Hứa Tiên Chí

Chương 81: Nhược Thuỷ




Hứa Tiên nghe xong có đạo lý ah chính đang muốn đáp ứng thì thấy bên hông đau nhức.

Phan Ngọc tiếp lời nói:

- Có đạo lý a. Kim thúc thúc không nói ta cũng đang có ý này, nhưng phương pháp còn muốn cẩn thận thương lượng.

Nói xong đem Kim Vạn Thành lui qua gian ngoài.

Kim Vạn Thành thầm nghĩ hiền chất khó đối phó lại chỉ có thể đầy mặt dáng tươi cười theo Phan Ngọc đi ra ngoài đàm.

Hứa Tiên nhìn xem sắc trời liền nói:

- Minh Ngọc ta đi ra ngoài trước.

Nói xong hắn vội vàng đi ra ngoài mướn xe ngựa tới Thạch Đầu sơn bên ngoài thành Kim Lăng, đúng lúc là vào hoàng hôn. Lúc này khí hậu mang theo hơi ấm từ gió tràn tới, phong cảnh phù hợp. Tại nơi này thời khắc lịch sử vĩ đại, nhà khoa học cổ đại Hứa Tiên thoả thuê mãn nguyện cầm lấy kính viễn vọng bên trong nhìn Tây Phương xa xa mà trợn mắt.

Nhưng mà sao thủy ở chỗ nào?

Thân làm một người chịu qua chín năm giáo dục bắt buộc, sinh viên thời đại mới qua bốn năm đại học giáo dục. Hắn đột nhiên phát hiện mình nguyên lai không biết phương vị sao Thuỷ. Mà chỉ biết là đây là hành tinh cách mặt trời gần nhất, chính là viên chủ tinh thứ hai của mình.

Hứa Tiên đón gió đêm, đón ánh bình minh, chầm chậm ngồi xuống, tự hỏi tiếp được nên làm cái gì bây giờ?

Linh cơ khẽ động, Hứa Tiên xuất ra công Công Đức ngọc bài, nói:

- Ta muốn nhìn thấy sao Thuỷ.

Quả nhiên không phản ứng chút nào, loại nguyện vọng này quá phức tạp không thể nào thực hiện được.

Vậy thì đổi một loại phương pháp khác là được rồi, chính mình đã biết rõ đại thể phương pháp quan trắc sao Thuỷ, vậy nên biết đồ vật càng hiểu rõ thì càng bị chính mình quên lãng. Nhưng lý luận những ký ức này có lẽ vẫn cảm thấy tồn tại đấy, đã vậy ta hô núi, núi không tới thì chính mình đi nhìn!

Thở sâu thở ra một hơi, Hứa Tiên nhẹ nhàng nhắm mắt yên lặng cầu nguyện nói:

- Ta muốn nhớ lại ký ức trong đầu chỗ có quan hệ với sao Thuỷ.

Hứa Tiên vừa cầu nguyện thì đồng thời Công Đức ngọc bài chảy qua một tầng thanh quang, tầng thanh quang phảng phất là từ thân Hứa Tiên chảy tới ngọc bài, rồi sau đó lại lưu lại trong thân thể hắn. Năng lượng vốn không có khả năng bị thực tế vận dụng biến thành có thể lợi dụng, chỗ phát ra bất quá là một quá trình chuyển hóa mà thôi. Nhưng trong đó bao hàm tâm huyết trí tuệ thì không có người thường nào có khả năng tưởng tượng.

Giờ phút này trong ý nghĩ Hứa Tiên như là nhấc lên một hồi Phong Bạo, hơn nữa Phong Bạo càng lúc càng lớn. Dùng hắn cảm giác thì phảng phất mở ra công năng tìm tòi, tất cả kỷ ức có quan hệ cùng sao Thuỷ, những ký ức chính mình sớm đã quên đều bị một lần nữa trở lại.

- Đau nhức, đau nhức, đau nhức...

Hứa Tiên ôm cái đầu. Chính mình vừa rồi cơ hồ đem địa lý cấp 3, chương trình học thiên văn ôn tập một lần, lại đi thi nhất định max điểm, để cho giáo thầy của hắn mỉm cười dưới cửu tuyền. Nhưng lại vẫn không có đồ vật mình muốn. Tiếp tục...Đầu đau đớn hơn.

