Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 100: Khúc nhạc dạo kinh thành [5] …




Sau khi Phương Hạo Nhiên dứt lời, sát ý của Mặc Tam liền cơ hồ không chút nào che dấu phát ra, một thân sát khí sắc bén kia làm mấy người khác ở trong phòng đều cảm thấy sau lưng phát lạnh, Phương Tung cùng Phương Dung cơ hồ đều chớp mắt cảnh giác lên.

Phương Tung nhìn Phương Hạo Nhiên vẫn quỳ xuống đất như cũ, trong lòng có chút sốt ruột, mặc quỷ tam hoàng tử này xưa nay đạm mạc vô tình lại bí hiểm. Trải qua bốn năm lịch lãm , cái loại đạm mạc trên người mặc quỷ tam hoàng tử này tuy rằng ít đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm làm cho người ta khó có thể phỏng đoán, vạn nhất, mặc quỷ tam hoàng tử này thật sự làm khó dễ thì làm sao bây giờ? Hạo Nhiên xưa nay thông minh, sao lúc này lại xúc động như thế?! Muốn đem Vị Vị cùng tam hoàng tử này ngăn cách thì cũng có biện pháp khác mà , sao giờ lại đã sốt ruột như thế?!

Mà Phương Dung cũng đồng thời cảnh giác, cũng khó dấu thần sắc khiếp sợ nhìn về phía Hứa Vị đứng ở một bên ngơ ngác nhìn cha hắn quỳ rạp trên đất, trong lòng cười khổ lại thở dài, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam vẫn tản ra sát khí sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, trong lòng rất phức tạp, tam hoàng tử này nổi giận như thế, thậm chí động sát ý, là bởi vì Phương Hạo Nhiên dám can đảm nghịch tam hoàng tử ? Hay là bởi vì Phương Hạo Nhiên này không ngừng ngăn cản hai người bọn họ ?

Nhưng Phương Hạo Nhiên lại giống như không hề phát hiện, vẫn quỳ rạp trên đất như cũ.

Nhưng thật ra bởi vì cử chỉ của Phương Hạo Nhiên mà Hứa Vị đang ngốc lăng lặng im đột ngột cất tiếng .

“Tiểu Mặc, chúng ta nói chuyện một mình được không ?”

Mặc Tam chậm rãi giương mắt nhìn về phía Hứa Vị, đôi mắt Hứa Vị trong trẻo trầm tĩnh nhìn hắn, hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, Mặc Tam thấp giọng mở miệng “ Được .”

**********

Nhìn chằm chằm thân ảnh Mặc Tam cùng Hứa Vị đi hướng hậu đường , Phương Hạo Nhiên mới đứng dậy.

Phương Tung nhịn không được tiến lên thấp giọng trách cứ nói “Hạo Nhiên, ngươi quá xúc động !”

Phương Hạo Nhiên than khẽ, quay đầu nhìn về phía Phương Tung, cười khổ “Tung ca, nếu lúc này ta không ngăn cản sẽ không kịp !”

Phương Tung nhíu mày “Ngươi không sợ tam hoàng tử đột nhiên làm khó dễ sao?”

Phương Hạo Nhiên lại cười hắc hắc, không đáp, trong lòng cũng đã liệu định , Mặc Tam kia tuyệt đối sẽ không làm khó dễ với hắn, địa vị Phương gia, thân phận Phương Hạo Nhiên hắn , lấy bản tính Mặc Tam phỏng chừng mấy thứ đó cũng thật sự chẳng đáng để trong lòng , ngay cả khinh thị coi thường cũng không đáng ! Nhưng hắn là cha Vị Vị, thân phận này cũng là thứ Mặc Tam không thể không coi trọng ! Hắc hắc, nếu vừa mới Mặc Tam nhất thời nổi giận đối hắn xuống tay, hừ hừ , hắn ngược lại cũng bớt phải hao tâm tốn sức, Vị Vị khẳng định sẽ rời Mặc Tam mà đi. Bất quá…… Mặc Tam kia nếu thật sự làm như vậy , cũng không đáng để hắn hao tâm tốn sức như thế.

