Hứa Tiên Chí

Chương 258: Chiêu Hồn




Hứa Tiên mang Ngư Huyền Cơ đặt lên giường, lo lắng nói:

- Phải chăng đã mất đi hồn vía rồi, ta sẽ đến địa phủ, nhất định mang nàng trở về.

Bạch Tố Trinh cắn chặt môi, chậm rãi nói:

- Huyền Cơ à, nàng đang ở đâu rồi?

Hai dòng lệ bất giác tràn ra.

Vừa nghe tin đã tìm thấy sư phụ, Duẩn Nhi ngất đi khi nghe thấy tin dữ.

Hứa Tiên nắm tay nói:

- Còn cách gì không, ta vẫn còn hơn hai trăm vạn công đức. Nếu không đủ, cho dù là thượng thiên linh chi hay là địa giới tiên thảo, bằng mọi cách ta sẽ mang nàng trở về, kể cả tìm đến Quan thế âm bồ tát hay Nam cực tiên ông. Cho dù là Bích Lạc hay Hoàng tuyền, ta nhất định phải mang nàng trở về.

Cũng dễ hiểu rằng, đối với giới tu tiên mà nói, mất đi hồn phách là chuyện thế nào. Những thứ này có thể "cải tử hoàn sinh", vô cùng linh diệu. Chỉ cần vẫn còn hồn phách, cho dù là đã mất đi thân thể, vẫn có thể hồi sinh, nhưng nếu đã mất đi hồn phách thì hết cách.

Tiểu Thiến nhìn Ngư Huyền Cơ một lúc, đột nhiên nói:

- Hình như vẫn còn một cách.

- Là cách gì?

Cả đám người đồng thanh hỏi.

- Mệnh hồn của Ngư đạo trưởng vẫn chưa rời khỏi thân xác, nay bị Thiên Lôi trận làm tan mất hồn phách, những hồn phách kia có lẽ chưa biến mất, nhưng bằng sự tu luyện của bà ấy có lẽ những hồn phách kia vẫn chưa biến mất. Ta nghe nói có một loại pháp thuật, chỉ cần mệnh hồn còn thì có thể triệu hồi hồn phách lại.

Người người đều có ba hồn bảy vía. Hồn có ba phần, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Phách có bảy phần, một phách thiên trùng, hai phách linh tuệ, ba phách vi khí, bốn phách vi lực, năm phách trung xu, sáu phách vi tinh, bảy phách vi anh. Hợp lại thành hồn phách, thường ngày hồn phách không chia lìa, một khi bệnh nặng thì thân phách sẽ giống như rời khỏi thân thể. Người tu hành giống như Ngư Huyền Cơ hồn phách đã ngưng kết thành Dương Thần, bình thường sẽ không phân tán, cũng chỉ khi gặp phải biến cố thiên kiếp như vậy mới bị hồn phi phách tán.

Trong hồn phách, căn bản nhất chính là mệnh hồn, hồn phách của hắn đã bay ra trong Thiên Lôi nhưng chỉ có mệnh hồn mạnh nhất vẫn còn tồn tại.

Bạch Tố Trinh cau mày nhìn về Hứa Tiên nói:

- Ta cũng biết được là loại pháp thuật này đã sớm thất truyền.

Loại pháp thuật này, Đông Nhạc đại đế nhất định biết.

Đôi mắt Hứa Tiên trở nên sâu thẳm, bắt đầu truyền ra mệnh lệnh, chuẩn bị làm phép. Công việc trong phủ bỗng chốc trở nên lu bù, tất cả đều đang tất bật đi chuẩn bị thứ đồ mà Hứa Tiên cần.

Trong phòng u ám, chỉ có giá cắm nến ở bốn góc phòng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Hứa Tiên cắt cổ tay, máu tươi liền chảy ra và được điều khiển lơ lửng trong không trung. Pháp thuật này phải dùng máu tươi của người thực hiện mới thành được. nếu là người thường mất nhiều máu như vậy có lẽ đã chết không sống nổi rồi, Hứa Tiên mặc dù thân thể cường tráng nhưng một chốc bị mất nhiều máu như vậy, sắc mặt cũng tái nhợt đi trông thấy.

