Hứa Tiên Chí

Chương 610: Nghĩ Cách Cứu Viện




Cái gọi là tước bài, lại xưng là bác hí quân bài, tức là mạt trượt thời hậu thế. Tại cờ vây, thư pháp, quốc hoạ,...đông đảo quốc tuý từ từ tiêu vong trong thời đại. Lấy sinh mệnh lực gần như vô địch, ngoan cường sinh tồn xuống, thật là thần vật vì cư gia lữ hành sát nhân phóng hoả!

Vật này vừa ra, quần tiên hơi bị rung lên, sau đó lại đánh, ăn, bính, chơi đến bất diệc nhạc hô, lại không có suy nghĩ khác.

(chú thích: bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:

Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.

-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)

Chủ nhân nơi đây Vu Sơn thần nữ lại không phải người trong đạo này, mà rất u tĩnh, liền từ nhẫn nại đến buồn phiền, tức giận.

- Ta đương nhiên cũng nguyện vì Tiểu Tam báo thù rửa hận, nhưng các ngươi chơi bài như vậy, cùng Tiểu Tam có quan hệ gì? Ta thấy các ngươi đều sắp đem Tiểu Tam quẳng ra sau đầu rồi đi sao!

Dáng tươi cười của Bách Hoa tiên tử nhất thời cũng có chút mất tự nhiên:

- A Dao, sao ngươi có thể nói như vậy. Mặc dù là lúc đang chơi bài, lòng ta vẫn luôn luôn lo lắng thay Tiểu Tam.

Trên mặt làm ra bộ dáng lo lắng.

Vu Sơn thần nữ đang muốn phản bác, Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút, trong thần ấn của Tiểu Tam truyền ra tin tức!

Dưới Hoa Sơn, Ngư Nhi nhìn lên đỉnh núi:

- Hoa Sơn cũng thật cao a!

Tiết Bích nói:

- Hiện tại không phải lúc để cảm thán, chúng ta vẫn là nhanh đi tìm vị Tam Thánh Mẫu nương nương kia đi, nói vậy sẽ có người canh giữ!

Ngư Nhi nói:

- Không thành vấn đề!

Sau đại hội Dao Trì, Ngư Nhi vốn muốn lập tức xuống núi, nhưng sau khi phục dụng Bàn Đào, cần tổn hao thời gian luyện hoá, bằng không sẽ lãng phí thần lực trong đó.

Đợi cho luyện hóa Bàn Đào xong, liền thương nghị làm sao trợ giúp Hứa Tiên. Dưới Tiết Bích giải thích, Ngư Nhi miễn cưỡng cùng đành vứt bỏ suy nghĩ ban đầu, lại tin tưởng vững chắc Hứa Tiên sẽ không hành sự như vậy.

Liền định ra kế hoạch, để Yến Tử đi Hàng Châu thông tri cho Hứa Tiên cẩn thận, các nàng đến Hoa Sơn đi tìm nhân vật chính của sự kiện Tam Thánh Mẫu hỏi rõ. Vì vậy liền đi tới trong Hoa Sơn này.

Ngay khi hai người vào núi vào núi, một đạo Tử Ảnh xẹt qua phía chân trời như lưu tinh, xoay quanh một vòng rơi vào bên cạnh hai người, chính là Yến Tử.

Tiết Bích hỏi:

- Ngươi thông báo cho Hứa Tiên rồi chứ?

Yến Tử nói:

- Hứa Tiên hắn trước đã xuất phát, ta tìm không được hắn, ta nói cho tức phụ của hắn, một muội muội gọi là tiểu Thiến!

Tiết Bích nói:

- Thực ngu ngốc, nếu hắn đã xuất phát, ngươi thông báo cho tức phụ của hắn lại có ích lợi gì?

- Cái này...

Yến Tử lúng túng, đem hai tay bắt vào nhau, không biết nói gì.

Tiết Bích nói:

- Sợ rằng đã không kịp!