Hứa Tiên phát ra một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế:

- Giáo dục hại chết người ah!

Một cái đoạn kỷ ức khác hấp dẫn chú ý của hắn, đó là một lần đi một nhà bảo tàng thiên văn nhìn một mô hình vũ trụ, rồi sau đó tiểu thư hướng dẫn du lịch tựa hồ giới thiệu qua cái gì. Là cái gì?

Công đức tiến thêm một bước tiêu hao, đoạn lời nói dần dần trở nên rõ ràng, tuy rằng chỉ giới thiệu sơ lược hành tinh, phương pháp quan trắc mắt thường, hơn nữa đã bao hàm rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp. Bất quá thời điểm lúc này, chỉ cần công dụng.

Hứa Tiên cười to ba tiếng, đắc chí vừa lòng. "Tuệ Tâm " khởi động, vô số số liệu bị nhét vào tính toán, mắt thấy mặt trời sắp sửa qua đi hắn cuối cùng đã có một tia hào quang, trong mắt Hứa Tiên hiện lên tinh quang vừa đến, cầm kính viễn vọng nhìn qua hướng chân trời, xuyên thấu qua vô cùng ánh mặt trời, một chút lam nhạt cơ hồ muốn biến mất ở chân trời.

Sao Thuỷ, ta tìm được ngươi rồi!

Hứa Tiên dốc sức liều mạng thu nạp Tinh Quang màu lam nhạt tạo thành kim quang, nhưng còn không kịp thu nạp nhiều trong chốc lát thì lạc nhật tây trầm, sao Thuỷ biến mất.

Hút lấy năng lượng Băng Lam chi có một chút, nếu như mỗi ngày đều có thể thu nạp một chút như vậy thì tới bao giờ mới có kết quả. Không, vẫn không thể làm được mỗi ngày, bởi vì một số ít thời gian mới có thể quan sát sao Thuỷ, hôm nay vừa mới thấy được cũng là do vận khí tốt mà thôi.

Hơn nữa, Băng Lam nhét vào thần hồn phải do mình kịch liệt bảo hộ thì mới không bị kim quang mãnh liệt làm cho tan rã. Nhưng lại như cũ giảm bớt mấy phần, biến mất hoặc là bị chuyển di thành thái dương chi lực, bất quá là vấn đề thời gian.

Chăng lẽ ngay từ đầu thì sai rồi, thành lập Thái Dương tinh hệ căn bản chính là một truyện cười sao? Hứa Tiên trong lòng không khỏi sinh ra hoài nghi. Tâm tình cũng tùy theo mà chìm vào đáy cốc, nguyên đến chính mình tranh thủ nhiều như vậy đều vô ích sao?

Trong lòng Hứa Tiên suy nghĩ rất nhiều, vì sao lực lượng của ngôi sao tan rã nhanh như thế.

Không được, vẫn không thể. Tuy rằng càng thêm minh bạch nhân thần khác biệt nhau, nhưng hắn vẫn tuyệt không dám đối với Thần Tiên sinh ra một chút khinh thị, ngược lại càng thêm coi chừng. Trường Sinh chi đồ có từ thời xuân thu, không có gì ngoài thiên binh thiên tướng những người không thành được đại khí Âm ti quỷ Tào, chính thức tu hành thành công thì có mấy người?

Không phải Thần Tiên keo kiệt đạo này, hơn nữa Cửu Châu chưa từng có người nào một mặt nguyện dạy một mặt nguyện học, cuối cùng cũng chỉ có một đám người có thể áp đảo chúng sinh thành tiên bái Phật.

Đạo này gian nan thế nào có thể nghĩ tới, không phải người có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại phúc duyên thì khó có thành tựu, mà chính mình muốn đối mặt đối thủ chính là đầu óc linh mẫn, ỷ chí kiên định, nhân phâm cường hãn.