Hứa Tiên gục trên mặt đất, bút lông đã thấm hết máu tươi, viết mấy ký hiệu nguệch ngoạc trên mặt đất sạch sẽ, khi viết máu tươi lập tức đọng lại thành màu đen, viết đủ một trăm cái. Vây quanh một khu trung tâm, hiện đầy trên mặt đất thành một trận pháp. Hắn mới đứng dậy. Thuật chiêu hồn này hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, chỉ là tận lực làm thôi. Thành hay không thành đều do ý trời.

Ngư Huyền Cơ nằm yên một bên. Bạch Tố Trinh đã tắm rửa thay quần áo cho bà ta. Mái tóc dài được buộc lên, trên người chỉ mặc một bộ đồ màu trắng, lộ ra vùng cổ thon dài và mắt cá chân mảnh khảnh. Hứa Tiên ôm lấy bà đặt ở trung tâm pháp trận.

Hứa Tiên một tay cầm pháp quyết, một tay loạng lắc chuông đồng màu vàng, vang lên tiếng kêu leng keng, miệng đọc tụng chú ngữ.

Căn phòng được bịt kín, ánh nến bốn góc phòng bỗng chốc dao động, ánh sáng trong phòng bỗng rung động. Tay Hứa Tiên ấn một cái xuống mặt đất, tiếng chuông càng dồn dập hơn, những ký hiệu màu đen trên mặt đất liền lay động. Qua lớp ánh sáng màu vàng, những ký hiệu trên mặt đất đứng lên, dường như những tiểu nhân có tính mạng chen nhau lao vào Ngư Huyền Cơ, tràn vào cơ thể bà ta.

Ngư Huyền Cơ chợt động đậy. Hứa Tiên biết mệnh hồn đã phát huy tác dụng, nhưng nếu chỉ có mệnh hồn thì không có chút ý nghĩa nào.

Đợi đến khi tất cả các ký hiệu đều tràn vào cơ thể Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ từ từ hiện lên trên mặt đất, hai chân rủ xuống, cứ như vậy huyền phù trong không trung. Xuyên qua lớp bạch y đơn bạc, có thể thấy được da thịt của bà, vô số những ký hiệu màu vàng đang chuyển động.

Hứa Tiên trong lòng khẽ động, đã đến lúc rồi, tiến lên, đầu ngón tay hắn chỉ vào điểm sáng màu vàng trên trán Ngư Huyền Cơ. Một vòng ánh sáng vô hình từ trong căn phòng nhỏ bay ra, rung động giống như lan tràn ra cả phạm vi Bách Lý, sau đó mới dần dần tỏ khắp, rồi sau đó là một luồng ánh sáng khác.

Sau đó có thể triệu được bao nhiêu hồn phách mới có thể biết được lần làm phép này thành hay bại. Ba hồn bảy vía, hiện vẫn còn thiếu hai hồn bảy phách, nếu không thể triệu hồi toàn bộ thì rất có thể sẽ chỉ cứu về được một hoạt tử nhân mà thôi.

Hứa Tiên không ngừng đọc thần chú. Trên trán dần rỉ ra mồ hôi nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc anyf, ánh nến trong phòng bỗng nhiên có một ngọn bị dập tắt, một luồng khí trắng nhàn nhạt khó nhìn tràn vào cơ thể Ngư Huyền Cơ làm cho cả người bà rung động, Hứa Tiên trong lòng vui mừng, không kịp phân biệt thứ vừa được triệu hồi là một phách, càng đọc thần chú to hơn.

Giống như là phản ứng dây chuyền, ánh nến trong phòng từng ngọn bị dập tắt, một luồng khí trắng bay tới nhập vào thân thể của bà ta. Nửa canh giờ trôi qua. Hai hồn đều đã trở về. Bảy phách thì đã có sáu, hiệu quả hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của Hứa Tiên. Đã không cần phải lo lắng đến vấn đề sinh tử của nàng nữa rồi.

