HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 88




Bữa tiệc bế giảng năm học bắt đầu rất đúng giờ. Harry nặng nề lê bước cùng Ron, Hermione và Draco tiến vào lễ đường. Lucius đã biết tin Voldermort sống lại qua Snape, nhưng Draco và y cũng không lo – bọn họ biết chuyện Tom Riddle đã tráo cốt, nói cách khác, nghi thức sống lại kia cũng không thành công, dần dần, tự Voldermort sẽ suy yếu đi. Càng không cần nhắc đến chuyện Harry đã dùng ‘Trớ chú chi huyết’ (đương nhiên, chuyện này chỉ có mình Harry và Snape biết), không quá nửa năm, pháp lực của Voldermort sẽ nhanh chóng giảm sút.

“Harry, sao hôm nay ngươi bước đi có vẻ kỳ kỳ?” Ron tò mò hỏi, “Chân của ngươi bị thương sao?”

“Đúng vậy…” Harry hữu khí vô lực trả lời, “Trặc chân.” Đồng thời trong lòng rủa thầm: đều do Sev, còn nói ma dược của y hữu dụng, hữu dụng con khỉ khô! Mặt sau dùng ma dược rồi nhưng đau rát! Lần sau ta có chết cũng không làm!

Bốn người bước vào lễ đường, bên trong cờ xí đỏ rực trang trí trong từng ngóc ngách – Harry không hề nghi ngờ, đã đạt được hạng nhất trong cuộc thi Tam Pháp Thuật – Gryffindor một lần nữa đạt được cúp học viện.

Mắt Harry lướt qua bàn ăn giáo sư, Snape đang thưởng thức một ly chân cao bằng bạc, xem ra tâm tình y không tồi (Harry: tâm tình của y đương nhiên không tồi, chịu khổ chỉ có ta!), y nhìn đến Harry, gật đầu với hắn. Harry trừng mắt nhìn một cái, tỏ vẻ bất mãn. Moody thật ngồi bên cạnh giáo sư McGonagall, gắn chiếc chân giả bằng gộ cùng con mắt phép. Y run đến dữ dội, người khác nói chuyện với y cũng khiến y sợ đến mức nhảy dựng lên – sau khi bị nhốt trong chiếc rương đến mười tháng, tính cảnh giác luôn sợ bị tấn công của y khẳng định đã thăng một bậc. Ghế của Karkaroff trống không. Harry biết, một khi y bị Voldermort bắt được, kết cục của y có thể tưởng tượng ra được. Maxime phu nhân ngồi bên cạnh Hagrid, hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau. Harry đoán chừng, nhất định Dumbledore đã nói với họ chuyện đi liên hệ với người khổng lồ.

Tiếng nhao nhao râm ran nói chuyện trong khắp lễ đường, trừ bỏ bốn người bọn Harry, những học trò khác cũng không biết được sự thật, không ít người khi nhìn thấy Harry, bắt đầu khẽ thì thào. Cedric ngồi bên bàn Hufflepuff, thấy Harry bước vào, lập tức lớn tiếng nhao nhao nói cái gì đó.

Harry cũng không quản y đang nói xấu mình chuyện gì, hắn và Draco tách ra, cùng Ron hai người ngồi vào ghế của Gryffindor. Lúc này, Dumbledore từ trên bàn ăn giáo sư đã đứng lên, trong lễ đường lập tức im lặng.

Dumbledore nhìn bốn phía xung quanh, vẫy tay bảo mọi người ổn định, sau đó nói: “Lại một năm học nữa kết thúc, nhưng cũng có nghĩa sẽ bắt đầu một năm mới. Năm nay, Hogwarts tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật, thật vinh dự, Harry Potter của chúng ta đã đạt quán quân.”

Lễ đường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, gần như chỉ có học trò Gryffindor vỗ tay. Lập tức, Draco vỗ tay trước, không ít Slytherin cũng vô tay theo y, cuối cùng, các học trò cùng nhau vỗ tay hoan hô. Sirius mỉm cười với Harry, ngón tay chỉ chỉ Snape. Harry thấy Snape cũng vỗ tay cho mình, chuyện làm cho không ít giáo sư cảm thấy kinh dị.

“Giáo sư Dumbledore.” Cedric đứng lên tại chỗ, “Ta có một thắc mắc, tin rằng đây cũng là thắc mắc của tất cả mọi người. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Harry Potter trong mê cung? Hắn mất tích một cách kỳ lạ, sau đó liền đạt được quán quân, chuyện này làm không chúng ta không khỏi đoán, hắn không phải là đã dùng thủ đoạn… bất chính gì đó đi?”

Mọi người bắt đầu thấp giọng nghị luận, không ít người còn cố gắng gật đầu. Ron và Hermione trao đổi cái nhìn bất mãn: Cedric Diggory sợ thiên hạ bất loạn!