Ngư Nhi nói:

- Sớm biết vậy, đã không ăn Bàn Đào là được rồi!

Mà ở trong Hoa Sơn cũng đang có "người" phiền não thật sâu.

Người nọ cũng không phải là Tam Thánh Mẫu, mà là Khiếu Thiên khuyển.

- Khụ khụ, ta lại cho ngươi đọc một đoạn!

Khiếu Thiên khuyển đứng thẳng thân thể, đem móng vuốt sói đặt ở bên mép nói rõ ràng.

- Không nghe!

Tam Thánh Mẫu quả đoán nói.

Khiếu Thiên khuyển đã đọc:

- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...

- Ngươi mới có nhi tử!

- Mời không nên cắt đứt ta!

- Ngươi không đọc, ta cũng biết ngươi kế tiếp sẽ viết viết như thế nào, đơn giản chính là...

Tam Thánh Mẫu làm ra một phen suy đoán chuẩn xác, sau đó cười lạnh kết luận:

- Chuyện cũ mèm, còn muốn truyền lưu thiên cổ, quả thực là chê cười.

Sau khi trải qua đả kich không thuộc con người, nàng đã trở nên chua ngoa hơn rất nhiều.

- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...

Khiếu Thiên khuyển muốn không để ý những lời nói chua ngoa này, tiếp tục đọc xuống phía dưới, mới đọc được hai ba lần, đã "ba" một tiếng đem sách ném xuống trên mặt đất.

Tam Thánh Mẫu cười đắc ý, thầm nghĩ: đây là báo ứng.

Khiếu Thiên khuyển quỳ rạp trên mặt đất, rơi vào trong buồn khổ, tiểu thuyết của hắn đã hoàn thành một bộ phận. Nhưng Tam Thánh Mẫu độc giả duy nhất lại căn bản không có hứng thú, miễn cưỡng nghe hắn đọc nội dung cũng là đại gia châm chộc khiêu khích, chưa từng có motọ câu nói hữu ích. Thân là một sáng tác giả tiểu thuyết, còn có cái gì khiến người khác phiền não hơn đây!

Khiếu Thiên khuyển bỗng nhiên trong lòng khẽ động:

- Có thể hay không, đem thần ấn của ngươi cho ta mượn dùng một lát?

Tam Thánh Mẫu cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì? Đương nhiên không được!

Tam Thánh Mẫu bất ngờ không kịp đề phòng, thần ấn đã tuột tay.

Khiếu Thiên khuyển một trảo nắm lấy thần ấn, mắt toả ra quang mang:

- Chỉ cần ở mặt trên này phát ra tin tức, sẽ có rất nhiều người có thể thấy được đi sao!

Tam Thánh Mẫu rốt cục minh bạch ý nghĩ của nó ra sao, cả kinh kêu lên:

- Đừng mà!

- Đã phát ra mất rồi!

Khiếu Thiên khuyển thoả mãn gật đầu, ta nhất định sẽ tìm được độc giả càng có thêm phẩm vị.

Tam Thánh Mẫu biểu tình như hoá đá, nhãn thần tan rã, quỳ rạp xuống trên bãi đá.

Khiếu Thiên khuyển khuyên bảo:

- Đừng như vậy, ta với nhị ca ngươi thân quen như thế, cũng không phải không trả lại cho ngươi!

- Ha hả, ta thật khờ, thật...

- Đáng thương, Tiểu Tam quá đáng thương!

Bách Hoa tiên tử lau một vết nước mắt:

- Nguyên bản chỉ tưởng đã giao hợp, không nghĩ tới hài tử cũng đều có. Trên đời dĩ nhiên có nam nhân độc ác như thế, vứt bỏ mẫu tử các nàng!

Vu Sơn thần nữ đọc qua tin tức, thay Tam Thánh Mẫu khổ sở rất nhiều:

- Hình như có điểm kỳ quái? Cảm giác thế nào như là soạn ra vậy!