Nhưng vẫn còn thiếu một phách cho dù Hứa Tiên gọi thế nào cũng không hề có phản ứng gì. Hoặc là bị quỷ khác nuốt phải, hoặc là đã bị tan biến rồi. như vậy thì cho dù có gọi như thế nào cũng sẽ không có tác dụng. Đối với người thường thì còn có thể thiếu một phách, nhưng với người tu hành, như vậy chẳng khác nào đoạn tuyệt con đường tu hành.

Bỗng nhiên ánh nến cuối cùng dập tắt. Trong phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có ký hiệu ánh sáng màu vàng hiện lên trên người Ngư Huyền Cơ, rồi sau đó cũng chầm chậm giảm đi. Ngư Huyền Cơ giống như khúc gỗ bị chặt đứt, vô lực từ không trung rơi xuống, Hứa Tiên đón lấy, trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Thấy những luồng khí trắng đang quấn quýt trong cơ thể nàng nhưng chưa hoàn toàn dung hợp. Hắn vươn tay thử xem hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy hơi thở hơi nóng, bộ ngực cứ phập phồng như vậy.

Hứa Tiên lúc này mới hoàn toàn an lòng, vừa nãy không nhận thấy, giờ phút này nhìn thấy cơ thể nàng hiện lên sau lớp bạch ý mỏng manh, sau vạt áo *** thon dài hiện lên mơ màng, cảm giác lúc này đúng là có mấy phần mê hoặc lòng người. Hứa Tiên vội quay đầu đi chỗ khác, chào hỏi Bạch Tố Trinh đi vào. Giao Ngư Huyền Cơ cho nàng:

- Cần phải thanh tĩnh một lúc, chỉ là pháp lực đã biến mất thôi.

Bạch Tố Trinh ôm chặt lấy Ngư Huyền Cơ, mặt dán vào gương mặt của nàng:

- Dù sao cô không có chuyện gì là tốt rồi!

Hứa Tiên đi ra khỏi căn phòng tối tăm, ánh mặt trời chói lóa, trái tim hắn dường như cũng được chói sáng thêm.

Duẩn Nhi liếc nhìn, chảy nước mắt nói:

- Cảm ơn sư thúc.

Hứa Tiên ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm vào gương mặt của nàng:

- Sau này sư phó của ngươi nếu còn muốn làm chuyện gì trẻ con thì ngươi phải nói trước cho ta, rõ chưa?

Nếu như hắn ở bên cạnh thì có lẽ đã không dẫn tới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Người sư tỷ này tính tình không khỏi quá độc đoán rồi.

Duẩn Nhi ách một tiếng nói:

- Duẩn Nhi sau này sẽ nghe lời sư thúc.

Hứa Tiên vỗ vỗ đầu nàng nói:

- Ngoan, đêm nay sư thúc sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.

Mấy ngày sau đó, Ngư Huyền Cơ vẫn chưa hề tỉnh lại, vẫn ngủ như vậy. Đám nữ nhân trong phủ thay phiên nhau tới chăm nom, Duẩn Nhi càng không rời nửa bước.

Hứa Tiên cũng thường tới thăm và hoàn toàn không có cách gì với "mỹ nhân ngủ" này. Giúp nàng đắp lại chăn, thở dài đang định đứng dậy, hắn chợt nghe thấy tiếng nói mơ, Hứa Tiên giật mình quay đầu lại. Quả nhiên lông mi của nàng đang rung động, rồi sau đó hai mắt từ từ mở ra, đôi mắt trong veo ấy mang lại cho người ta một cảm giác "trong suốt", rồi sau đó nàng nhìn về phía Hứa Tiên đang ngồi bên giường.

Hứa tiên nhẹ giọng:

- Sư tỷ. Sư tỷ.

Ngư Huyền Cơ nở nụ cười:

- Ni ba.

- Ba ta sao?

- Hì hì.

