Hư Lộ

Chương 150: Vạn Dược Lâu




Liễu Huệ dường như cảm giác được nhiều ánh mắt đang tập trung về phía mình. Nàng bèn quay lại mỉm cười ngọt ngào như đóa hoa nở rộ khiến tâm hồn của biết bao tên đệ tử trẻ tuổi ngây ngất. Tiếp theo cô nàng nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình ngay sát các vị trưởng lão.

An tọa ở vị trí tộc trưởng, Liễu Hoành hai mắt mở to đen nháy trông rất minh mẫn. Lão dùng giọng nói đầy vang vọng của mình bắt đầu mở lời.

- Chào mừng các vị thiên tài đệ tử từ các tông môn tề tựu về Liễu gia, đây chính là vinh dự cho gia tộc của lão phu. Nhiệm vụ lần này được công bố kỳ thật cũng không phải khó khăn gì. Cháu gái của lão một tháng sau sẽ bái nhập Hoàng Vân tông làm đệ tử, đây chính là niềm tự hào không sao kể xiết. Vì vậy, trong thời gian một tháng này, lão phu hi vọng dưới sự bảo hộ của các vị đây, Huệ nhi sẽ có thể bình an vượt qua.

- Xin Liễu gia chủ cứ yên tâm, an toàn của Liễu Huệ tiểu thư cứ tin tưởng ở chúng ta.

Một tên Ngưng Khí tầng bảy hiếm hoi bước ra dõng dạc ôm quyền tuyên bố. Trong đám đệ tử ở nơi này, không tính Nguyên Hạo đang ẩn nặc thì hắn và một tên khác là hai người có tu vi cao nhất. Tên này là đệ tử hàng đầu của tông môn một sao trong Mục Tần quốc, vì mộ danh tài sắc của Liễu Huệ mà đến. Hi vọng có thể trong thời gian này thể hiện thật tốt để chinh phục trái tim của người đẹp.

Sau khi lần lượt vài tên thanh niên bước ra ôm quyền nói vài câu để tự giới thiệu bản thân, buổi tiệc chào mừng cũng bắt đầu. Nguyên Hạo không có hứng thú đối ẩm nên lặng lẽ trở về phòng. Hắn bắt tay vào việc thiết lập một số trận pháp cấm chế đơn giản vì hắn cần đảm bảo không ai quấy rầy mình khi luyện đan. Trận pháp cách âm, trận pháp phòng ngự, trận pháp ẩn tàng khí tức dao động...vvv. Rất nhiều loại trận pháp đã nắm giữ đều được Nguyên Hạo đưa ra thực hành tại chỗ.

- Có lẽ đã tạm đủ rồi, bây giờ bắt đầu công cuộc kiếm linh thạch thôi.

Tạm hài lòng với thiết kế của mình, Nguyên Hạo lao đầu vào luyện dược. Trước khi tiến vào bí cảnh thí luyện hắn đã thu hoạch trước vườn dược thảo của mình. Cho nên hiện tại tài liệu để luyện chế của hắn tạn thời không thiếu. Nguyên Hạo muốn nhân cơ hội này củng cố thêm trình độ luyện dược sư nhị phẩm của mình.

Về phần nhiệm vụ hộ vệ hắn không quá để tâm. Với một đống đệ tử tông môn như thế, muốn vô thanh vô tức ra tay không hề dễ dàng. Nhất là bên trong Liễu gia còn có một Trúc Cơ kỳ cao thủ tọa trấn. Trừ phi kẻ địch được phái đến cũng là tu vi Trúc Cơ, nếu không thì cơ hội chạm đến vá áo của Liễu Huệ cũng không có.

Nguyên Hạo suy đoán việc bố cáo tuyển hộ vệ của Liễu gia chủ không phải tìm vệ sĩ bảo hộ cháu mình. Lão ta chính là muốn đem một đám đệ tử tông môn đến đây làm tấm kiêng. Kẻ địch nếu muốn động thủ một hơi giết mấy chục đệ tử các tông môn cũng phải e ngại chọc đến lửa giận của những môn phái này. Cách làm này hơi có chút ấu trĩ nhưng cũng không phải vô ích. Trong đám người đến Liễu gia tiếp nhận nhiệm vụ vẫn có vài tên thuộc dạng ưu tú của các tông môn nhỏ và trung đẳng. Nếu bọn chúng ngã xuống thì ít nhiều cũng dẫn đến người các môn phái đó xuất động đi điều tra.

Nghĩ như vậy Nguyên Hạo an tâm đắm chìm trong việc luyện dược. Bảy ngày trôi qua không có bất kỳ việc gì xảy ra. Lúc này tay nghề luyện chế của Nguyên Hạo đã tăng thêm một phần. Tỉ lệ thành đan phẩm chất cao được gia tăng đáng kể. Thu dọn một chút, hắn tính ra ngoài tìm chỗ tiêu thụ một số đan dược của mình.

