[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 4: Chương 4






Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
- -------------------------
Một tuần lễ sau.

Hogwarts.

Dumbledore nhìn Severus vẻ mặt mờ mịt trước mặt, cảm thấy kinh ngạc nói không nên lời.

Hiển nhiên, bộ phận ký ức Voldemort đem Severus triệu hoán này đều bị cho một cái Obliviate.

Hắn hoàn toàn không nhớ rõ sự tình mình bị triệu hoán, cũng tự nhiên hoàn toàn không nhớ rõ hắn ở trong trang viên của Chúa tể Hắc ám đã phát sinh qua chuyện gì.

Dumbledore nhíu mày, chẳng lẽ đối phương nổi lên hoài nghi với lòng trung thành của đại sư Độc dược? Nhưng nếu như vậy, hắn như thế nào sẽ thả một tên phản đồ mặc cho tên đó tiếp tục sống?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mới có thể để cho Voldemort lựa chọn phương thức như vậy đối phó với Severus chứ? Phải biết rằng, cho dù là ông, muốn đem một người ưu tú về Bế quan bí thuật như Severus tiến hành điều chỉnh ký ức cũng vô cùng phí sức.

Chỉ sợ trong này có âm mưu gì...!
Hiệu trưởng già trầm tư suy nghĩ nửa ngày cũng không thể cho ra một đáp án xác thực.

Ban đầu ông đối với chuyến đi này của Snape ôm kỳ vọng rất cao, ít nhất có thể biết được một chút tin tức liên quan tới Harry có sống sót hay không, giờ thì hay rồi, giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Lão nhân tóc trắng thở dài, sớm biết rằng Harry sẽ tại thời điểm sớm như vậy đối mặt với Tom, ông có chút hối hận chưa có hoàn toàn giao phó nhiều chi tiết hơn liên quan tới người kia, thế nhưng những nội dung ông lúc trước báo cho cậu bé biết cũng đã đem cậu ép đủ chặt.

Mà bây giờ, ngoại trừ Hội Phượng Hoàng bên kia như trước lùng tìm không hề tiến triển, cùng với Bộ Pháp thuật không giữ lời hứa đến chết cũng không chịu đem tin tức tiết lộ ra ngoài, ông cũng chỉ có thể chân thành hy vọng Harry còn sống, cũng không có bị Tom dằn vặt đến điên rồi.

- --------------------------------------
Dumbledore không biết là, sắp bị dằn vặt đến điên rồi không phải là Harry, mà là Tom.

Lúc này, trong thư phòng trang viên Riddle, y đang nằm ở ghế tay vịn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người bình thường có thể không nhìn ra, thế nhưng tự Voldemort vẫn là rất rõ ràng tình trạng của mình, hai ngày này ma lực của y tiêu hao quả thật có chút nhiều, khiến bản thân uể oải, nhưng vẫn che giấu được.

Chỉ là bất quá vừa nghĩ tới rối loạn mấy ngày trước đây, y liền mặt ủ mày chau.

Có ai sẽ nghĩ tới, để cho Snape vẫn luôn rất ổn trọng đi làm chuyện này rốt cuộc sẽ có kết quả như thế này chứ?
Cuối cùng —— y cơ hồ là mất khí lực rất lớn, mới đem Snape thoạt nhìn hầu như mất lý trí, la hét "Ta muốn đi gặp Lily" thu phục, dưới sự bất đắc dĩ, y không thể làm gì khác hơn là lựa chọn phương án giải quyết đơn giản thô bạo nhất.

Năng lực Bế quan bí thuật của đối phương rõ như ban ngày, thanh trừ trí nhớ của một người như vậy đối với Chúa tể Hắc ám vừa khôi phục lực lượng mà nói, chưa nói tới khó khăn, thế nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng cỡ nào.

Lần này tốt rồi, trung thành của tên kia cũng không cách nào dò xét, còn mất biết bao công sức.

Y phẫn uất mà hít thở sâu.

