Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 50: Liên thủ vô địch (ngũ)




Nhiệt độ trong phòng lại nóng lên.

Trình Trừng Thành đành phải đứng ra chủ trì hội nghị. Bởi vì trừ hắn ra tất cả mọi người nếu không phải là tới xem cuộc vui, thì chính là mệt mỏi, bề bộn nhiều việc. “Nói vậy các vị đang ngồi đây cũng đã nghe được tin đồn, Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng bị giam ở Tĩnh Hương am. Hoành Đao đường là chủ nhân của Lan Châu, bọn họ đối địa hình ở Tĩnh Hương am rất tinh tường.” Hắn nói, từ trong tay áo xuất ra một quyển trục (cuộn tranh), chậm rãi mở.

Đang ngồi phần lớn đều là người giang hồ, nhưng xuất thân danh môn như Hoa Hoài Tú, thế gia công tử tinh thông cầm kỳ thi họa cũng không ít, thấy bức tranh không khỏi nhãn tình sáng lên, ở trong lòng thầm khen một câu “Tuyệt” .

Bức họa này tuy là tranh thuỷ mặc, thế nhưng mỗi nét một hoa, một ngói một trụ, khối khối rõ ràng, căn căn rõ nét, tinh tế không gì sánh được. Người nhìn đứng trên sườn núi, đem toàn bộ Tĩnh Hương am thu hết vào tầm mắt, dù người đang ngồi đây đại đa số đều chưa đến Tĩnh Hương am, nhưng lúc này đều đối Tĩnh Hương am có ấn tượng tổng thể.

Trình Trừng Thành cười nói: “Nghe nói bức tranh này là tâm đầu chi bảo (bảo bối trong lòng) của Hoành Đao đường đường chủ, nếu không vì lần này đi cứu viện cho Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, vậy chưa chắc đường chủ đã chịu giao ra.”

Một người đang ngồi cười lạnh nói: “E là bọn hắn chỉ muốn bán thêm một điểm nhân tình mà thôi.”

Đây là ý niệm ở trong đầu rất nhiều người, tự nhiên là đạt được ánh mắt tán thành của phần đông.

Kỷ Vô Địch lại lắc đầu nói: “Cái này đích thật là tâm đầu chi bảo của đường chủ kia đó.”

Người nọ không phục, “Kỷ môn chủ sao biết được?”

“Xem nơi này.” Kỷ Vô Địch hướng một ngón tay vào bức tranh. Một thân ảnh vô cùng nhạt vô cùng mờ được che giấu dưới tầng tầng lớp lớp phòng xá, có vẻ đặc biệt thê lương cùng cô độc. “Điểm đặt tâm đầu chi bảo của đường chủ kia chính là ở chỗ này.”

Tất cả mọi người híp mắt lại xem.

Trình Trừng Thành thán cười nói: “Không hổ là Kỷ môn chủ, quả nhiên tâm tế như phát (thận trọng từng chút một).”

Phiền Tế Cảnh cũng tán dương: “Chính xác. Ta nhìn mấy cái phòng xá này là đã hoa cả mắt, vậy mà Kỷ môn chủ còn nhìn ra được bóng người ở trong đó.”

Kỷ Vô Địch rất tự hào, “Mắt của ta không phải là con mắt phô thông, mà là một đôi mắt lúc nào cũng có thể phát hiện ra gian tình đó.”

. . .

Mọi người lại bị kinh sợ một hồi, chưởng môn các phái vốn vì bao sương nhỏ hẹp đều ngồi rất gần mà vội vội vàng vàng cách xa nhau ra một điểm, cũng thực nỗ lực làm cho thắt lưng mình thật thẳng, thật thẳng, lại thật thẳng.

Thượng Thước và Trình Trừng Thành bất đắc dĩ liếc nhau.

Thượng Thước đành phải ra tay thu thập tàn cục nói: “Dù đã có bản đồ địa hình, nhưng vẫn không biết Lam Diễm Minh phân bố nhân thủ ra sao.”