Phường thị ở Tịch Dương trấn khá là náo nhiệt, mặc dù nơi đây không phải là thành thị lớn. Nguyên nhân sinh ý nơi này phát đạt chính là do có đến ba gia tộc tu tiên định cư. Tiên nhân chính là tồn tại trong truyền thuyết đối với người phàm, vì lẽ đó dù là kinh thành của đại quốc cũng không thể so sánh với cái thôn nhỏ có tiên nhân được. Dĩ nhiên để có thể vào ở Tịch Dương trấn đều là người sinh ra ở nơi này. Những kẻ từ xa đến đều phải qua kiểm tra thân thế gắt gao và bỏ ra không ít tài phú mới được ở lại.

Liễu gia phường thị sinh ý tất nhiên là dược thảo, đan dược và một só thuốc bột, linh dịch cấp thấp bất nhập lưu. Ngoài ra họ cũng có bán một số dược phẩm dành cho phàm nhân. Đối với tu chân giả bách bệnh bất xâm thì những thứ thuốc phàm tục này chỉ là bỏ đi. Nhưng với người thường thì đây chính là thần dược, những căn bệnh mà rất nhiều danh y bó tay lại có thể trị khỏi dễ dàng. Rất nhiều thương nhân, quý tộc, quan lại, có cả hoàng gia thường xuyên ghé qua nơi này để mua thuốc.

Trần gia thì chuyên về da, thịt, xương các loại yêy thú nhất phẩm lẫn dã thú hung dữ. Còn Thịnh gia thì chuyên về bùa chú, vũ khí cấp thấp các loại. Nhìn chung cả ba nhà mỗi người một thị phần không đụng chạm lẫn nhau. Nguyên Hạo sau khi dạo hết một vòng lớn trong trấn đã có một khái niệm cơ bản về phân bố của ba gia tộc. Hắn lúc này dang dùng chân trước một tòa nhà lớn làm bằng lớp gỗ xà cừ lâu năm quý giá. Bên trên cửa lớn có treo một cái biển với ba chữ bằng vàng "Vạn Dược lâu".

- Cái tên này hình như ta đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Phải nói là trí nhớ của Nguyên Hạo rất kinh người, chỉ sau vài phút hắn đã nhớ ra. Vị Vân đại sư tại đại điện Hỏa Địa Tông ngày trước không phải đến từ Vạn Dược Lâu sao? Cái thế lực này tột cùng có bao lớn mà ngay cả ở một trấn nhỏ như thế này cũng có thể tìm thấy? Cùng tên gọi là Vạn Dược, liệu có liên quan gì đến Vạn Dược Cốc hay không?

- Vào hỏi thăm sẽ rõ.

Nguyên Hạo dứt khoát bước vào bên trong. Vừa bước qua cánh cửa lớn, hắn cảm thấy không khí trở nên mát rượi, lại phảng phất mùi dược liệu rất nồng. Tầng trệt của tòa nhà rất rộng, bày bán nhiều loại dược thảo, đan dược.

- Kính chào quý khách, không biết tôi có thể giúp gì được cho ngài.

Một thiếu nữ phục vụ xinh xắn rất chuyên nghiệp nhanh chóng tiếp cận đon đả hỏi thăm hắn.

- Ta muốn bán một số đan dược, không biết ở nơi này có thu mua hay không?

- Dạ, Vạn Dược Lâu chúng tôi chỉ thu mua đan dược nhất phẩm trở lên, phẩm giai phải từ trung phẩm. Nếu quý ngài có đan dược như đã nêu thì...

Nói đến đây cô gái liếc nhìn thiếu niên trước mặt với ý dò xét.

- Tốt, vừa hay ta có vài viên đan dược nhị phẩm cần thanh lý.

Lấy một bình đan dược đã chuẩn bị sẵn ra, Nguyên Hạo muốn xem thử Vạn Dược Lâu sẽ ra giá cả như thế nào. Hắn cũng không vội vàng lấy ra nhiều đan dược một lần. Có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ai biết chừng có kẻ mang ác tâm muốn xuống tay với hắn thì sao.

- Xin quý ngài đợi một lát, tôi mang đan dược vào kiểm tra một lát sẽ trở ra ngay.

Nghe đối phương nói là đan dược nhị phẩm, cô gái có hơi giật mình. Nhưng đã được huấn luyện rất kỹ nên nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại phong cách nhân viên chuyên nghiệp của mình. Sau khi lịch sự rót một ly trà thơm và dọn ra vài bánh trái, cô ta lập tức mang bình đan dược của đối phương rời đi ngay.