Đều do cái tên kia —— Harry Potter chết tiệt!
Cử chỉ Lucius thay đổi kỳ quái cũng không nhắc lại, Snape còn mất trí, hai người có thể nói là phù thủy cường đại nhất dưới tay y...!Thế sao ngay cả vấn đề phụ đạo tâm lý đơn giản như vậy đều làm không được chứ?
Y còn không có từ trong trạng thái hao tâm tổn trí hao phí tinh thần sức lực hoàn toàn khôi phục tốt đâu, liền lại nghe thấy được gia tinh khóc lóc kể lể tin tức cậu bé đang tuyệt thực.

F*ck, y thậm chí phân phó gia tinh trù nghệ tốt nhất ở đây đi phụ trách cơm nước của tên thằng nhóc kia!
Căm tức ở trong lòng bốc lên, Voldemort nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, y cảm thấy vẫn là tự mình đi vào giáo huấn một chút cho thỏa đáng, liền đứng dậy, thu thập một chút sau đó rời khỏi thư phòng, sải bước hướng về phía Tây trang viên —— căn phòng kia hiện nay đã dời đến tầng hai không cho bất luận kẻ theo hầu nào đến gần căn phòng, kỳ quái là, lửa giận ban đầu đầy ngập hừng hực thiêu đốt, theo bước chân càng ngày càng gần của mình mà chậm rãi thay đổi, trở nên lắng xuống.

Y không cho là mình là một người tính tình rất tốt, thường ngày, y cũng như thường lệ dùng bùa chú Crucio để phát tiết lửa giận của mình.

Thế nhưng, xem xét tình trạng mấy ngày nay, tâm tình của y tựa hồ so với trước kia càng hướng tới ổn định.


Là bởi vì sau khi sống lại cơ thể càng giống một "người", hay là cùng Trường sinh linh giá hình người kia của y có quan hệ?
Nagini cũng là Trường sinh linh giá, thế nhưng, một con rắn cùng một phù thủy có hạch tâm pháp thuật dù sao vẫn không giống nhau...!
Mang theo nghi hoặc, y đẩy cửa phòng ra, bất ngờ là ánh đèn trong phòng rất tối, chỉ có đèn hành lang còn mở.

Cậu bé lúc này không có tiếp tục dày vò bản thân, đoán chừng là liên quan đến tuyệt thực, cũng không có nhiều khí lực kiếm chuyện, lúc này cậu đang an tĩnh nằm ở trên giường, hô hấp nhỏ đến không thể nghe thấy.

Mắt Voldemort nhìn xuống thân hình gầy yếu của thiếu niên.

Làm một "Cứu Thế Chủ", cậu thoạt nhìn càng giống như là một đứa nhỏ dậy thì không tốt, so với thời điểm mình gặp cậu vào năm nhất, xuyên thấu qua Quirrell thấy thì thân hình gầy yếu, hầu như không có chắc nịch bao nhiêu.

Thức ăn của Hogwarts cùng chăm sóc của Dumbledore sẽ không rất kém cỏi, thế nhưng dinh dưỡng không đầy đủ từ thời kì trẻ sơ sinh tạo thành hiển nhiên vẫn là ảnh hưởng phát dục của cậu.

Người đàn ông nhìn Harry Potter nhu nhược chôn ở trong nệm, phảng phất nhìn không thấy thân thể, y lơ đãng nghĩ, có thể không cần pháp thuật y đều có thể thoải mái mà đem tên quỷ nhỏ này nghiền nát.

Nếu là thời gian trước, y có lẽ đối với yếu đuối của đối phương cảm thấy hưng phấn, nhưng bây giờ y chỉ còn lại nghi hoặc.

Lúc mình và thằng nhóc này tại cự ly gần như vậy (quan trọng hơn là đối phương không có tỉnh lại làm phiền mình), y quả thực có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình không hiểu sao lại có thể bình ổn.

Nói thật ra, y rất hoài niệm phần bình tĩnh này.

Ở quá khứ cực kỳ lâu về trước, y cũng đã từng là một người thông minh xử sự không sợ hãi, lãnh tĩnh bình thản ung dung mà kiềm chế, chẳng qua sau khi linh hồn của y từng cái từng cái bị cắt thành vài miếng, dần dần trầm luân trong vui vẻ của pháp thuật hắc ám tàn sát những người khác, cũng bởi vì bản thân mình cường đại mà gần như tự phụ, cuồng vọng mà điên cuồng.