Mà Pháp Hải chính là người nổi bật trong những tiêu chuân đó, coi như mình học được đại Lôi Âm, thậm chí cường đại hơn Quang Minh Chú, cũng không có cách thoát được hắn. Nếu như không có một chút công phu ẩn giấu của mình thì lại muốn tại tương lai muốn như thế nào cùng hắn tranh một đường vận mệnh đây?

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới lão sư cấp ba đã từng nói:

- Sao Thuỷ không có nước.

Là mình kiệt lực bảo tồn điểm Tinh Quang này, cũng tuyệt đối không có bất kỳ sức nước tồn tại, mà là thuần túy lực của tinh quang mà thôi.

Nhưng mà nếu như gia nhập nước thì sẽ ra sao?

Ngũ Hành chi lực không chồ nào không có, huống chi bên cạnh chính là sông lớn, Hứa Tiên tu hành vài năm, cơ bản thu nạp chi đạo vẫn hiểu được đôi chút, nhưng ngày bình thường cũng sẽ không thử đi thu nạp lực lượng bên ngoài năng lượng của ngôi sao. Hiện tại tâm niệm Hứa Tiên vừa động, sức nước trong thiên địa bắt đầu chuyển động mà thu nạp vào cơ thể hắn.

Quả nhiên hữu dụng, Thủy Linh chi lực bám vào một điểm tinh quang, lập tức tốc độ tan rã của ngôi sao bắt đầu biến chậm, nhưng cũng chỉ biến chậm mà thôi, một ly nước không thể dập tắt một đám cháy.

Tuy rằng Thủy Linh chi lực cùng lực lượng của ngôi sao có tính chất bất đồng, sẽ không bị thái dương chi lực dung hợp, nhưng sẽ bị bài xích, phảng phât ở trong quốc gia quang mang đằng kia tuyêt không cho lực lượng khác xâm nhập.

Hứa Tiên cũng đau khổ chèo chống, lại đột nhiên nhớ tới một vật, gian nan xuất ra Minh Châu vài ngày trước lão Long quân tặng cho, một khắc này Minh Châu thấu triệt màu lam nhạt, xinh đẹp như mộng tự huyễn.

Hạt châu này vừa tới, lập tức lóng lánh lấy quang mang màu lam nhạt, còn cuộn những hào quang vào bên trong. Hứa Tiên ngày thường còn chưa phát giác ra, giờ phút này thu nạp Thủy Linh chi lực, lập tức cảm giác được bên trong Minh Châu bao hàm sức nước dồi dào như Giang Hà, chỉ là những lực lượng này lại phảng phất cứng lại, không thể trực tiếp sử dụng.

Mà giờ khắc này điểm quang mang lam nhạt trong thần hồn đã biến mất gần hết chỉ còn một tia, nếu không có lam quang tức lực lượng của ngôi sao làm dẫn thì cho dù có nhiều hơn Thủy Linh Lực cũng sẽ bị thái dương chi lực bài xích, không có thành tựu.

Bất quá đã không thể trực tiếp sử dụng lực lượng Minh Châu thì coi như là dẫn. Phía dưới Hứa Tiên dẫn đạo màu lam nhạt quang mang đại tác, quang mang của Minh Châu tại lúc này so trước đó mạnh đâu chỉ gấp 10 lần. Chung quanh Thủy Linh chi lực vô hình quay chung quanh người Hứa Tiên, không, phải là xoay tròn xung quanh viên minh châu này của hắn.

Không đơn thuần là Ngao tinh tu hành ngàn năm, hắn còn có khí tức của Thủy Thần Đại Giang, điên cuồng dẫn dắt đến sức nước Trường Giang cách nơi này không xa.