Khoảng mười phút sau, một trung niên nam tử mặt chữ điền liền theo cùng nữ nhân viên trở lại. Vị trung niên đôi mắt có chút nóng bỏng quan sát Nguyên Hạo rồi cất giọng to rõ nói:

- Ta là Thiết Tam, luyện dược sư cấp hai, cũng là chưởng quỹ của phân bộ Vạn Dược Lâu tại Tịch Dương Trấn này. Đan dược của vị tiểu đệ đây thông qua kiểm duyệt xác nhận là nhị phẩm đan dược chính hiệu. Phẩm cấp trung phẩm mười viên, tất cả đều đáp ứng đúng yêu cầu của chúng tôi. Đan dược này là Hồi Huyết Đan, dùng để chữa thương rất tốt.

Nói đến đây vị trung niên ngừng một nhịp để xem thái độ của thiếu niên. Đáng tiếc chiêu thăm dò của gã không có tác dụng gì. Nguyên Hạo vẫn không hề có phản ứng gì, đơn thuần giữ nụ cười nhạt trên mặt mà thôi.

- Vì là lần đầu tiểu đệ đến Vạn Dược Lâu giao dịch nên ta sẽ ra một giá ưu đãi. Bình đan dược này chúng ta sẽ mua lại giá một vạn linh thạch hạ phẩm.

Biết đối phương tuy còn trẻ nhưng tâm tính bề ngoài rất bình tĩnh, vững chãi, Thiết Tam liền không do dự ra giá ngay. Ánh mắt Nguyên Hạo lóe lên một cái, hắn nở nụ cười ấm áp thốt lên ngắn gọn:

- Tốt, thành giao.

Nguyên Hạo thừa biết cái giá đối phương vừa ra đã tiện nghi cho mình rất nhiều. Đan dược nhị phẩm chữa thương cao lắm cũng hai, ba ngàn lượng là cùng. Vạn Dược Lâu không ngần ngại đẩy lên hẳn một vạn linh thạch. Đây không phải là muốn tạo quan hệ với hắn thì còn là gì. Xem ra nhãn lực của tên chưởng quỹ này không tệ, có thể nhìn ra được sắp xếp của hắn.

Đúng y như Nguyên Hạo phán đoán, gã Thiết Tam này sau khi xem xét bình đan dược liền hốt hoảng không nhỏ. Hồi Huyết Đan này là đỉnh cấp đan dược chữa thương nhị phẩm, nhưng đan phương của nó rất ít người biết. Nói một tên nhóc nhìn chưa đến hai mươi lại có thể xuất ra loại đan dược này đánh chết gã cũng không tin. Chắc chắn phía sau thiếu niên này là một vị luyện dược sư phẩm cấp không thấp.

Mười viên trung phẩm đan dược gã đã xem xét rất kỹ. Thiết Tam kinh hãi nhận ra tất cả đều được luyện chế cùng thời gian hoặc cách nhau không lâu. Mà dựa vào mùi đan hương tỏa ra, gã có thể xác định độ tinh khiết của đan dược này cực cao. Điều này chứng tỏ tay nghề của luyện dược sư kia rất lợi hại. Đây tuyệt đối là bút tích của luyện dược sư tam phẩm, thậm chí còn là...

Nghĩ đến đây, Thiết Tam cảm thấy tim mình đập thình thịch như trống đánh. Tam phẩm luyện dược sư chính là hàng ngũ luyện dược sư đứng đầu Đông đại lục. Còn tứ phẩm luyện dược là tồn tại đỉnh phong, bất kỳ ai cũng có thể hô phong hoán vũ, danh tiếng vang dội. Nếu gã đoán không lầm thì trừ những viên trung phẩm đan dược này, đối phương còn luyện ra cả thượng phẩm đan dược. Chỉ là vị luyện dược sư kia chưa tin tưởng đưa ra giao dịch mà thôi. Như vậy chỉ cần cố gắng bỏ ra chút đại giới, gã hoàn toàn có thể thiết lập quan hệ với vị luyện dược sư cao cường kia.

- Nếu không còn gì nữa ta xin phép cáo từ.

Nguyên Hạo sau khi nhận linh thạch thì đứng dậy định rời đi. Ngay lập tức, Thiết Tam nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ vàng có khắc chữ Vạn đưa cho đối phương.

- Đây là tấm thẻ khách quý cao cấp của Vạn Dược Lâu, xin tiểu huynh đệ nhận lấy. Sau này mỗi khi giao dịch tại bất kỳ phân bộ cửa hàng nào của chúng tôi đều sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm.

Nguyên Hạo chỉ ừ một tiếng, lơ đễnh cầm lấy tấm thẻ rồi xoay người đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Thấy thái độ lạnh nhạt của hắn, gã chưởng quỹ càng tin tưởng vào nhận định của mình. Gã chẳng những không khó chịu về hành động của thiếu niên mà còn thầm nói mình quá sáng suốt, đã kịp thời ra tay đúng lúc.