Y thậm chí là vừa nghe đến cái lời tiên tri kia —— thời điểm liên quan tới việc mình sẽ bị đánh bại, liền khủng hoảng mà lập tức quyết định phải tự mình giải quyết đứa trẻ sơ sinh kia, thậm chí còn không có suy nghĩ qua trước tiên kiểm tra một chút vết tích pháp thuật trên người đứa nhỏ kia.

—— cũng dồn y hơn mười năm trôi dạt.

Buổi tối, trang viên vẫn vắng vẻ như trước, người đàn ông đem suy nghĩ dần dần theo chuyện cũ năm xưa càng đi càng xa của mình kéo lại, y nhìn tên nhóc trước mắt này, lẳng lặng tập trung tinh lực đi cảm giác hấp dẫn loáng thoáng giữa mảnh linh hồn nhỏ, mảnh hồn ở trong cơ thể cậu bé đến tột cùng là trạng huống gì? Nó tựa hồ không có ảnh hưởng đến linh hồn của bản thân cậu bé —— lo lắng đến biểu hiện hiện nay của thằng nhóc Potter mà nói, nhưng nó cụ thể có tác dụng như thế nào với linh hồn của chính mình, do đó để cho tinh thần mình dễ dàng cảm thấy ôn hòa hơn? Cái này tựa hồ cùng khoảng cách có quan hệ...?
Chúa tể Hắc ám hạ quyết tâm, nửa nhắm mắt lại, theo sức lôi kéo vi diệu ở chỗ sâu trong linh hồn, nghiêng cơ thể mình xuống, nỗ lực dùng trán của mình sát lại hướng về phía cậu bé kia...!
Chợt, cặp con ngươi màu xanh biếc kia mở ra, sau đó cậu bé đã bị cái mặt rắn đặc biệt gần trước mắt này làm giật mình.

"Oa a a a a a a!!!...!Làm ta sợ muốn chết!"
"..." Cặp con ngươi xanh biếc kia ở trong bóng đêm như vậy nhưng thật ra lại sáng rực, Voldemort lui về phía sau, sắc mặt bất ngờ, có dọa người như vậy sao???.

Truyện Đông Phương
Cậu bé lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt, như trước có chút sợ hãi, "Ngươi...!Ngươi mới vừa rồi là muốn làm gì!?"
Voldemort dừng một chút, sau đó thần sắc tự nhiên mà nói, "Một ít...!Nghiên cứu."
Y cũng không dự định hiện tại liền đem phát hiện của y nói cho đối phương biết.

Suy nghĩ của y còn dừng lại trên đề tài thảo luận mới vừa rồi liên quan tới pháp thuật cùng linh hồn, cũng hoàn toàn không chú ý tới trên mặt cậu bé ửng đỏ một chút.

"Dạng nghiên cứu gì cần ngươi...!Hơn nửa đêm, " Mặt nhỏ của Harry hồng hồng tràn đầy nghi vấn, "Chạy đến bên cạnh giường của ta đến hôn ta?!"
"???" Chúa tể Hắc ám nhíu nhíu mày, thằng nhóc này đang suy nghĩ gì đấy? "Cái gì? Không, ta cũng không có dự định như vậy, chớ suy nghĩ lung tung, thằng nhóc thối!"
"Vậy, ngươi nói thử một chút đi, ngươi là tới làm gì!"
"...!Ta không thể nói cho ngươi biết."
"Ngươi xem...!" Harry thở phì phò, lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi còn nói ngươi không phải là..."
"Oh...!Trời ạ!" Cậu bé đột nhiên cả kinh, dường như là rốt cuộc hiểu rõ cái gì.

"Chẳng lẽ, ngươi nhưng thật ra là...!Thế nhưng...!A! Cái này có thể hiểu...!Đều có thể hiểu..."
"Potter, ngươi ở đây nói thầm gì vậy hả?"
Harry nuốt nước miếng một cái, nheo đôi mắt xanh biếc của cậu lại, mắt nhìn chằm chằm đối phương, chậm chậm mở miệng nói, "Ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi lúc này có phải tới giết ta hay không?"
Voldemort đã có chút không nhịn được, "Ta đã nói với ngươi, cũng để cho Lucius cùng Severus truyền đạt.