Ở ngoài ngàn dặm ở ngoài ngàn dặm, Trường Giang thâm trầm, trong động phủ Hắc Ám, một đôi con ngươi màu vàng lợt đột nhiên sáng lên, thủy thế quanh mình dừng lại, trong nước phù du tôm cá, ngao con, ba ba đều đình chỉ đong đưa, như là thần tử chờ đợi mệnh lệnh quân vương, vô luận là bị tùy ý nuốt hay là tiếp theo Long quân tu hành thu nạp. Lôi Đình mưa móc, đều vì quân ân.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, ngắn ngủi phảng phất đều là ảo giác. Nước chảy hướng đông, cá con, ba ba, ngao đều tự động di chuyển. Con ngươi màu vàng lợt chậm rãi chậm rãi nhắm lại, hắn cảm giác được có người ở Trường Giang dùng thân phận Thủy Thần hấp thụ Trường Giang chi lực, nhưng lập tức hắn cũng cảm giác được một ít cổ khí tức quen thuộc, khí tức của mình, nghi ngờ một chút thì lại nghĩ tới trước đó vài ngày tống xuất Minh Châu, một khắc này hắn mỉm cười, lộ ra một vẻ cười khủng bố. Phong Nha như đao kiếm kết giao, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, Long Vương ngạo nghễ cũng sinh ra một tia thở dài: Già rồi! Trước đó vài ngày ăn món đó lại đau răng rồi.

Hứa Tiên cảm thấy vốn Thủy Linh Lực chỉ bị chậm rãi dẫn vào thể nội đột nhiên đầy đủ vô cùng, sự khác nhau phảng phất là dòng suối nhỏ cùng sông lớn. Màu lam nhạt điên cuồng dũng mãnh vào trong cơ thể của mình, lực lượng của ngôi sao nhanh chóng rộng lớn. Giống như hơi bụi, phát hiện như giới tử, nhưng lại đang không ngừng rộng lớn. Biết rõ quang mang Minh Châu bên trong tay tay tối sầm lại, một tia thủy linh lực bị hấp thu hết. Tốc độ thu nạp Thủy Linh chi lực dừng một chút, tuy rằng vẫn còn phải nhanh hơn Hứa Tiên thu nạp rất nhiều, nhưng không có thoải mái hấp nước như vừa rồi.

Hứa Tiên cũng hiểu được hôm nay tu hành đến cực hạn, lại tiếp tục nữa, hiệu quả ngược lại có hạn. Mà trong thần hồn một ít viên lam nhạt đã ổn định lại ổn định lại, tuy rằng xa không bằng quang mang của chủ tinh, nhưng mà không có bị hòa tan cùng nguy hiểm. Cũng dựa theo quy luật kỳ diệu nào đó mà theo chủ tinh chậm rãi xoay tròn.

Nếu như có người đối chiếu đối chiếu sao Thuỷ sao Thuỷ trong vũ trụ vận chuyển, liền sẽ phát hiện cả hai vận hành là hoàn toàn đồng dạng. Chính xác hơn là mô hình như mô hình của Thái Dương Hệ, tuy rằng chỉ có hai khỏa, lại chính thức. trở thành tu hành chi đạo của Hứa Tiên. Dùng Ngôi Sao làm dẫn, mượn Ngũ Hành chi lực của Địa cầu. Nếu không thì một tia lực lượng của ngôi sao không có khả năng tồn tại trong thần hồn, nhưng nếu không có Ngũ Hành chi lực thì kết cục lực lượng của ngôi sao cũng không khác mấy là bị dung hợp.

Hứa Tiên chui vào ngõ cụt, gắng phải từ sao Thuỷ cách mặt trời bắt đầu thắp sáng, bổn là làm kiện rất ngu ngốc. Nhưng hắn nếu như từ hành tinh khác bắt đầu thắp sáng, vậy hắn sẽ phát hiện, đó căn bản không có khả năng, dùng tính cách của hắn, đại khái sẽ buông tha cho xong việc, hơn nữa nếu không có long quân đưa cho viên minh châu cùng thuộc tính kia thì chuyện mà hôm nay Hứa Tiên làm chỉ là vô ích.

Đây cũng là phúc duyên hạng nhất của người tu hành. Chỉ có đầu óc có tính cách còn không được, còn phải có một nhân phẩm kiên quyết, mà muốn có như vậy cần phải tích lũy công đức, nhưng lại không thể có quá nhiều nghi cách tích lũy đạo đức công cộng, quả nhiên là làm khó không ít thần Tiên Phật ma. Nhưng trùng hợp chính là Hứa Tiên am hiểu nhất, dựa vào công đức ngọc bài tùy thời có teher quyết định nhân phẩm của hắn trong sáng, kiên quyết như kim cương.