Trình Trừng Thành nói: “Điểm ấy cũng không dễ biết được. Bất quá chúng ta có thể khẳng định bọn họ mời bốn vị ma đầu ẩn cư, Hắc Bạch song quái, Thúy Ngọc Khách cùng với Hồng thập nhất nương. Sư phụ ta trước đây đối ta đề cập qua, Hắc Sơn Bạch Thủy song quái là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, khi sư diệt tổ, không ác không làm. Quan phủ từng treo giải thưởng một nghìn lượng để tróc nã bọn họ, tiếc là giải thưởng đó giờ vẫn đang ở trong tay quan phủ.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nga? Võ công bọn họ có đặc điểm gì?”

Trình Trừng Thành có chút ngạc nhiên nói: “Lẽ nào Viên tiên sinh chưa từng nghe qua bọn họ?”

Viên Ngạo Sách nói: “Bọn họ từng mắng ma giáo sao?”

“Chắc là không có.” Hắc Bạch song quái tuy kiêu ngạo, nhưng vẫn chưa đến mức đối địch với hắc đạo bá chủ là ma giáo.

“Vậy thì chưa từng nghe qua.” Lúc Kỷ Huy Hoàng xuất đạo Hắc Bạch song quái đã lui ẩn rồi, huống chi là lúc hắn xuất đạo.

Trình Trừng Thành nói: “Con đường võ công của Hắc Bạch song quái thập phần quái dị. Hắc Sơn lão quái am hiểu trảo, Bạch Thủy lão quái am hiểu câu. Bọn họ một gần một xa, phối hợp ăn ý. Bất kể đối phương là một người hay mười người, cho đến giờ vẫn là sóng vai tử thượng.”

Kỷ Vô Địch tổng kết nói: “Lão phu lão thê a.”

Trình Trừng Thành tròng mắt đảo quanh nói: “Bọn họ hai người, Viên tiên sinh và Kỷ môn chủ vừa vặn cũng là hai người. Lấy hai đánh hai, liên thủ ngăn địch, nói không chừng có thể truyền thành một đoạn giai thoại.”

. . .

Những lời phỏng đoán về Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch, đa số những người ngồi đây đều đã nghe qua, người chưa từng nghe qua thấy biểu tình những người khác trấn định như vậy cũng không tiện lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói: “Nghe thì quả là rất mỹ hảo.”

Mắt Thượng Thước bỗng nhiên trừng lớn lên.

“Bất quá. . .” Kỷ Vô Địch kéo dài âm ra nói, “Ngươi cảm thấy Hắc Bạch song quái đáng cho ta xuất thủ sao?”

Trình Trừng Thành dường như đã sớm đoán được y sẽ nói câu này, không chút hoang mang nói: “Ngoại trừ Hắc Bạch song quái ra, còn có Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương cũng được lựa chọn.”

“Hay là Kỷ môn chủ thích một mình đấu với Hắc Bạch song quái?” Hoa Hoài Tú nói.

Hai người một hỏi một đáp, một đen một trắng, phối hợp đến thiên y vô phùng.

“A Sách.” Kỷ Vô Địch khẽ gọi một tiếng.

Viên Ngạo Sách nói: “Gì?”

“Ngươi thấy hai người bọn họ mà đối phó với Hắc Bạch song quái thì thế nào?” Kỷ Vô Địch nói.

Viên Ngạo Sách nói: “Có thể kéo dài thời gian.” Nói cách khác, trông cậy bọn họ có thể lui địch thì miễn đi.

Hoa Hoài Tú da mặt mỏng, vừa bị nói thế, hai gò má sẽ không tự chủ mà đỏ ửng lên, hắn dung sắc tuyệt tú, vừa nhìn một cái đã minh diễm chiếu nhân, không thể nhìn thẳng vào.