Ta hiện nay là sẽ không giết ngươi.


Cho nên, ta khuyên ngươi tốt nhất cũng an..."
Nhưng mà Harry nghe xong lời này, cũng hoảng sợ mở to hai mắt, lập tức cắt đứt đối phương, "Cho nên nói, ngươi thật là bởi vì muốn ta...!Cho ngươi cái gì kia...!Mới quyết định lưu lại mạng của ta?!" Cậu cơ hồ là kêu lên, "Ngươi là muốn dùng phương thức như vậy nhục nhã ta, đánh nát nhân cách của ta?...!Ngay cả một đứa nhỏ mười bốn tuổi cũng không thể buông tha? Ngươi, ngươi quả nhiên là tên biến thái! Người điên! Tên đam mê luyến đồng chết tiệt!!!!"
Voldemort rốt cục phát giác sự tình hình như có điểm không đúng."Ngươi chờ chút..."
"Cách xa ta ra một chút!!!"
- ------------------------
Hồn phiến trên người tên nhóc này tuyệt đối là có bị ảnh hưởng chút gì đó.

Sau khi nghe đối phương chất vấn xong, Voldemort phát giác, mình cư nhiên nhịn được kích động ném qua một cái Crucio.

Ngay cả chính y đều cảm thấy có chút thần kỳ.

"Potter, đây chính là kết luận từ đại não ngu xuẩn đầy cóc của ngươi sao?! Ta, Chúa tể Hắc ám, chủ nhân tương lai của giới phù thủy ——" y nghiêng người xuống, siết áo ngủ lỏng lẻo của cậu bé, tức giận nói, "Người như ta vậy, chỉ biết đối với quyền lợi cùng sức mạnh sản sinh dục vọng.

Chớ nói chi là quỷ nhỏ thối chưa dứt sữa như ngươi vậy!"
Đôi mắt xanh biếc của Harry chống lại con ngươi nổi giận của Voldemort, rút đi phần làm bộ ngượng ngùng, thoạt nhìn tựa hồ không sợ hãi chút nào, "—— vậy ngươi rốt cuộc muốn giải thích như thế nào, ngươi lại nói Không muốn giết ta chứ?"
Vấn đề bất thình lình này để cho Voldemort hơi sững sờ, không khí cũng an tĩnh một lúc lâu, Harry thấy đối phương không có trả lời ngay, cậu suy tư dời đi ánh mắt, hạ thấp giọng, chậm rãi nói tiếp.

"...!Kỳ thực đi, trước đó, ta từng nghe đến, Khụ khụ, ừm...!Có chút lời nói vô căn cứ, ách...!Liên quan tới kẻ thần bí —— ngươi, ừm cuộc sống tình dục của ngươi."
Trong phòng một lần nữa bị trầm mặc bao phủ.

Voldemort hơi cau mày lại.

Y nghĩ, y trước sau như một đều dùng sợ hãi thống trị người khác, chỉ bất quá trong chừng mười năm y ngã xuống, tựa hồ nỗi sợ của mọi người đối với y quả thực bị đánh tan không ít, lại nói tiếp, y nhưng thật ra cũng không rõ lắm mấy người kia bây giờ là nói y như thế nào.

Nói chung, y cảm thấy đã không có gì có thể để cho y càng nổi giận, buồn bực hỏi, "Nói như thế nào."
"Có người nói, ngươi ở thời điểm quyền thế ngập trời cũng không có qua một bạn đời cố định, vợ, thậm chí là một cái scandal tình nhân cũng chưa từng xuất hiện qua.

Lo lắng đến ngươi đã...!Bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?" Nói đến đây, Harry liếc trộm Voldemort một cái, biểu tình đối phương để cho cậu quyết định vẫn là nhanh chóng nói tiếp."Khụ, nói ngắn lại, không ít người kết luận, ngươi hẳn đại khái biết đâu rất có thể là một cái...!Đồng tính luyến ái."
"Không, ta đối với cái loại tình cảm buồn chán lại vướng bận này không có hứng thú." Voldemort trả lời rất nhanh, cũng rất bình tĩnh, tựa hồ bình luận tương tự như vậy cũng sẽ không tạo thành quấy nhiễu chân chính, y buông tay ra, chỉnh sửa lại trường bào mình một chút.

