều ra 3 năm, tương đương cho anh ở nhà nằm kiếm tiền…”

“Vậy sao.” Harry đắc ý, “Anh vẫn nhớ rõ những gì em nói, thấy rõ ràng rồi mới ký.”

Nhưng lúc này Draco không vui cho lắm. Bởi vì đó là việc của anh, mà Harry không có mà có thể hoàn thành tốt như vậy, anh cảm thấy mình không có tác dụng gì.

Vì thế giọng anh chua chua, “Rất tuyệt.” Rồi anh nhét tấm da dê vào tay Harry, kéo chăn đưa lưng về Harry nằm xuống, “Chính anh quyết định là được rồi, nói với em làm gì.”

Harry vốn còn trông mong chờ được khen, lúc này anh sửng sốt, biết Draco mất hứng nhưng anh không hiểu vì sao. Anh ôm Draco, “… Sao vậy? Em không thích?”

Draco chỉ lộ ra hai ánh mắt, “Đương nhiên rất vui, về sau chuyện của anh không cần em quản lí.”

Harry không nói thêm mà đè lên người Draco, chóp mũi đối chóp mũi.

“… Em giận anh không bàn bạc trước với em?”

“Anh không cần nói với em, không có em anh cũng có thể làm tốt.” Draco hừ nhẹ, quay mặt đi. Anh bị Harry áp nên chỉ có cổ có thể chuyển động.

“…Draco, sao anh có thể không có em.” Harry hôn nhẹ cằm Draco, “Anh chỉ muốn giúp, nếu bán anh có thể cho em thoải mái một chút, thế nào anh cũng ký.”

Vì thế Draco im lặng, cuối cùng chỉ có con mắt trở lại trên mặt Harry, “…Từ khi nào anh biến thành như vậy?”

“Cái gì?” Harry từ lo lắng chuyển sang hoang mang.

Draco quay đầu lại, dùng sức nhéo hai má Harry, “Luôn nói một ít câu ghê tởm, kiểu gì cũng phải làm cho em nổi da gà.”

Harry nhếch miệng, anh biết khi Draco đổi đề tài là Draco đã không để ý vấn đề trước. Hai tay Harry tích cực tiến vào áo ngủ Draco, “Vậy sao? Anh xem xem.”

Quả nhiên vui vẻ và thoải mái trở lại trong mắt Draco.

Mắt Draco cong lại, sợ ngứa vặn vẹo, phản ứng này kỳ thật rất giống Scor, mà khi nó xuất hiện ở trên người Draco thì lại càng làm Harry yêu mến. Harry không vui đùa ầm ĩ mà dùng miệng ngăn chặn nụ cười nhẹ kia, Draco cũng thuận theo hé miệng, bọn họ chia sẻ nụ hôn ấm áp thân thiết.

Sau một thời gian, chỉ nghe được tiếng nước lọt ra từ hai đôi môi dính chặt, tiếng suyễn và tiếng rên rỉ nho nhỏ đến từ xoang mũi. Harry lưu luyến không rời tách ra, giọng anh khàn khàn, “Anh không muốn em mệt, Draco em nên để anh giúp em.”

“… Rõ ràng là anh ghét cái đó, anh chỉ cần chơi bóng là đủ rồi.” Draco thấp giọng trả lời. Tay anh vuốt ve tai Harry.

“Anh được em chăm sóc rất tốt.” Harry thở dài, nhịn không được lại hôn, “Anh cũng muốn chăm sóc em…”

Đó cũng là nguyên nhân Harry làm vậy, anh biết Draco sẽ ngăn cản mình.

Draco véo cái cao thẳng của Harry, bất đắc dĩ nói, “Dù như thế nào về sau cũng phải nói trước cho em biết, lần này may anh không gặp người xấu…”

“Anh còn nói với bọn họ bản hợp đồng này em sẽ kiểm tra, bảo bọn họ đừng làm bừa.” Harry nháy mắt.

“Cáo mượn oai hùm?” Draco nhướng mày.

“Cho nên anh không thể không có em, em là tất cả của anh…”

Harry vồ lấy Draco.

“… Về sau ra ngoài nhớ rõ câm miệng cho em…”

Tạm thời Harry thực nghe lời câm miệng, bởi vì anh lại nhiệt tình hôn lên môi Draco.

Cái miệng của anh có chút bận rộn.

Harry lần đầu làm người mẫu trong 11 năm làm cầu thủ làm cho công ty x thật vất vả kí được hợp đồng không thể không thận trọng. Vì thế kế hoạch ban đầu là chụp quảng cáo đơn thuần nhưnng không biết vì sao càng sửa càng phức tạp. Đến cuối cùng công ty x tìm Isaac một nhiếp ảnh gia nổi tiếng để làm một quyển photobook cho Harry.