Dumbledore ý bảo mọi người im lặng: “Hảo hảo, bọn nhỏ, ta biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi vấn, ta vốn cũng không muốn nói với các ngươi, nhưng… nếu Diggory tiên sinh đã hỏi, vậy, ta cho rằng các ngươi cũng có quyền được biết sự thật – Voldermort đã sống lại!”

Một trận hoảng loạn quét qua lễ đường, các học trò vừa hoài nghi vừa sợ hãi nhìn Dumbledore. Dumbledore nhìn bọn họ nhao nhao nghị luận ngược lại hoàn toàn yên lặng, từ đầu đến cuối, y trước sau vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh.

“Ma Pháp bộ không muốn cho ta đem chuyện này nói với các ngươi,” Dumbledore nói tiếp, “Lời ta nói, có thể sẽ dọa đến các phụ huynh – bọn họ sẽ không in Voldermort đã quay lại, hoặc cho rằng ta không nên đem chuyện này nói với các ngươi, bởi vì các ngươi còn nhỏ. Nhưng, ta cho rằng, sự thật lúc nào cũng tốt hơn là dối trá.”

Một con sóng đảo qua lễ đường, trên mỗi bàn đều là những khuôn mặt hoảng sợ nhìn Dumbledore, hiện tại bắt đầu nhìn nhau.

“Còn về chuyện Potter tiên sinh, ta muốn nói…” Dumbledore nhìn mọi người nói, “Một mình hắn đã đối mặt với Voldermort, cũng trốn thoát từ thủ hạ của y – hắn mang tin Voldermort sống lại về cho chúng ta. Vô luận xét theo khía cạnh nào, hắn đều thể hiện dũng khí và trí tuệ của một pháp sư khi đối mặt với Hắc Ám công tước Voldermort, vì thế, chúng ta khen tặng hắn.” Dumbledore nghiêm túc nhìn Harry, giơ ly rượu lên.

Mỗi người trong lễ đường gần như đều làm theo, lời nói của Dumbledore khiến mọi người bắt đầu tin tưởng Harry, bọn họ thấp giọng gọi tên Harry, vì hắn mà uống mừng.

“Mục tiêu của Tam Pháp Thuật là củng cố và mở rộng sự hiểu biết về pháp thuật. Tuy rằng bây giờ, Voldermort đã quay lại, nhưng… chúng ta có được tình hữu nghị và sự tin tưởng vô cùng mạnh mẽ. Chúng ta càng đoàn kết, sẽ càng mạnh hơn, nếu chia rẽ sẽ phi thường yếu đuối, chỉ cần mục tiêu của chúng ta là vì cái chung, chí khí bao la, cho dù Voldermort gây thù hận và bất hòa ở khắp nơi, chúng ta vẫn sẽ bên nhau như trước.”

Harry không thể không thừa nhận, lời kêu gọi này là ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc đời mình, Dumbledore khơi gợi lên tâm của mỗi người – cho dù mục đích của y còn phải tìm hiểu thêm – nhưng y đích thực là một hiệu trưởng tốt, nhất là thời điểm khủng hoảng đang gần kề.

***** Ta là ‘Nhật báo Tiên Tri’ ngày hôm sau phân cách tuyến *****

Hôm sau, Harry mang hành lý đã thu thập hảo bước vào văn phòng Sirius, chuẩn bị cùng y về nhà. Vừa vào cửa, đã thấy Sirius cầm ‘Nhật báo Tiên Tri’ nhíu mày xem, báo hiệu cho Harry biết, Rita Skeeter lại có thêm một tin nóng hổi mới.

“Sirius, chuyện gì vậy?” Harry hỏi.

“Ngươi đọc đi rồi biết.” Sirius đưa tờ báo cho hắn.

Harry nhận lấy, thiếu chút nữa la lên: thực tế, những điều Rita Skeeter viết cũng không phải không đúng sự thật, nàng đã kể lại tất cả những chuyện phát sinh của hắn từ sau khi bị khóa cảng mang đi trong đêm chung kết. Là hắn bị bắt đi, Voldermort dưới sự trợ giúp của Peter Pettigrew, đã sống lại như thế nào, Harry quyết đấu với y ra sao, Snape đến cứu Harry như thế nào, cuối cùng là thái độ của Fudge.

Tất cả diễn biến được kể lại tường tận không thiếu một chi tiết, một chữ cũng không bớt, nàng sao có thể… Chết tiệt! Harry nhớ tới cách thức làm việc trước đây của nàng, tám phần nàng ta đã biến thành con bọ chui vào tóc mình, nàng thật sự không sợ chết, cư nhiên dám… Tác phong này không hợp với nàng. Harry hồ nghi đọc tiếp, trang sau còn hai bài khác liên tục lên án Ma Pháp bộ, nhiều nhất chính là Fudge, Fudge yếu đuối, Fudge không suy nghĩ cho an toàn của pháp sư, phù thủy —— tuy rằng cả bài báo không hề có một câu khen ngợi Dumbledore, nhưng chuyện đó và chuyện Rita Skeeter lúc nào cũng theo dõi những hành động của Dumbledore là hoàn toàn khác biệt. Harry nghĩ, đại khái hắn cũng đoán được sau bài báo này sẽ xảy ra chuyện gì.

