Hứa Tiên Chí

Chương 512: Hoa Quả




Ads A Đấu lưu lại thành ngữ "nhạc bất tư thục", người người đều biết hắn ngu ngốc vô năng, nhưng hắn rốt cuộc ngu ngốc vô năng ở chỗ nào, lại có thể mấy người nói được minh bạch đây?

Cuối cùng có thể ở dưới tay của Tư Mã Chiêu trời sinh tính đa nghi thoát được tính mệnh, chỉ cần trong vô số quân vương vong quốc bi kich, nên biết đây là không phải sự nghiệp to lớn cỡ nào. Cho dù viết viết Xuân Hoa Thu Nguyệt thế nào, như vậy câu hay sau khi chết oan uổng, sợ rằng cũng sẽ trong tịch mịch hư lãnh mà chết.

Lưu Thiện cuối cùng có thể lấy thân phận phú gia ông sống thọ và chết đi, so với Tư Mã Chiêu sống lâu hơn tròn mười năm, đây cần không chỉ là sáng suốt trên chính trị, càng cần lạc quan yên vui an mệnh.

Hắn có kém, có thể cũng chỉ là một chút số mệnh mà thôi.

Mà ở trong phương thế giới này, Lưu Thiện rốt cục đạt được phần khí vận này, để Tam Quốc Diễn Nghĩa quyển sách này cũng có một kết cục hoàn mỹ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Chư Cát Ngọa long kéo dài tuổi thọ một hai chục năm sau mới quy thiên, nhập đế lăng, táng bên cạnh mộ của Chiêu Liệt hoàng đế Lưu Bị, hoàn thành lời hứa "cúc cung tận tuy mà chết", cũng cải biến thế cục của cả thiên hạ, hướng đi của lịch sử, được cho một con Hồ Điệp mạnh mẽ có lực, thành tựu sự nghiệp to lớn thiên cổ danh thần, là hình mẫu của người đọc sách trong thiên hạ.

Hứa Tiên mặc dù không biết rốt cuộc là cải biến lịch sử thế nào, nhưng lịch sử như vậy đối với người trong thiên hạ mà nói, hiển nhiên so với nguyên bản tốt hơn nhiều lắm. Nếu như không phải nửa phần lịch sử phía trước của tam quốc cùng nguyên bản giống nhau như đúc, sau này cũng không làm ra thủy tinh và sắt thép, Hứa Tiên quả thực muốn hoài nghi Chư Cát Khổng Minh này cũng là người xuyên qua giống hắn.

- Cái này không phải rất tốt sao?

- Đúng vậy!

Ngư Huyền Cơ mỉm cười gật đầu.

Hứa Tiên nhìn dáng tươi cười kia, tản ra ánh sáng giác ngộ thông hiểu, so với trong thường ngày còn muốn mỹ lệ hơn, hắn lại nhíu mày, có chút bất an khó hiểu.

- Lẽ nào ngươi muốn ngăn cản loạn thế đã tới?

Phan Ngọc bừng tỉnh nói.

- Đúng!

Ngư Huyền Cơ nói.

- Ta tựa hồ nghe nói, vận không thể sửa, mệnh không thể đổi.

Phan Ngọc nghi hoặc.

- Cái này cũng không nhất định!

Hứa Tiên tiếp nhận câu chuyện, Phan Ngọc chỉ biết là một loại lịch sử, hắn lại biết, số phận xác thực đã cải biến, Chư Cát Ngọa long dựa vào phương thức không muốn người biết, mà chính hắn cũng xác thực đem số phận cải biến. Tuy rằng còn không có cải biến quá lớn tới lịch sử, mà chỉ là cải biến số phận mấy người, nhưng đây đều mang đến cho hắn một loại tự tin, tất cả đều cũng có khả năng cải biến.

- Mọi chuyện trên đời, đều theo thiên mệnh.

Ngư Huyền Cơ thật sâu nhìn Hứa Tiên:

- Đến lúc đó còn thỉnh Hán văn trợ giúp ta một tay!

- Vậy cũng phải cần ngươi trước nói cho ta biết phương pháp mới được.

Hứa Tiên vẫn bất mãn, hắn vốn giỏi về thông cảm tâm tình của người khác, thường ngày tuyệt không làm chuyện không hứng thú như vậy, nhưng đối mặt với nàng, đã trở nên phá lệ không thể thông cảm.

Ngư Huyền Cơ cười mà không nói, nàng đã gặp phải rất nhiều người như vậy, vì tìm hiểu Thiên Cơ mà không ngại phiền toái nàng liên tiếp truy hỏi, nàng vẫn luôn chán ghét. Nhưng giờ này khắc này lại ngoài ý muốn không cảm thấy như vậy.

Con ngươi đen láy cùng đôi mắt lưu ly, bốn mắt nhìn nhau không thể nói ra lời.

- Xem ra ngươi cũng không có gì tự tin, đã như vậy, liền chúc ngươi có thể mã đáo thành công. Chúng ta trước hết cáo từ. Nếu như ngươi thất bại, bản công tử sẽ đến tam cố thảo lư.