- Tin tức này đến từ thần ấn của Tiểu Tam, chẳng lẽ còn giả bộ? Ngươi từng có loại kinh nghiệm này, còn không mau khuyên nhủ nàng thật tốt!

- Ai từng có loại kinh nghiệm này, đó đều là phàm nhân biên soạn bừa bãi. Nằm mơ cũng có thể lại ở trên người ta?

Vu Sơn thần nữ trong miệng nói như vậy, chung quy vẫn là lấy ra thần ấn của bản thân, phát sinh tin tức khuyên bảo.

Khiếu Thiên khuyển kinh hỉ nói:

- Nhanh như vậy đã có hồi âm! Mọi người hình như đều rất cảm động. Trên đời quả nhiên vẫn là có rất nhiều người có phẩm vị.

Sau đó thì thầm:

- Ừm, ngươi đừng lo lắng, Trầm Hương chúng ta sẽ giúp ngươi chiếu cố.

- Ai tới cứu ta với!

- Hình như có thanh âm gì đó!

Ngư Nhi bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe.

Tiết Bích cũng lắng nghe một phen, chỉ nghe được tiếng chim rừng kêu vang:

- Có sao?

- Đi mau a, các ngươi quá chậm!

Yến Tử ở phía trước, xa xa hướng các nàng vẫy gọi, cao hứng bừng bừng như là lên núi ngao du.

Trên sơn đạo thỉnh thoảng cũng có du khách, vì dung nhan của các nàng mà rung động, nghỉ chân quan vọng.

Tiết Bích nói:

- Nói chung đi nhanh đi, gặp được Tiểu Tam, tất cả đều rõ ràng.

Liền sửa ra pháp môn súc địa thành thốn, trong hai ba bước đã đi tới đỉnh núi Hoa Sơn, trước Tây Nhạc Miếu. Vậy mà trong miếu trừ ngoại trừ mấy du khách ra, lại không có hình bóng của Tam Thánh Mẫu.

Trong lòng Ngư Nhi khẽ động:

- Các ngươi đi theo ta!

Tiết Bích biết nàng có đại công đức đại tín ngưỡng hộ thân, tuy rằng chưa từng đứng đắn tu hành qua, cũng không thông quá nhiều thuật pháp. Nhưng trong lúc hành sự, lại có thể làm được thần minh, mọi việc đều thuận lợi. Chính cái gọi là "Cát nhân tự có thiên tướng".

Dưới Ngư Nhi đái lĩnh, đi tới dưới một vách núi của Hoa Sơn.

Chợt nghe được quát hỏi một tiếng:

- Các ngươi là người phương nào, lại dám lớn mật xông vào Hoa Sơn?

Yến Tử nhìn chung quanh cũng không thấy vết chân người, chỉ thấy sơn lâm rậm rạp.

Tiết Bích nói:

- Xin hỏi có phải là Thảo Đầu Thần dưới trướng Nhị Lang thần hay không? Còn thỉnh đi ra gặp một lần!

Giữa vùng sơn dã cổ thụ u thảo, một huyễn ảnh hình người đi ra, đầy khắp núi đồi lại có nghìn người, thần tướng dẫn đầu chính là cổ tùng biến thành, thân cao chừng mấy trượng, ngồi ở trên một khối cự thạch, ngạo nghễ nhìn ba người nói:

- Có thể biết chúng ta, xem ra cũng là người trong Tiên đạo.

- Chúng ta chính là người trong Dao Trì tiên cung, đặc biệt tới tìm Tam Thánh Mẫu, không biết nàng hiện tại đang ở đâu?

- Thần Quân nhà ta phân phó, Tam Thánh Mẫu nương nương mấy ngày này không tiện gặp khách, các ngươi mời trở về đi!

- Nếu chúng ta không thể không gặp nàng một lần thì sao?

Thần tướng múa binh khí trong tay một cái:

- Vậy thì thỉnh trước qua được một cửa này của chúng ta đã!