"Những người này thật không thể giải thích ta, Chúa tể Hắc ám không cần loại tình cảm vô dụng này.

Huống hồ, đây không phải là cái lão ong mật kia yêu thích tuyên dương nhất sao? Pháp thuật vĩ đại nhất —— yêu?" Harry chú ý thần tình khinh thường trên mặt Voldemort, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Nhưng ngươi quả thật bị pháp thuật như vậy đánh bại, không phải sao? Là yêu của mẹ ta đối với ta, để cho ta còn sống, cũng để cho ngươi mất đi thân thể."
"Nhưng thì tính sao chứ? Phù thuỷ kia đã chết, ta còn sống, mà đứa nhỏ cô ta phí hết tâm tư bảo vệ, Cứu Thế Chủ vĩ đại —— Harry Potter, " Voldemort cúi người xuống, trong ánh mắt hiện lên tia sáng đỏ nguy hiểm, dừng ở mắt có màu sắc giống như lời nguyền giết chóc của cậu bé.

"—— ở trong bàn tay của ta, tựa như cùng thịt cá sắp chết giãy dụa trên tấm thớt gỗ, mặc cho ta nhào nặn, mặc cho ta xâm lược."
"..." Harry lẳng lặng quay đầu nhìn về phía y, trừng mắt lên."Vậy...!Ngươi có làm thịt không..."
"..."
Đầu Harry cúi xuống, chỉ chừa cho người đàn ông thấy khuôn mặt không rõ cùng đỉnh tóc bù xù.

Được rồi, trên thực tế cậu bé là đang nghẹn ý cười.

Cậu quả thật nghe qua một ít bạn học gan lớn ở sau lưng thảo luận việc này, chỉ bất quá ở ngay lúc đó trong mắt cậu, Voldemort càng giống như là một biểu tượng, một dấu hiệu đánh dấu kẻ thù của mình hơn, mà không phải là một người sống sờ sờ.

Kỳ quái là, đã từng lo sợ bất an trong lòng, sau khi chân chính gặp cái người trong truyền thuyết này, trái lại không có tất cả lo lắng cùng khẩn trương.

Có lẽ chỉ có một loại tính cách bình mẻ chẳng cần giữ* ở trong đó có tác dụng đi, bây giờ với Harry mà nói, nhìn dáng vẻ Chúa tể Hắc ám không lời chống đỡ thật sự rất thú vị.

Nói thật, cậu thậm chí cảm giác cùng người này nói chuyện phiếm so với bạn học của mình trong trường học cả ngày cười nhạo thanh danh của mình, luôn luôn dùng ánh mắt khác phân biệt mình thú vị hơn nhiều.

*trong QT là "Phá quán tử phá suất" theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.


Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.

"Bất quá," Harry lấy lại bình tĩnh, giọng nói bỗng nhiên nghiêm túc.

"Ta hiện tại càng tò mò hơn là, ta đối với ngươi rốt cuộc trên thực tế có công dụng gì."
Voldemort cảnh giác mà híp mắt lại.

Nó đã biết chuyện Trường sinh linh giá? Có thể, tên quỷ nhỏ này còn chưa phải là thực sự ngu xuẩn như vậy.

"Được rồi...!Ta nói ra lời vô lễ như vậy mà ngươi cũng có thể nhịn được, ta hiện tại tổng thể hiểu rõ ngươi hẳn là quả thực không phải lên kế hoạch vì đơn thuần dằn vặt sau đó mới giết chết ta." Cậu bé đi xuống giường, đi tới trước mặt của Voldemort, ngẩng đầu ánh mắt kiên định nhìn về phía người đàn ông.

"Ta đối với ngươi mà nói rốt cuộc là cái gì? Ngoại trừ đã từng là Kẻ thù định mệnh dẫn đến ngươi thất thế ra?...!Voldemort."
Mắt người đàn ông nhìn xuống sư tử nhỏ cả gan làm loạn này, kéo giọng điệu lạnh như băng chậm rãi đáp, "Đây không phải là sự tình ngươi cần quan tâm."
Cho dù cậu là một Trường sinh linh giá, cậu cũng là Trường sinh linh giá thân tại trang viên, lòng tại Hogwarts.