Ngư Huyền Cơ nở nụ cười ngây ngốc như trẻ con, đưa tay nhéo lỗ mũi Hứa Tiên.

Hứa Tiên há hốc mồm:

- Xong rồi, sư tỷ bị ngốc rồi.

Trong lòng không khỏi u sầu, nàng lại nhéo không ngừng, liền quát:

- Đừng nhéo nữa!

Ngư Huyền Cơ bị Hứa Tiên dọa cho sợ hết hồn, nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, rồi òa khóc lên.

Hứa Tiên dứt khoát quay đi, nói với Duẩn Nhi còn đang ngơ ngác:

- Duẩn Nhi, đi gọi nương tử của ta, chính là sư tổ của ngươi lại đây.

Sau đó, hắn quay đầu lại đặt tay của Ngư Huyền Cơ trên mũi của mình nói:

- Ta sai rồi, để cho sư tỷ nhéo còn không được sao?

Lúc Bạch Tố Trinh tới, lỗ mũi Hứa Tiên đã đỏ lên, trong mắt cũng có nước mắt

- Quan nhân, chàng đừng lo lắng.

Hứa Tiên nói:

- Ta không phải lo lắng mà là lỗ mũi chua.

Trải qua một hồi xem bệnh, Bạch Tố Trinh thở phào một cái nói:

- Huyền Cơ nàng ấy không sao, chỉ là hồn phách bị thương quá nặng nên mất đi toàn bộ trí nhớ, hiện tại mới giống như đứa trẻ mới ra đời.

Hứa Tiên biết chuyện liền hỏi:

- Còn có cơ hội khôi phục không?

Hắn không khỏi nhìn về phía giường của nàng, nàng đang mò chơi gối, dường như đang muốn mở ra xem bên trong có gì. Cô nương dung nhan tuyệt mĩ ấy lại đang mang vẻ mặt của một đứa trẻ đúng là có chút kỳ quái nhưng không thể không nói là vô cùng đáng yêu.

Bạch Tố Trinh lướt qua, suy tư nói:

- Hẳn là có thể, chỉ cần hồn phách hoàn toàn dung hợp, trí nhớ chắc sẽ từ từ khôi phục.

Hứa Tiên nói:

- Vậy hiện tại thì sao?

- Đương nhiên là phải chăm sóc tốt cho cô nương ấy, bộ dạng này có lẽ không nên để cho quá nhiều người biết, thiếp sẽ đưa cô ấy về Huyền Cơ xem sao.

Hoàng Vân có tác dụng ẩn thân, liền được Hứa Tiên dùng để chở Ngư Huyền Cơ bay về Huyền Cơ, giữa không trung nàng hưng phấn hét lên, Hứa Tiên không thể không ôm sát bờ eo của nàng, tránh không để nàng té xuống. Mặc dù giờ đây tâm trí nàng vô cùng trẻ con nhưng cơ thể lại hoàn toàn trưởng thành, nàng không có chút ý niệm kiêng kỵ nào trong đầu, để cho Hứa Tiên không thể không mặc niệm kinh thư, thanh trừ những tạp niệm ra khỏi đầu.

Phải rất vất vả mới tới được Huyền Cơ Quan, đặt Ngư Huyền Cơ xuống, liền nghe thấy tiếng nàng không ngừng huyên thuyên, trèo lên để nhặt một cục đá. Hứa Tiên liền tranh thủ ôm lấy nàng:

- Mặt đất rất bẩn.

Nàng nhất thời không vui, bộ dạng như muốn khóc. Hứa Tiên bèn đưa lại cục đá, nàng mới vui vẻ ra mặt.

Hứa Tiên vò đầu, vừa đoạt lấy cục đá, nàng liền rưng rưng muốn khóc lại nhanh chóng kín đáo đưa lại cục đá cho nàng, nàng mới nín khóc. Vừa đoạt, lại cho.

Hình như rất vui vẻ.

Lại một lần nữa giành lấy. Giơ lên cao, Ngư Huyền Cơ kiễng chân nhưng vẫn chưa đủ tới, không ngờ lại áp vào người hắn.