“Sirius, ta ra ngoài một chút, ngươi giúp ta mang hành lý về.” Harry quăng lại một câu, không chú ý đến Sirius đang thắc mắc, chạy ra khỏi lâu đài.

Trong quán rượu Đầu Heo ở làng Hogsmead, Harry hẹn gặp Rita Skeeter. Harry mặc trường bào hắc sắc, đề phòng có người nhận ra hắn, hắn gọi một ly Whiskey, im lặng ngồi một góc bàn.

“Potter tiên sinh?” Rita Skeeter đến rất đúng giờ, “Ngài thật đúng giờ.”

“Người lịch sự sao có thể để quý phu nhân đợi lâu a?” Harry nâng ly lên, “Mời ngồi, Skeeter tiểu thư, muốn uống chút gì không?”

Rita cũng gọi một ly Whiskey, ngồi xuống, cười nhẹ: “Potter tiên sinh tìm ta là vì…”

“Ta nghĩ… từ trước đến nay Skeeter tiểu thư là người ủng hộ Ma Pháp bộ, như thế nào lần này…” Harry đầy ẩn ý nói, “Hơn nữa, bài bào này… tiểu thư Skeeter thật đúng là người đi tiên phong, không sợ nguy hiểm a…”

Rita Skeeter thu lại nụ cười: “Ta thật sự đã xem thường Potter tiên sinh, không nghĩ rằng ngài lại quan tâm đến chính trị…”

“Quá khen.” Harry cười nhạt, “Skeeter tiểu thư có thể giải đáp thắc mắc của ta được hay không?”

“Ta nghĩ… Ngài chắc cũng đã đoán được…” Rita Skeeter đặt ly rượu xuống, “Ban đầu… ta chỉ muốn đi theo Ngài để xem, tốt xấu gì cũng muốn tường thuật lại diễn biến đoạt được cúp của dũng sĩ đứng thứ nhất. Không nghĩ tới… Tin này thật đúng là bất ngờ a! Đương nhiên, nếu không… kiềm chế, ta cũng muốn đem tin kia cho đăng báo luôn.”

“Ngươi muốn nói…” Harry ngầm hiểu, “Bên kia phải…”

“Đúng vậy, Potter tiên sinh quả nhiên thông minh.” Rita Skeeter vuốt cằm, “Đương nhiên ta cũng không phá hỏng mối quan hệ hợp tác của chúng ta, nên… Ta cũng sẽ không đem chuyện của Ngài… và giáo sư Snape… tiết lộ…”

Tay Harry run lên một chút: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Không dám.” Rita Skeeter nói, “Chỉ cần Ngài không tiết lộ chuyện của ta, ta cũng sẽ kín mồm kín miệng y như vậy.”

“Hừ! Tiểu thư Skeeter cũng quá coi thường ta.” Harry cười lạnh, “Chuyện của ta và giáo sư Snape công bố sớm hay muộn mà thôi, nhưng vì ta muốn sau khi giải quyết xong Voldermort mới tuyên bố, nhưng nếu như tiểu thư muốn sớm hơn… Ta cũng không ngại ếm một bùa ‘Mê muội’ nho nhỏ… hoặc là, tiểu thư muốn xem những câu thần chú khác lợi hại hơn?”

Rita Skeeter run rẩy: “Ngươi…” Nhưng linh cảm của một phóng viên chuyên nghiệp lại một lần nữa cho nàng bắt được manh mối, “Ngài nói… ngài giết người một cách bí mật? Ngài xác định?”

“Ta chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn.” Harry nhấp một ngụm rượu, “Như thế nào, tiểu thư có muốn một cơ hội có thể đem tiểu thư lên chiếc ghế Tổng biên tập ‘Nhật báo Tiên Tri’ không?”

“Đương nhiên có.” Rita Skeeter cao hứng nói, “Ngài đồng ý mang nó đến cho ta?”

“Ngươi có thể quan sát toàn bộ tiến trình.” Harry mỉm cười, “Chỉ cần ngươi tiếp tục đào bới những tin tức về Bạch pháp sư vĩ đại của chúng ta.”

“Hợp tác vui vẻ, Potter tiên sinh.” Skeeter vội vàng đồng ý.

“Hợp tác vui vẻ.” Harry bắt tay với nàng.

Khi sắp ly khai, Rita Skeeter chợt nhớ ra gì đó, nói: “Không biết ta có được vinh hạnh, viết về chuyện tình của Ngài và giáo sư Snape hay không a? Chuyện tình yêu của hai vị nhất định sẽ thu được nước mắt của vô số nữ độc giả.”

“Vinh hạnh của ta, Skeeter tiểu thư.” Harry uống một hơi hết phần rượu còn lại.

(Tiểu H, ngươi vẫn còn là trẻ vị thành niên, không được học giáo sư uống rượu nha.)