Có thể có thu hoạch hôm nay, dù cho ngẫu nhiên cũng là tất nhiên.

Hứa Tiên dừng tu luyện, dốc lòng dò xét trạng thái bên trong thần hồn. Ân, mặt trời đã có. Ân, sao Thuỷ đã có, tiếp tục sẽ là một thái dương hệ, Hứa Tiên đột nhiên trong lòng khẽ động:

- Chẳng lẽ thành lập tiểu vũ trụ, trở thành thánh Đấu Sĩ mới là số mệnh là của ta?

Nếu như tại Xích Bích lĩnh ngộ tâm tình nhận rõ đạo của mình thì giờ phút này thành lập Tinh Cung chính là mở ra con đường tu hành của chính mình. Dựa vào điểm tinh, kiến Tinh Cung đến tu hành Tinh Túc Hải đã là dị số của người trong tu hành. Mà giờ khắc này phương pháp tu luyện tu luyện của Hứa Tiên thì dị số bên trong dị số, có lẽ khi hắn bắt đầu thắp sáng một ít viên Thái Dương tinh thì con đường tương lai của hắn đã có tính đặc thù độc hành.

Trong Tinh Túc Hải cũng không biết rõ biết rõ tu hành tu hành, Tinh Cung tầm thường tầm thường lấy được bất quá là một chữ tĩnh. Mà Tinh Cung của Hứa Tiên giờ phút này thì động tĩnh hợp nhất, đã có mặt trời chủ tinh cố định, càng có hành tinh thời khắc vận chuyển, tuân theo tinh tượng vận hành vận hành chuẩn xác nhất thế gian này.

Thiên Đạo chi ý quảng đại, mà trong đó một loại giải thích chính là quy luật, quy luật quy luật trong thiên địa trong thiên địa vũ trụ vũ trụ này này thì con đường Hứa Tiên xem như hợp đạo rồi.

- Hán Văn, đã trễ như vậy, như thế nào còn ở nơi này?

Thanh âm Phan Ngọc tò phía sau vang lên. Nàng cùng Kim Vạn Thành nói qua tham gia cổ phần chi tiết, tỉ mỉ, ăn cơm tối, một mực đợi mất canh hai giờ, lại còn không thấy Hứa Tiên trở về. Tuy biết Hứa Tiên thần thông quảng đại sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn có một cỗ nôn nóng khiến nàng khó có thể bình an, rốt cục nhịn không được bắt đầu đi tìm, thấy ngoài thành núi xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam, mới hướng tại đây đi qua.

Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, đêm đã khuya, trăng sáng sao thưa, Thương Khung như màn.

Tính toán thời gian, còn có không đến một tháng chính là thanh minh rồi, nơi đó là hết thảy bắt đầu, khiến cho chính mình chờ đợi số mệnh số mệnh đã lâu.

Hứa Tiên quay đâu lại cười nói:

- Minh Ngọc, nhanh đến thanh minh rồi.

Phan Ngọc sững sờ, vẫn như cũ dung mạo kia, nhưng khí độ tựa hồ càng thêm tùy ý mà ôn hòa, gió đêm hơi lạnh, ánh trăng như nước, hắn trước mặt phảng phất tùy thời muốn theo gió mà đi đến Thiên cung, nàng không thể tưởng tượng chính mình không còn có năng lực giữ hắn lại nữa.

- Đúng vậy a, sắp đến thanh minh rồi!

Gió đêm màu đen vây quanh toàn thân làm cho người ta phảng phất đưa thân vào trong nước ấm, say đắm ở trong gió xuân. Hứa Tiên nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp có chút nặng trĩu của Phan Ngọc, trong óc ký ức hồn loạn, như cùng một mặt nước hiện lên từ dưới đáy hồ.

Thuyền hoa đi về phía nam, hai bờ sông oanh ca yến ngữ, Dương Liễu Thanh Thanh. Trường Giang ngọn núi hiểm trở, Giang Đào như tuyết, đây mới là xuân quang của Giang Nam. Gió xuân cũng càng phát ra ấm áp, lúc có mưa phùn theo thuyền mà đi.