Hứa Tiên ngẩn ra, bộ ngực mềm mại quá.

- Quan nhân, chàng đang làm gì đó?

Hứa Tiên quay đầu lại, thấy Bạch Tố Trinh đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi. Giao Ngư Huyền Cơ cho Bạch Tố Trinh, hắn ngượng ngùng vò đầu:

- Ta đi quét dọn.

Hứa Tiên định quét dọn Huyền Cơ quan đầy tro bụi, bỗng thấy trên bàn có một cái túi lớn liền hỏi:

- Duẫn Nhi, đây là cái gì?

Duẫn Nhi vừa nói Hứa Tiên mới biết Ngư Huyền Cơ đã muốn từ chối.

Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu là vượt qua thiên kiếp, hắn còn không rõ tình hình lúc này, liền đi vào trong huyền cơ đầy tro bụi, không có hoa quế cao, không có Duẩn Nhu, không có nàng, liệu khi đó hắn sẽ có cảm giác như thế nào? Hôm nay cuối cùng nàng vẫn còn ở đây, nhưng sau này thì sao? Khi duyên đã tận, có lẽ sẽ thật sự phải chia ly!

Khi Hứa Tiên đã quét dọn xong, Bạch Tố Trinh muốn lưu lại bên trong, muốn chăm sóc nàng.

Hứa Tiên cũng biết không có ai tốt hơn nàng, lúc đi còn quay đầu lại nhìn nàng. Đôi mắt nàng tinh khiết như luu ký, đang nhìn hắn cười tươi tắn.

Phất tay một cái coi như lời cáo biệt. Ít nhất hiện tại, nàng vẫn còn ở bên cạnh ta.

Cả hai người đều không nhịn được muốn đến thăm Huyền Cơ.

Vừa vào cửa đã thấy Ngư Huyền Cơ với Duẩn Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi bùn. Trên người, trên mặt của Ngư Huyền Cơ dính đầy tro bụi. So với hình ảnh trước kia không nhiễm chút bụi trần thì tưởng như là hai người. Bộ dáng hăng hái bừng bừng, hết sức khả ái. Khí trời có chút lạnh khiến bàn tay nhỏ bé của các nàng cũng đỏ bừng lên, nhưng hứng thú trên mặt không giảm chút nào. Dậm dậm chân để làm thành một cái gò đất, gọi nước lên rồi vỗ vỗ.

Cuối cùng Duẩn Nhi cắm một mảnh gỗ vào gò đất. Kêu khóc nói:

- Sư thúc, người chết rất thảm a!

Ngư Huyền Cơ ngẩn người, cũng vội vàng kêu khóc:

- Sư thúc. Ngươi chết rất thảm a!

Hứa Tiên:……

Duẩn Nhi ở một bên đính chính nói:

- Sư phụ, người phải gọi là sư đệ mới đúng.

Ngư Huyền Cơ cũng rất có linh tính, suy nghĩ một chút liền nói:

- Sư đệ, ngươi chết rất thảm a! Text được lấy tại Truyện FULL

Hứa Tiên: ……

Bạch Tố Trinh rút tấm gỗ ra, nhíu mày nói:

- Nhìn xem các ngươi, ra hình dáng gì rồi, đã nói là không cho các ngươi chơi mà.

Sau đó dùng tay phủi bụi bặm trên người các nàng, rồ nhìn Hứa Tiên nói:

- Quan nhân, ngươi đã đến rồi.

Ngư Huyền Cơ và Duẩn Nhi biết điều cúi đầu xuống, đợi đến khi Bạch Tố Trinh quay đầu đi liền nhìn nhau cười, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.

Hứa Tiên đi lại gần Bạch Tố Trinh, lúc đia ngang qua gò đất, "không cẩn thận" dẫm một phát lên gò đất, sụp.

Ngư Huyền Cơ cắn môi, giật nhẹ ống tay áo của Duẩn Nhi, Duẩn Nhi nói:

- Không cần để ý đến hắn, hắn là người xấu.