Đương nhiên công ty x cũng không có ý định xuất bản ngay, điều này không có trong hợp đồng nhưng họ có thể thảo luận sau khi đã chụp xong. Với danh tiếng của Harry, bọn họ thấy hợp đồng mới cuồn cuộn không dứt.

Nhưng con người đều có sở trường và sở đoản.

Harry là Gryffindor, có lẽ có một chút Slytherin giảo hoạt nhưng nó không làm cho Harry đột nhiên trở thành một người mẫu giỏi.

Mà thương hiệu Harry làm người mẫu lại mang chủ đề dụ hoặc, kém cách xa phong cách đồ vận động sáng sủa cho nên nhiếp ảnh gia Isaac hăng hái chụp ảnh vài ngày bị Harry đánh bại hoàn toàn.

“Nghỉ ngơi!!! Nếu còn như vậy tôi sẽ yêu cầu đổi chính mình!!! Nếu nhất định phải dùng cái tên ngốc này chụp!!” Isaac rất muốn lật bàn bước đi.

Harry đứng dưới đèn gãi đầu, anh nản lòng, “Tôi đã tận lực phối hợp, anh bảo tôi xoay thi tôi xoay, anh còn bất mãn gì nữa?”

“Đó không phải xoay!! Merlin a!!” Isaac quát to. Tính tình anh trở nên táo bạo vì Harry, “Ý tôi là cảm giác!! Dụ hoặc!! Xin anh đó!!! Anh không hiểu những gì tôi nói soa, anh chỉ đứng đó cười ngây ngô!! Còn cứng ngắc! Anh nên làm người mẫu thời trang trẻ em mà không phải đồ da thế này!!”

Harry nói thầm, “Thời trang trẻ em tôi cũng không để ý, mấy người bảo tôi mặc cái gì thì tôi mặc cái đó… Có mặc là tốt rồi.”

Isaac tức giận, anh hung hăng quăng tờ giấy cầm trên tay, quay đầu rống lên với nhân viên đối công ty x, “Nếu ngày mai anh ta vẫn như vậy thì tôi sẽ nghỉ việc!! Mời mấy người rước người khác đến!!”

Rống xong Isaac thở phì phì bỏ đi.

Để lại Harry mang vẻ mặt thật có lỗi cười với anh nhân viên đáng thương, “A… Nếu không, đừng lấy mặt của tôi?”

Anh nhân viên đáng thương lau mồ hôi, lấy gương hai mặt liên lạc.

Ngày hôm sau, sắc mặt Isaac không tốt xuất hiện ở chỗ chụp ảnh.

Vài ngày này anh đã thử mọi phương pháp dẫn đường người mẫu để quay chụp thêm thuận lợi nhưng cứu thế chủ Potter như thiếu một dây thần kinh nào đó, hoàn toàn không biểu đạt được.

Bọn họ chụp ảnh động, nếu người mẫu không có một chút hành động thì ảnh chụp sẽ vô cùng thê thảm. Đến lúc đó, anh cũng không thể không bỏ dự án có khả năng làm cho thanh danh mình lan truyền…

Isaac vừa nghĩ vừa đi vào, anh thấy Potter đã mặc bộ áo sơmi trắng và quần da bó màu đen ngày hôm qua, ngồi trên ghế.

Mà áo sơmi lỏng lẻo trên người Potter không làm cho anh ta ủ rủ mà ngược lại, như ẩn như hiện càng biểu hiện bả vai rộng lớn, thêm cái quần da vừa người và đôi chân trần, ở bên ngoài màn ảnh, Potter không cứng ngắc là một người rất hấp dẫn. Không thể không nói, bọn họ tìm đến Potter cũng không ngạc nhiên, dáng người và ngũ quan khắc sâu, hoàn mỹ đến mức làm người khác đố kỵ.

… Nhưng một cơ thể tốt như vậy sao lại là một khối gỗ đâu. Isaac thở dài.

Mà quả nhiên như anh đoán trước, cả buổi sáng lại trôi qua trong tiếng rống to của Isaac.

Nghỉ ngơi giữa trưa, Isaac kiểm tra hợp đồng của mình, đánh giá nếu mình phá hợp đồng thì phải trả công ty x bao nhiêu tiền. Anh đã quyết định hôm nay chụp xong sẽ tới công ty x xé nát cái tờ giấy này.

Nhưng 3h chiều, nơi chụp ảnh xuất hiện một người đàn ông tóc vàng.