Viên Ngạo Sách vốn vẫn vì Kỷ Vô Địch, Hoa Hoài Tú đối chọi gay gắt mà lòng thấy vui vẻ, nhưng quay đầu vừa gặp Kỷ Vô Địch nhìn Hoa Hoài Tú nhìn đến thẳng tắp, ngọn lửa vô danh lại xoẹt xoẹt bốc lên , hừ lạnh nói: “Không nghĩ tới bạch đạo võ lâm muốn cứu người còn phải dựa vào một kẻ trong ma giáo như ta đây.”

Ném một hòn đá, làm sóng nổi lên tầng tầng lớp lớp.

Các tinh anh bạch đạo lập tức ngồi không yên, cái mông ở trên ghế mài a mài a mài, sự căm phẫn tràn ngập trong lời nói.

Hoa Hoài Tú đi đầu làm loạn nói: “Đã thế, Viên tiên sinh dựa vào cái gì mà còn ngồi ở đây?”

Viên Ngạo Sách khóe miệng lạnh lẽo, sát khí bắn ra.

Đột nhiên lại nghe Kỷ Vô Địch nói: “Bằng vào hắn là người thân của bạch đạo.”

. . .

Bao sương lần thứ hai lại yên lặng như vũng nước chết.

Miệng Trình Trừng Thành há ra ba lần, mỗi lần đều hợp lại.

Thượng Thước hắng giọng một cái, đội lên trăm lần áp lực, kiên trì nói: “Kỳ thực trải qua nhiều năm ở chung như vậy, Viên tiên sinh đã cùng chúng ta thân như một nhà từ lâu.”

Viên Ngạo Sách nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng không khỏi bực bội. Lần đầu tiên Thượng Thước giải vây cảm thấy cũng không tệ lắm, chẳng hiểu vì sao, lần này lại thấy có chút chướng mắt.

Trình Trừng Thành cũng hoà giải nói: “Hành động của Lam Diễm Minh, người người đều muốn diệt. Nếu không như vậy, Hoành Đao đường cũng sẽ không chủ động đem tin tức báo cho chúng ta biết.” Bởi vì Hoành Đao đường cũng là hắc đạo, cho nên lần này giải cứu Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng không chỉ là chuyện của bạch đạo, mà là chuyện của toàn bộ võ lâm. Nếu vậy, bọn họ đem Viên Ngạo Sách tính vào hành động cứu viện lần này, cũng không có gì đáng trách.

Người đang ngồi đại đa số đều thông minh, đầu vừa thoáng chuyển, đã lý giải được ý tứ của hắn. Số còn lại tuy không thông minh, thế nhưng cũng không lắm miệng.

Thượng Thước biết, dù biểu hiện ra là đâu đã vào đó, thế nhưng thù oán vẫn đã kết rồi. Hắn nhìn một chút vẻ hờ hững trên mặt Viên Ngạo Sách cùng vẻ chẳng hề để ý của Kỷ Vô Địch, đầu đau như muốn nổ tung. Trước đây khổ thì khổ, mệt thì mệt, cũng chỉ cần lo lắng cho mình Kỷ Vô Địch. Giờ ngược lại, còn thêm một Viên Ngạo Sách nữa. Hai người ở cùng một chỗ, rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu, càng là đã phát ra thì không thể thu lại. Giờ mối quan hệ mờ ám của bọn họ ngược lại không còn quan trọng nữa rồi.

Cùng đau đầu với hắn còn có Trình Trừng Thành. Tình thế trước mắt này, nếu lại đem quyền chỉ đạo giao cho Kỷ Vô Địch, sợ sẽ khiến phần lớn người ngồi đây không chịu, thế nhưng chọn một đầu lĩnh lại rất khó. Phải đức cao vọng trọng, lại phải xử sự ổn thỏa. . .

Ánh mắt hắn ở trong bao sương quét một vòng, rốt cuộc chọn trúng Lục Thanh Y chưởng môn phái Thái Sơn, tươi cười nói: “Không biết Lục chưởng môn có cao kiến gì?”