Phan Ngọc thản nhiên cười, đứng dậy, tay đặt trên vai Hứa Tiên, không khỏi phân trần nói lời kết thúc.

Hứa Tiên chỉ kịp nói vào lời cáo biệt, đã bị kéo ra khỏi cửa.

Ngư Huyền Cơ đứng dậy tiễn khách, nhìn hai người đi ra ngoài cửa, đem cửa đóng lại, lặng lẽ buông ra một hơi thở.

Phan Ngọc lấy phiến kính từ trong tay Duẩn nhi cầm lại, đeo về trên cổ, liền từ ngọc mỹ nhân dáng tươi cười đầy mặt biến thành ngọc công tử anh tuấn, lại biến thành ngọc công tử mặt không biểu tình.

- Sao lại cấp bách như vậy?

Hứa Tiên hỏi.

- Ngươi muốn hỏi cái gì, ta cũng đều hỏi rồi. Cái khác nàng cũng không chịu nói, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Phan Ngọc lườm hắn một cái, xoay người lên ngựa.

- Ngạch...

Hứa Tiên lên ngựa đuổi kịp.

- Hối hận rồi sao!

Phan Ngọc nói.

- Hối hận cái gì?

Hứa Tiên buồn bực.

- Không nên để ta đi vào!

- Sao lại thế, nhờ có ngươi mới có thể hỏi ra được nhiều chuyện như vậy, bằng không...

- Ta hối hận!

Phan Ngọc cắt đứt.

- Hối hận cái gì?

- Không nên theo đi vào!

- Ngươi đang nói cái gì vậy a?

- Ha ha, không có gì, Hứa huynh, đại trượng phu tam thê tứ tiếp chỉ là tầm thường, người không phong lưu uổng thiếu niên!

Phan Ngọc cười gượng.

- Ghen.

Hứa Tiên đưa ra kết luận.

- Cái gì! Ta...thế thì sao?

Phan Ngọc ghìm ngựa xoay mặt nhìn chằm chằm Hứa Tiên, ngọc diện ửng hồng.

- Thật là đáng yêu!

Hứa Tiên thở dài.

- Nói nhăng nói cuội!

Phan Ngọc giục ngựa đi nhanh.

- Chờ ta một chút!

Hứa Tiên cười đuổi kịp.

Ánh mặt trời diễm lệ chiếu xuống, ngoài thành vườn hoa đào, vẫn như trước là hoa đào mười dặm, nở rộ giống như thời tiết đầu mùa xuân, cũng vẫn là kỳ cảnh quanh năm không đổi kia.

Ngoài cửa lớn, Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc, Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên, không để ý tới một đám tôi tớ tới nghênh tiếp.

Doãn Hồng Tụ sớm phái người đến trong vương phủ tới mời Hứa Tiên đến điều trị cho Nhu Gia công chúa, chỉ là Hứa Tiên xuất môn sớm hơn. Vì vậy bỏ qua.

Tôi tớ thật vất vả đem hai người tìm được, đưa tới Đào Hoa Viên.

- Hay là muốn ở bên ngoài chờ?

Hứa Tiên thăm dò.

- Ngươi muốn làm gì?

Phan Ngọc đề phòng.

- Trước đại hôn gặp mặt không quá phương tiện đi sao?

Hứa Tiên mỉm cười.

- Có cái gì không phương tiện, lai không phải một ngày trước hôn lễ, nói đến ta còn chưa từng gặp qua hình dáng của vị công chúa điện hạ này, đang muốn kiến thức một chút.

- Chúng ta liền đi vào thôi!

Vì vậy hai người xuống ngựa đi bộ, không cần tôi tớ dẫn đường, dọc theo đường mòn đá cuội xuyên qua biển hoa.

Hương hoa nồng đậm ở dưới nắng hè chói chang này tựa hồ đặc biệt say lòng người.

Hứa Tiên nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút dáng dấp như lâm đại địch, trong lòng cực kỳ buồn cười, lại cảm thấy thập phần động nhân, bỗng nhiên lôi kéo tay của nàng, hướng về phía đường mòn bước ra ngoài.

Phan Ngọc thất kinh, còn không kịp nói cái gì, đã thân bất do kỷ theo hắn đi vào trong biển hoa, phiến kính không biết từ lúc nào đã bị gỡ xuống, ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn tách ra tách ra biển hoa ngăn cản trước mắt, quay đầu lại mỉm cười với nàng.

Phan Ngọc không hiểu cảm thấy có chút ngượng ngùng, không còn chút chủ kiến như ngày thường, theo hắn đi vào sâu trong biển hoa, hoa đẹp muốn mê đắm mắt người.

Trong một mảnh đất trống để nghỉ chân, bốn phía đều là hoa đào phấn hồng, đỉnh đầu là một mảnh bầu trời xanh thẳm tỏa ra một đạo ánh dương quang. Tựa như một phương Tiểu Thế Giới ngăn cách với bên ngoài, chỉ có hai người tồn tại.