Phan Ngọc lại bắt đầu trầm mặc, có đôi khi nàng muốn Họa Bích Linh Ẩn tự thật sự là chính mình! Không có mình tưởng tượng kiên cường, mà là đa sầu đa cảm sẽ vì hắn hậm hực cáo ốm, nhu nhược ngay cả mình đều đáng ghét.

Hứa Tiên nói:

- Này Minh Ngọc, phía trước vào Tây Hồ rồi! Gần đây như thế nào không có tinh thần ah!

Phan Ngọc cười nói:

- Đại khái là say tàu!

Hứa Tiên cũng nói:

- Không cần phải gấp gáp, ngựa cũng có thể lên bờ rồi.

Phan Ngọc thấp giọng lên tiếng, lại hận không thể lấy thuyền nhỏ vĩnh viễn phiêu đãng tại đây hồ nước bích lục này.

Hứa Tiên đương nhiên không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lại nhớ tới tu luyện đầu thuyền. Hắn rốt cục có thể tại ban ngày tu luyện, Thủy Linh chi lực này là không phân ra ngày đêm nữa. Sắp tới thanh minh rồi, những ngày này hắn cũng tu luyện đặc biệt cần cù, ban đêm thì thu nạp thái dương chi lực cường hóa chủ tinh, ban đêm thì thu nạp Thủy Linh chi lực cường hóa viên phụ tinh. Những ngày này kiên trì xuống cũng phá kén công hiệu, tuy rằng Thái Dương tinh biến hóa không lớn, nhưng sao Thuỷ đã ổn định lại.

Phan Ngọc tự nhiên sẽ không tới quấy rầy hắn, những ngày này ngược lại cùng Thải Phượng cùng một chỗ. Chỉ là không có hắn tại bên người đàm tiếu, tâm tình cũng càng phát ra sa sút hơn.

Thuyền đi không lâu, gặp được cảnh sắc quen thuộc người tên thuyền đều hoan hô một hồi, bọn họ cũng đều biết sắp về đến nhà. Mà đúng lúc này, sóng nước bình tĩnh đột nhiên bọt nước lăn mình như đun sôi. Mà thấy xa xa còn là giống bình tĩnh. Mặt hồ thuyền hoa theo sóng phập phồng, người trên thuyền tim và mật muốn nứt, một màn kia Xích Bích đồng thời xuất hiện trong óc mọi người.

Hứa Tiên đứng ở đầu thuyền, cũng cảm thấy một hồi tim đập nhanh, lại cũng không phải bởi vì gợn sóng không phải bởi vì này này, không nói đến tu vi của hắn, chính là Long quân đưa hắn viên Minh Châu cũng có công hiệu tránh nước tránh nước. Hắn là cảm thấy Thủy Linh chi lực bên trong bên trong hồ nước này ngưng tụ, tất nhiên có đồ vật gì đó ở trong nước làm phép muốn làm cho chìm chiếc thuyền này. Hứa Tiên cũng tế ra Thủy linh châu, hắn gọi danh tự Minh Châu triệu tập linh lực, muốn dẹp loạn gợn sóng thuỷ vực này.

Mặt nước quả nhiên yên tĩnh, nhưng lập tức bốc lên càng thêm lợi hại, Hứa Tiên biết mình tu hành không, hơn nữa nếu là hắn đoán không lầm, muốn bằng mượn ngoại vật cùng Tinh Linh trong nước này tranh chấp, cơ hồ không thể nào.

Hứa Tiên cắn răng một cái, đem Thủy linh châu đặt ở trong miệng, từ đầu thuyền nhảy xuống, rào một tiếng chui vào trong hồ nước bích lục. Tiếng thét chói ta từ trên thuyền truyền vào mặt nước không có trở nên bén nhọn, mà ngược lại vì bóp méo thanh âm mà trở nên buồn cười. Nhưng Hứa Tiên lại biết, lại chờ một lát nữa thì người trên thuyền sẽ phải đi uống trà với đầu tinh linh đang tác quái này.

Đem Thủy linh châu ngậm tại trong miệng. Quả nhiên hô hấp không ngại, hơn nữa dưới tác dụng của Thủy Linh chi lực, chỉ cần nhẹ nhàng khoát tay chen chân vào có thể mạnh mẽ bơi đi một mảng lớn. Vốn Hứa Tiên là một tay bơi lội hảo thủ, giờ phút này càng linh hoạt như là cá.