Lục Thanh Y cảm thấy thiên lý xa xôi chạy đi diệt trừ Lam Diễm Minh thuần túy chỉ là ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm. Cho nên tin mà Lăng Vân đạo trưởng dùng bồ câu đưa đã bị hắn đốt, bồ câu cũng bị ăn luôn, Vũ Đương đệ tử cầu kiến hắn đều bị cản. Vốn tưởng sự tình chỉ thế là xong, thế là hắn vô cùng cao hứng mà xuất môn thăm bạn. Mà người bằng hữu này lại ở vùng phụ cận Lan Châu, hại hắn giữa đường gặp phải Thục Xuyên đại hiệp, không nói hai lời đã bị kéo tới sung nhân (thêm người). Sung nhân thì cứ sung nhân đi, dù sao thì ngủ gật chỗ nào mà không phải là ngủ gật, vì thế hắn đặc biệt chọn một góc khó thấy, lời nói những người khác xem như là quả lắc thôi miên, ai biết đang lúc hắn hạ bàn cờ thứ hai với Chu Công thì, vai bị người đánh một cái, mở mắt ra, đã thấy tất cả mọi người đều chờ mong nhìn mình.

“. . .”

Hắn cứ vậy giương đôi mắt lơ mơ buồn ngủ cùng Trình Trừng Thành đối diện.

. . .

Trình Trừng Thành mặt cười đến phát đau, đành bỏ qua nói: “Không biết Lục chưởng môn đối với kế hoạch cứu viện có cao kiến gì không?”

Lục Thanh Y lau mặt, gật đầu nói: “Kế hoạch các ngươi rất tốt, ta không có ý kiến.”

. . .

Trình Trừng Thành cười đến cứng ngắc, “Lục chưởng môn, chúng ta còn chưa có kế hoạch.”

Lục Thanh Y nói: “Vậy các ngươi mới nãy làm gì? Ta rõ ràng nghe được tiếng các ngươi cứ một mực ông ông ông.”

“. . .” Khóe miệng Trình Trừng Thành rốt cuộc sụp đổ xuống, “Chúng ta đang thảo luận.”

“Kết luận chưa?”

“Còn chưa có.”

Lục Thanh Y mê man nói: “Vậy ngươi gọi ta làm gì?”

Dưới ánh mắt đồng tình từ bốn phía, Trình Trừng Thành chết lặng mà lập lại câu hỏi lần nữa, “Ta muốn hỏi, Lục chưởng môn có cao kiến gì.”

Lục Thanh Y xoay xoay cái đầu do ngủ mà có chút cứng ngắc, ánh mắt vừa vặn nhắm trúng hướng Kỷ Vô Địch, vì vậy không chút nghĩ ngợi nói: “Nghe Kỷ môn chủ đi. Hắn nói gì thì làm cái đó.”

. . .

Tiêu điểm lần nữa trở về.

Thượng Thước phiền muộn đến mức thiếu chút nữa phát khóc.

Kỷ Vô Địch đột nhiên ngồi thẳng lên, chậm rãi nói: “Kỳ thực cứu người không phải là. . .”

Những người khác đều chờ lời nói kinh thế của y.

“Chạy ào đi, cứu ra sao?” Kỷ Vô Địch vẻ mặt rất vô tội.

Trình Trừng Thành dè dặt nói: “Ngụ ý của Kỷ môn chủ là. .”

“Chính là mọi người cùng nhau chạy ào đi, sau đó đem Lăng Vân đạo trưởng cứu ra là được.”

. . .

Hắn đương nhiên biết cứu người chính là mọi người cùng nhau chạy ào đi, sau đó đem người cứu ra. Nhưng vấn đề chính là xông vào như thế nào, cứu ra làm sao. Trình Trừng Thành hít sâu.

Hoa Hoài Tú nói: “Ý của Kỷ môn chủ là Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông [1]?”