Trường sinh linh giá ngoài ý muốn thủy chung là ngoài ý muốn, nếu cậu bé thực sự uy hiếp đến mình, y như trước sẽ quyết đoán mà lựa chọn giết nó chấm dứt tai hoạ về sau, dù sao y cũng không phải chỉ có một Trường sinh linh giá này, cái này giống như là một cây cân, lúc thời điểm uy hiếp hơi nghiêng về phía ích lợi lớn hơn, cách làm của y cũng sẽ xuất hiện biến hóa.

Y như trước không muốn để cho cậu bé biết rõ đến tồn tại của Trường sinh linh giá, thế nhưng y có thể tiết lộ sơ qua một chút loại liên hệ này hiện nay của bọn họ, lúc này trên đầu thực sự còn có rất nhiều sự vụ cần phải xử lý, không có thời gian ở không mỗi ngày chăm sóc sống chết của một tên thằng nhóc thối.

Y cũng quả thực không muốn lại tốn tâm tư xoắn xuýt với tự sát của "cừu địch" của mình.

"Được rồi, nếu như cái này có thể cho ngươi an phận một chút, ta có thể tiết lộ một ít đầu mối cho ngươi."
- -------------------
Nghe lời tự thuật của Voldemort, Harry bán tín bán nghi hỏi, "Ý của ngươi là nói, bởi vì ngươi dùng máu của ta sống lại, cho nên điều này làm cho giữa chúng ta thành lập một loại liên hệ?"
"Đúng vậy."
"Ngô..." Harry suy tư sờ sờ vết sẹo của mình, hồi tưởng lại các loại chuyện lạ trước đó gặp được.

"Vậy làm sao cũng không thấy ngươi tới lấy máu của ta chứ? Ngươi không cần cầm đi làm nghiên cứu sao? Vì sao từ sau đêm hôm đó ngươi liền hoàn toàn không có động tác như vậy chứ? Còn có, chúng ta bây giờ cũng coi là huyết mạch tương liên đúng không?" Harry làm cái mặt quỷ.

"Trời ạ, đây nhưng quá dọa người!"
"..." Đối mặt với vấn đề liên tiếp của Harry, Chúa tể Hắc ám thế nhưng chỉ nói đơn giản, "Không thể trả lời."
Y đứng dậy, thoạt nhìn chuẩn bị rời khỏi."Được rồi, ngươi đã đã hiểu được điểm này, ta hy vọng trong thời gian kế tiếp ngươi đều có thể ngây ngô thật tốt, không nên lại cố gắng tiến hành hành động tự sát ngu xuẩn, bởi vì ta vừa không có dự định muốn dằn vặt ngươi, cũng không có dự định muốn giết ngươi —— chỉ cần ngươi không làm sự tình quá phận."
Trong thanh âm của người đàn ông tràn đầy ý tứ không được xía vào, thế nhưng Harry thong thả mà thận trọng lắc đầu.

"Không, ta không cảm thấy như vậy..."
"Ngươi —— cái gì?"
"Nếu như ta sẽ tạo thành phiền phức cho ngươi, nói thí dụ như, ngươi cần thời gian cố định lấy máu của ta mới có thể tiếp tục bảo trì hình người và vân vân...!Như vậy, làm cậu bé đại nạn không chết ——" nói đến cái danh hiệu này, Harry cười khổ một cái."Ta chẳng lẽ không nên vì phe chính nghĩa sau này, hi sinh mình sao?"
...!
Mạch não của cậu bé thật là khiến Voldemort giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời.

Được rồi, y làm sao sẽ quên thằng nhóc này là một Gryffindor từ đầu đến đuôi!
Chết tiệt Cứu Thế Chủ phức tạp!
Chết tiệt Harry Potter!
Trong nháy mắt đó, Chúa tể Hắc ám thiếu chút nữa liền chuẩn bị nói ra câu "Ngươi có chết hay không thì liên quan gì đến ta đây" sau đó đẩy cửa rời khỏi.

Thế nhưng không biết sao, y vẫn nhịn xuống.