Tây Hồ Cổ đại sâu như vậy sao?

Hứa Tiên còn đang bồi hồi thì một cái ý niệm trong đầu xuất hiện, hắn cảm giác mình đã trọn vẹn lặn xuống hơn mười thước, lại vẫn không tới đáy hồ, hay là nói đây chính là một huyệt động.

Ánh mặt trời đã truyền không đến chỗ sâu như vậy, trong nước chỉ có một tầng quang mang nhạt. Lỗ tai Hứa Tiên sớm đã nghe không được tiếng kêu cứu trên thuyền, cũng chỉ có tiếng nước chảy nhấp nhô trong tai.

Đột nhiên một đôi con ngươi màu vàng tại đây trong hồ nước Hắc Ám sáng lên, Hứa Tiên cảm thấy một cỗ uy áp lớn lao, loại uy áp này không phải bất luận cái gì pháp thuật, mà là sinh vật cấp thấp đối mặt với sinh vật cấp cao có bản năng sợ hãi long uy.

Trong mắt Hứa Tiên kim quang lóe lên, rốt cục thấy rõ sinh vật bên trong nước.

Sừng hươu tuyết sắc, Sư tông màu trắng, vẩy cá màu bạc thân rắn dài mấy chục mét uốn lượn linh xảo ở trong nước, Long - một đầu long chính thức. Giờ phút này hai quả cầu kim loại y hệt con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, tựa hồ có chút kích động, tựa hồ còn đang do dự. Nhưng quan không được nhiều như vậy, Cự Long mở ra miệng rộng, mạnh mẽ hướng Hứa Tiên đánh tới.

Nước chảy vội ùa, Bạch Long mau kinh người. Hứa Tiên trong nháy mắt minh bạch, ở trong nước cùng sinh vật cáp cao tranh đấu là tự đi tìm chết. Chính mình như là bị nước chảy cuốn lấy, còn đối với phương lại phảng phất không có bất kỳ trở ngại, còn được gợn nước trợ lực khiến nó nhanh tới kinh người.

Hứa Tiên chỉ tới kịp hô một câu:

- Ngươi còn muốn ăn bánh bao không?

- Bánh bao?

Cái từ này phảng phất mang theo lực lượng kỳ diệu, trong mắt Bạch Long chợt lóe sáng, thân thể linh xảo thon dài uốn éo, vòng quanh Hứa Tiên vài vòng, một cái đầu rồng nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên nho nhỏ phát ra thét lên một tiếng kinh hãi:

- Hứa Tiên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hứa Tiên cảm giác thân thể buông lỏng, vừa rồi nước bên người phảng phất đọng lại siết chặt hắn trong làn nước, hắn lau mồ hôi nói:

- Được cứu trợ rồi.

Có quỷ mới biết rõ trong nước ở đâu ra đổ mồ hôi mà lau.

Hứa Tiên tuy rằng đã xác định thân phận đầu tiểu long đang đói này, nhưng vẫn do dự gọi một tiếng:

- Tiểu muội muội?

Ặc! Gọi một sinh vật lớn hơn mình gấp mấy chục là muội muội, ngay cả hắn cũng tự cảm thấy kì quái.

Mà giờ khắc này mặt nước lại bình tĩnh một chút, tuy rằng vẫn sóng cả mãnh liệt, cũng không giống như vừa rồi tùy thời có nghiêng thuyền. Phan Ngọc miễn cưỡng cân đối lấy thân thể, la lớn:

- Hán Văn, Hán Văn!

Nhưng không nghe thấy Hứa Tiên trả lời.

Ngược lại bên cạnh có mấy người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, dường như là nhảy xuống, cũng thật giống là té xuống rồi, dù sao đã không có ở trên thuyền, người nói chuyện còn trương ra bộ mặt cơ hồ muốn nói bốn chữ: cố nén bi thương! Thủy thế như vậy, măc kệ ngươi biết bơi hay không đều khó thoát khỏi cái chết.