Kỷ Vô Địch nói: “Kỳ thực ý tứ chân chính của ta là . . . Bụng ta đói rồi, có thể dừng ở đây, mọi người đi ăn cơm được không?”

Trình Trừng Thành nhíu mày nói: “Thế nhưng kế hoạch còn chưa có. . .”

“Ta thấy kế hoạch của Kỷ môn chủ vừa rồi rất tốt, phi thường tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.” Kỷ Vô Địch vừa nói đói bụng, Lục Thanh Y chợt nghe bụng mình đánh trống, vội luôn miệng nói theo.

“. . .” Trình Trừng Thành ảo não nghĩ, hắn vừa rồi không nên đánh thức người kia. Cái gọi là bê đá đập chân mình, cuối cùng hắn cũng hiểu được rồi.

Hội nghị bị Kỷ Vô Địch và Lục Thanh Y cứ như thế một đánh xóa tan, những người khác cũng không còn tâm tư nữa, ai cũng là vẻ mất hết hứng thú.

Trình Trừng Thành thấy bạch đạo đàn anh không đoàn kết, trong lòng nhất thời lạnh một mảng lớn. Mà thôi, hắn bất quá chỉ là vãn bối của Thanh Thành, hà tất đi làm kẻ đảm đương can thiệp vào? Dù thật sự không cứu được Lăng Vân đạo trưởng, đứng mũi chịu chỉ trích cũng là Kỷ Vô Địch và Huy Hoàng Môn, thế nhân cũng sẽ không đem món nợ này tính lên đầu hắn. Nghĩ thế, Trình Trừng Thành phá quán phá suất [2] nói: “Vậy Kỷ môn chủ thấy lúc nào thì thích hợp?”

“Chờ ta ăn uống no đủ.” Kỷ Vô Địch một dạng khẩn cấp phải đi ngay.

Trình Trừng Thành nói: “Không bằng trước định thời gian, cũng để chúng ta chuẩn bị tốt.”

Chung Vũ đánh vỡ trầm tĩnh nói: “Chọn ngày không bằng đụng trúng ngày, cứ đêm nay đi?”

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Không được không được, đêm nay trăng sáng, thích hợp ngắm trăng.”

Trương Phụng Hiền mở miệng nói: “Vậy thì đêm mai?”

“Ta sao biết trăng đêm mai có sáng có thích hợp để ngắm trăng không chứ?” Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt nói, “Không bằng chờ đêm tối trăng đi?”

Không ít người không nhịn được nữa. Coi như y là Huy Hoàng Môn môn chủ, con trai Kỷ Huy Hoàng, nhưng dù sao cũng chỉ là hậu sinh vãn bối, nếu không có Lăng Vân đạo trưởng đối y tin cậy có thừa, lúc này đã không tới phiên y nói. Không nghĩ tới Lăng Vân đạo trưởng thương yêu y như vậy, y biểu hiện ra lại lãnh đạm như thế! Đang lúc bọn hắn muốn phát tác, chợt nghe Phiền Tế Cảnh vỗ tay một cái nói: “Kỷ môn chủ nói thật đúng. Ánh trăng quá sáng, dễ lộ hành tung, chẳng bằng chờ lúc ánh trăng ảm đạm rồi mới đi.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lúc nãy không cam lòng, không khỏi âm thầm xấu hổ.

**********************

[1] Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông: nguyên chỉ tám vị tiên pháp lực vô biên, lúc vượt Đông Hải thì Lý Thiết Quải đề nghị tự mỗi người đem pháp bảo ném xuống nước rồi tự mình vượt biển, kết quả bát tiên đều vượt qua được Đông Hải. Có nghĩa là việc việc gì cũng sẽ có biện pháp, đều cần tự lấy bản lĩnh mình ra để đấu. (baike.baidu)

[2] Phá quán phá suất: mặc cảm tự ti cho mình là kẻ bất tài vô dụng