Trong sơn lâm, lập tức đao thương kiếm kích cùng nhau vũ động mang theo từng trận hàn quang.

Tiết Bích nhíu mày. Thảo Đầu Thần này nhiều như vậy, đối phó rất là phiền phức, đặc biệt thần tướng này, tu vi càng không thấp.

Trên người Ngư Nhi bỗng nhiên thanh quang đại phóng, hai tay hợp lại bên miệng làm ra dạng kèn hô:

- Tiểu Tam, ngươi đang ở đâu?

Ngươi đang ở đâu, ở đâu, ở đâu...

Thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn ở trong núi, Thảo Đầu Thần nghe được, thần trí cũng loạn, đều có chút đặt chân bất ổn.

Thần tướng kinh hãi:

- Đây...đây là công đức thần quang!

Sau đó không thể tưởng tượng được nói:

- Trên đời lại có người có công đức tại thân như vậy, thánh hiền thời cổ sợ rằng cũng xa xa không bằng, xin hỏi danh tính của tôn thần?

Tiết Bích đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:

- Đây là Mụ Tổ nương nương của chúng ta, còn không mau mau tránh ra!

Thần tướng mau tránh ra thân hình, lộ ra động quật phía sau, cung kính thi lễ thỉnh ba người đi vào.

- Tướng quân sao lại khinh địch như vậy thả các nàng đi vào. Mặc dù nàng có chút công đức, nhưng chúng ta chức trách trong người...

Thần tướng phất tay ngắt lời nói:

- Ngươi biết cái gì, người có công đức như vậy, dù có binh khí nơi tay cũng không dám tương gia. Nếu là ngu xuẩn ngăn cản, hoặc nổi lòng gia hại, liền bị vạn dân oán hận, tất có bất hạnh phủ xuống!

Công đức chính là vạn dân cầu chúc, có thể làm cho người trở nên mau mắn, hành sự cũng sẽ rất thuận lợi. Tương đối nếu là công đức xa xa không bằng người, cuồng vọng muốn cản trở. Vậy thì tất nhiên sẽ không thuận lợi, ngược lại là đem tảng đá đập vào chân của mình.

Thần tướng lại cười quỷ bí:

- Hơn nữa không cần lo lắng, trong động này có thần quân thiết hạ Càn Khôn Bát Quái trận pháp, còn có vị kia chờ các nàng. Đây là tự chui đầu vào lưới.

Nói xong liền lại đặt mông ngồi ở trên cự thạch, không biết có phải dùng lực khí quá lớn hay không, cự thạch bỗng nhiên nghiền nát ra. Thần tướng sắc mặt đại biến, đầu tiên là tái nhợt, sau đó là trướng thành tím hồng, cuối cùng ôm cái mông té trên mặt đất.

- Tướng quân ngươi sao rồi?

Đám Thảo Đầu Thần đều vây tụ lại kỳ quái hỏi.

Chỉ thấy cự thạch kia bị nghiền nát toàn bộ, trong đó hết lần này tới lần khác có một cái măng đá dạng dùi dựng thẳng trên mặt đất. Mũi nhọn lưu lại một tia huyết hồng chói mắt. Ừm, nhất định tảng đá này là do khoáng vật khác nhau ngưng kết mà thành ở ngoài dưới lực đả kích, tương đối mềm mại nghiền nát lưu lại một phần kiên cố trong đó.

Đám Thảo Đầu Thần lúc này mới hiểu được nguyên do sự tình, thần tướng pháp lực tuy mạnh, nhưng ở trong lúc vô ý, bộ vị mỏng yếu đã bị công kích thảm liệt như thế, cũng khó tránh khỏi chịu không nổi.

- Tướng quân ngươi lúc này có tính lòng gia hại ai không?

Mới vừa rồi Thảo Đầu Thần bất mãn hỏi gian nan nuốt nước miếng, chỉ là nổi lên tâm xấu đã bị như vậy. Nếu là thực cùng nàng làm địch, còn không biết sẽ lọt vào bất hạnh gì nữa, phát ra từ nội tâm hô lên:

- Tướng quân anh minh!