Người kia nhìn như là nhân viên ngân hàng, tay cầm văn kiện, Isaac còn tưởng rằng là người công ty x nhìn xa, tìm người tới cứu lại lần chụp ảnh này. Nhưng trước khi anh mở miệng hỏi, Potter lại chạy ra, đi nhanh tới trước mặt người khi… Thực vui vẻ khi thấy người kia xuất hiện.

Vài giây sau, Isaac mới nhận ra người kia là bạn lữ Potter công khai. Anh mất hứng muốn gọi Potter trở về hoàn thành công việc nhưng nghĩ lại thì anh nản. Potter không chuyên nghiệp, đến ngày mai là chuyện người khác. Isaac hào phóng tuyên bố nghỉ ngơi nửa giờ, cho Potter muốn trò chuyện đến lúc nào cũng được.

Isaac nhàm chán ngồi uống cafe, anh đã quyết định bỏ qua vụ này, anh không muốn vắt óc cố gắng nữa. Cho nên khi đang nhìn đông nhìn tây, anh không cẩn thận thấy được cử động giữa Potter và người kia.

Anh nhìn Potter xoay người, hình như khoe bộ đồ trên người, người đàn ông tóc vàng kia cũng rất thân mật nhéo mông Potter trêu đùa một chút. Potter không ngại, anh quay đầu lại cười nói.

Nhưng nụ cười này lại làm cho Isaac động đậy, thậm chí cafe đổ ra tay anh cũng không phát hiện.

Isaac mở to mắt, khủng bố nhìn chằm chằm hai người.

Anh nhìn bọn họ thảo luận quần áo trên người Potter.

Người kia lấy tay vuốt đường chỉ trên áo Potter, nghiêng đầu cầm góc áo, đầu ngón tay xoa nhẹ góc áo, thưởng thức quần áo mặc ở trên người Potter.

Nhưng thật kinh ngạc. Potter lúc thì lấy tay áp bụng xoa, chốc lát sau lại sờ quần trong, sờ cổ áo rộng thùng thình, lại cố ý hoạt động hai cánh tay.

Mà Isaac nhiều năm đối mặt người mẫu nhìn ra nó có ý nghĩa gì.

Potter không tự giác dùng động tác tứ chi muốn ánh mắt người kia dừng ở trên người mình…

Potter dùng toàn thân nói, ‘nhìn anh’, ‘nhìn anh’, tự nhiên, nóng bỏng…

Mà đây chẳng phải là dụ hoặc của Potter sao!?

Ngay lập tức Isaac hét lớn một tiếng, “Bắt đầu!”

Anh đuổi tất cả nhân viên trừ bỏ Potter, người đàn ông tóc vàng cùng chính mình ra.

Anh khẩn cầu người kia giúp đỡ, anh cam đoan mình sẽ bịt tai, chỉ cần anh ở đây nói chuyện với Potter.

Mà Isaac cho rằng người kia là thiên tài!

Người kia hiểu ý Isaac, cũng hiểu người yêu mình sẽ có phản ứng như thế nào.

Draco làm cho Isaac ở phía sau ống kính thấy được một Potter thoải mái, đắc ý, xấu hổ, thậm chí có chút mất hứng, anh hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Potter, đồng thời cũng dụ dỗ Potter bày ra mặt quyến rũ nhất của mình.

Càng chụp Isaac càng thấy tim mình đập càng nhanh.

Anh muốn vụng trộm giải trừ chú ngữ để nghe bọn họ nói gì…

Anh cũng rất muốn biết người kia làm gì để Potter có ánh mắt như vậy…

Nhưng anh chỉ có thể không ngừng ấn máy, sợ bỏ qua bất cứ một khoảnh khắc tuyệt đẹp nào.

Bởi vì hiện tại Potter đã làm cho người ta đui mù.

Potter thản nhiên phóng thích tình yêu, làm cho ánh mắt người yêu mình đặt ở trên người mình.

Từ khi người đàn ông tóc vàng kia xuất hiện…

Cuối cùng, Harry ra photobook.

Sau khi nữ phù thủy nhìn thấy áp phích tuyên truyền và họ yêu cầu mãnh liệt.

Harry đồng ý, là nhìn trúng Galleon gia tăng.

Draco cũng không phản đối, dù sao trong ảnh, Harry đều mặc quần áo.

Cũng chỉ có Isaac biết, bọn họ ở trong mắt nhau, quyến rũ dụ hoặc là điều bình thường.

Chỗ ảnh chụp được này cũng chỉ là một lần nói chuyện mà thôi.