"Đầu óc của ngươi là bị quỷ khổng lồ nghiền qua sao?!" Y cắn răng nghiến lợi nói, "Không có trải qua sự cho phép của ta, ngươi phải sống!"
"Ngươi không có quyền quản ta!"
"Ngươi là của ta ——*" Từ Trường sinh linh giá thiếu chút nữa thốt ra, Voldemort phẫn hận phun ra một hơi thở, "Được rồi, ngẫm lại người khổ cực đem ngươi nuôi lớn?"
*Dù là tiếng Trung hay tiếng Anh thì câu này từ của ta vẫn ở trước -> Tiếng anh: You are my Horcux.

Quỷ nhỏ này rốt cuộc đối với y làm cái gì? Y thậm chí không biết mình đang nói gì.

"Khổ cực? Từ lúc ta lên bốn tuổi bọn họ để ta làm việc nhà, bình thường còn không để cho ta có cơm ăn." Biểu tình của Harry càng tối tăm.

"Ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ở trong tủ bát.

Bọn họ đều là Muggle, rất ghét pháp thuật."
"..." Như thế là ngoài dự liệu của Voldemort, còn có chút xíu mất hứng —— tốt xấu đối với những người đó mà nói đứa nhỏ này cũng là người "đánh bại" chính mình, sao lại bị đối đãi như vậy sao?
"Vậy...!Ngẫm lại Dumbledore? Hiệu trưởng của ngươi?" Người đàn ông chịu đựng cảm giác chán ghét phun ra cái tên đó.

"..." Harry cúi đầu, nhắc tới ông lão này tựa hồ để cho cậu thoạt nhìn có chút bi thương."Thầy ấy quả thực tựa như ông của ta vậy, ta rất tín nhiệm thầy ấy."

"Thế nhưng, cũng chính vì vậy, ta không muốn cô phụ kỳ vọng của thầy ấy, chỉ bất quá thầy ấy quá tin cậy ta, hoặc là nói, tin cậy cái lời tiên tri kia."
Ánh mắt Voldemort lóe lên, cậu bé này biết chuyện lời tiên tri? Nó từ nơi đó của Dumbledore biết bao nhiêu? Nó biết đến là lời tiên tri hoàn chỉnh sao?
Y ở trong lòng tính toán, một mặt thuần thục che dấu vẻ mặt của mình, không cho cậu bé phát giác mình có cái gì cổ quái.

Từ trong miệng thằng nhóc này nói ra nội dung liên quan tới lời tiên tri trước đó, hành động tự sát như vậy quả thực cần phải nghiêm túc đối đãi.

Y nghĩ ngợi.

Nếu đối phương không sợ chết, lại không thể sử dụng nghiêm hình tàn ác, chỉ có thể ngẫm lại biện pháp khác...!
Không hề quan sát Harry đắm chìm trong ký ức của mình, nói tiếp, "Thầy ấy quan tâm ta, cũng cho ta cảm giác áp lực mấy phần, ta có thể cảm nhận được ký thác ngầm thầy ấy đối với ta, hòn đá phù thủy cũng tốt, mật thất cũng tốt, kỳ thi Tam Pháp thuật và vân vân cũng tốt, tất cả những thứ chấn động lòng người kia quả thật làm cho cuộc sống học sinh của ta tràn đầy lạc thú.

Thế nhưng ta chỉ nghĩ tới một cuộc sống giản đơn nhàn nhã.

Ta không biết vì sao người khác có thể bình tĩnh vượt qua mỗi một một năm học, mà ta lại hết lần này tới lần khác phải chịu đựng hết thảy chứ? Cha mẹ của ta để cho ta sống sót, thật là vì để cho ta đi thực hiện lời tiên tri sao? Để cho ta —— một đứa nhỏ mười mấy tuổi, đi đánh bại người như ngươi vậy —— "
"Được rồi, Potter." Voldemort vô tình cắt đứt oán giận của cậu bé, "Đã như vậy, ngươi bây giờ có thể ở chỗ này sống giản đơn nhàn nhã, hà cớ gì quản cái lão ngốc kia nghĩ như thế nào chứ? Số mệnh của mỗi người hẳn đều là nắm giữ ở trên tay mình."
"Ngươi không rõ, người như ngươi vậy sẽ không hiểu." Harry lắc đầu, nói, "Ngoại trừ nỗ lực để đánh bại ngươi, ta không biết mình sống còn có ý nghĩa gì khác.