Các Thảo Đầu Thần khác cũng ôm cái mông của mình, đều nói:

- Tướng quân anh minh!

- Đi mẹ các ngươi đi!

Thần tướng cắn răng nói.

- Tướng quân, ngươi có thể mắng, nhưng nghìn vạn lần đừng mắng chửi người nhà ta!

Thần tướng vội vã che miệng lại.

Ngư Nhi mang theo Tiết Bích và Yến Tử đi vào trong động quật. Đây là một cái động lớn do tự nhiên hình thành, nghìn rãnh vạn hố, ở giữa đường cũng là u ám ngoằn ngoèo.

Tiết Bích bỗng nhiên dừng bước:

- Chờ một chút, ở đây hình như thiết hạ trận pháp gì đó!

Nhắm mắt suy tính một trận, rồi trợn mắt nói:

- Là Càn Khôn Bát Quái trận. Trận này có tổng cộng tám cửa, chỉ có một cửa sống đi ra. Nếu là không nghĩ qua mà đi vào cửa tử, sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này. Thảo nào thần tướng kia lại đơn giản thả chúng ta tiến đến như thế.

Yến Tử đếm trên đầu ngón tay:

- Tám chọn một?

Tiết Bích nói:

- Nếu là như vậy thì tốt rồi. Tám cửa của Bát quái trận này không chỉ biến hóa tuần hoàn, cứ đi một bước đều là một lần lựa chọn, không thể có chút sai lầm, chờ ta hảo hảo suy tính một chút đã.

Ngư Nhi bỗng nhiên kéo tay các nàng:

- Đi mau đi, thời gian đã không còn quá nhiều nữa!

Liền hướng về chỗ sâu trong động quật chạy đến, bước lớn thật nhanh.

- Chờ một chút...

Chỉ là Tiết Bích không kịp ngăn cản đã bị kéo đi vào trong. Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến ảo, trong lúc mơ hồ, nàng tự thấy bất trận bát môn xoay tròn không ngớt.

Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.

Cảnh tượng này bỗng nhiên dừng lại, nguyên lai là Ngư Nhi dừng lại cước bộ, trước mắt xuất hiện một cửa đá.

Tiết Bích kinh hồn chưa định nhìn lại đường về, linh lực kịch liệt ba động còn chưa từng triệt để bình phục, dĩ nhiên đã ra khỏi Càn Khôn Bát Quái trận kia.

Lại nhìn Yến Tử đang ngây thơ nhìn xung quanh, Ngư Nhi gõ gõ cửa đá trước mắt:

- Có người ở nhà không?

Tiết Bích đã cảm thấy cả người vô lực, toàn bộ bằng vào vận khí mà phá trận sao? Ngư Nhi a Ngư Nhi, đệ nhất cường vận trên đời. Thực sự là không phải ai cũng được như ngươi! Bất quá theo một vị nương nương như thế, thật ra không khiến người ta cảm thấy thất vọng.

Mà ở sâu trong Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển đang cầm thần ấn cười hắc hắc không ngừng:

- Còn có người thúc giục ta viết nhanh lên đấy!

Sau đó thật sâu nhìn Tam Thánh Mẫu một cái, thương hại lắc đầu:

- Nhiều đọc chút sách đi!

Tam Thánh Mẫu không hề có hình tượng, ghé vào trên bãi đá, thiếu khí vô lực nói:

- Câm miệng...

Ngươi đang ở đâu...

Hình như có thanh âm gì đó, Tam Thánh Mẫu ngẩng đầu lên:

- Vừa rồi, có phải là có người đang gọi? Text được lấy tại Truyện FULL

- Hắc hắc, hắc hắc...

Đã thấy Khiếu Thiên khuyển đang cầm thần ấn ngồi chồm hổm ở trong góc, lộ ra dáng tươi cười cổ quái.