Nhưng dựa theo thuyết pháp của ngươi, ta sống ngược lại sẽ để cho ngươi sống được rất tốt, vậy ta nên vì cái gì mà sống?"
Voldemort căm tức hít sâu một hơi.

Y thực sự không am hiểu cũng không thích sắm vai loại vai phụ huynh tri tâm này."Ta không quan tâm! Thế nhưng không cho phép ngươi chạy đi tiến hành loại tự sát hoang đường này! Ngươi hiện tại đã ở trên tay của ta, ngươi sống hay chết không phải do chính ngươi quyết định!"
Lời này để cho Harry vừa mới còn đắm chìm trong uể oải cắn răng, hình như ý chí chiến đấu lập tức lại vực dậy.

"Ngươi không có quyền như vậy! Ngươi chẳng qua là vì lợi ích của mình mà thôi! Nếu như ta muốn vì giới phù thủy hi sinh mình, ngươi cũng không cản được ta!"
"Ta không cho phép —— "
"Ngươi có thể dễ dàng để cho một người chết đi, thế nhưng ngươi sao lại đi ngăn cản một người không muốn sống chứ?"
"Ta đương nhiên là có năng lực nắm giữ —— sống chết của đứa nhỏ xấu xa như ngươi vậy! Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội làm như vậy.

Ngươi ngay cả cái phòng này đều ra không được."
"Vậy...!Ta chỉ cần tiếp tục không ăn cơm là được!" Harry nói xong thè lưỡi.

"A, ta có thể cho thân thể ngươi tê liệt, sau đó từ trong miệng ngươi nhét đồ ăn vào." Voldemort không chút yếu kém mà phản kích.

"Ta sẽ đem bọn nó nhổ ra!"
"Yên tâm, ta sẽ bảo đảm đem bọn nó đổ hết vào miệng ngươi."
"Ta sẽ không há mồm!"
"Ta có thể miệng đối miệng đút vào cho ngươi!"
"..."
"..."
"Ngươi mới vừa rồi không phải nói..."
"Không, ta không có, ngươi nghe lầm, Potter."
Voldemort hiện tại thật sự có chút hoài nghi, tên quỷ nhỏ này đã làm cho mình làm pháp thuật giảm trí tuệ gì rồi...!
"Ta nghe được! Cho nên kỳ thực ngươi quả nhiên là một —— "
"Ta không phải là," người đàn ông tức giận nhắm mắt lại, vươn một tay xoa xoa mặt tràn đầy mệt mỏi của mình."Ta không có!"
Chúa tể Hắc ám hít thở sâu một chút, thử lãnh tĩnh một chút.

Bỗng nhiên trong lúc đó, y tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Hiện tại thủ hạ của y không có mấy Tử thần thực tử chân chính đáng tin lại rất nhàn rỗi có thể sai sử, bất quá, không nhất định cần phải là Tử thần thực tử, sự lựa chọn này rất hợp không phải sao, mình tín nhiệm sâu, lại có năng lực có thể quản khống cậu bé, hơn nữa, bản thân cô nàng cũng không thể nào thích hợp với một ít những nhiệm vụ khác ——
Y tê tê mà thét lên, "Nagini!"
Chỉ chốc lát sau, Harry cảnh giác mà nhìn con rắn cứng cáp kia phun lưỡi dọc theo cửa trượt đi vào.

"Làm sao vậy, chủ nhân?"
Cậu bé che miệng vẫn duy trì trầm mặc.

"Nagini, ta cần ngươi giúp ta nhìn tên thằng nhóc này, đừng để cho nó chạy loạn khắp nơi hoặc là tự sát, nếu như nó còn không chịu ăn cơm..."
Chỉ thấy Voldemort lộ ra một nụ cười nhạt để cho lưng Harry lạnh cả người.

"Vậy dùng đuôi của ngươi gãi nó, thừa dịp thời điểm nó cười to đem đồ ăn nhét vào."
- ----------tbc------------
← Chương trước: Chương 03←
→Chương sau: Chương 05→.