Nhìn qua phương hướng hậu đường, Phương Hạo Nhiên vuốt cằm đắn đo , Mặc Tam kia sẽ làm như thế nào nhỉ ??

Nhớ tới vấn đề cũng từng nói qua với một con hồ li nào đó : Đại Sở đối nam tử tình sự rất lên án khinh thường ……

Nhớ tới điều đã từng, trong lòng Phương Hạo Nhiên lại là một phen chua xót buồn đau, đường này cũng thật không dễ đi a. Cả gan làm loạn như mình, tại con đường này cơ hồ toàn quân bị diệt, huống chi là…… Vị Vị đơn thuần khờ dại, Mặc Tam kia đạm mạc khó dò……

Nếu có thể, hắn thật sự không hy vọng Vị Vị đi con đường này ! Tốt nhất là thú một hiền thê, sinh một nam một nữ , bình bình an an cứ như vậy qua cả đời này, mặc dù không thể như thế, vậy du lịch thiên hạ, làm một nhàn vân dã hạc đi, cũng tốt hơn ở trên con đường này va va đụng đụng , trải qua nhân sinh bách vị!

Nhưng, tưởng tượng luôn tốt đẹp, chỉ là Vị Vị vẫn là…… đi con đường này rồi.

Khi nạn lũ chưa kết thúc, ở khu tị nạn, nhìn Vị Vị cùng Mặc Tam kia trong lúc đó từng tí hỗ động, trong lòng hắn cũng đã biết, Vị Vị mặc dù chưa tình thâm, cũng đã muốn tâm động. Mà Mặc Tam kia lại càng sâu , vì ánh mắt y nhìn Vị Vị khiến cho hắn kinh hãi!

Nếu hai người quyết định thẳng tiến không lùi , tình định nhất sinh, vậy hắn cũng không tiện cản lại, chính là, trước lúc đó , hắn phải làm cho Vị Vị minh bạch, minh bạch nó sắp phải đối mặt với điều gì !

Thế nhân lên án khinh thị cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không có quyết tâm cùng tin cậy lẫn nhau !

Vị Vị, hảo hảo ngẫm lại, hảo hảo thấy rõ ràng, con đường phía trước của ngươi cùng Mặc Tam rốt cuộc có bao nhiêu thứ bùn lầy gồ ghề!

Thân phận cách xa, quan niệm dị đồng, ánh mắt thế nhân, thời cuộc rối loạn , dã tâm Mặc Tam……

*********

Hậu đường.

Hứa Vị vừa vào hậu đường, đã bị Mặc Tam ôm chặt lấy, cái ôm kia cơ hồ là muốn nhu nhập trong thân thể , làm cho Hứa Vị cảm thấy đau cực kỳ! Nhưng Hứa Vị cũng không nói một câu, chỉ chậm rãi nâng tay cũng nhẹ nhàng vỗ về lại.

“Đừng rời đi !” Mặc Tam áp lực thanh âm khàn khàn nói.

Hứa Vị nghe thấy , trầm mặc không nói.

Nghe không được Hứa Vị đáp lời, Mặc Tam trong lòng vội vàng nóng nảy , âm thầm hối hận thời điểm ở tiền đường , hắn không nên chỉ đứng chờ ! Hắn nên đem Vị Vị một phen kéo lại đây, hiện giờ, lại trúng kế sách của Phương Hạo Nhiên! Vị Vị muốn rời đi mình ……

“Vị Vị!! Ngươi là Vị Vị của ta, ngươi cần gì đối ta hành đại lễ tam bái cửu khấu?! Ta là đang đợi! Vị Vị, ta chỉ là hy vọng, ngươi có thể –” thanh âm Mặc Tam khàn khàn vội vàng luống cuống mở miệng.

“Ngươi có thể chờ ta không ?” Hứa Vị lại đột nhiên từ trong ngực Mặc Tam ngẩng đầu, đôi mắt trầm tĩnh trong trẻo sạch sẽ nhìn Mặc Tam.

Mặc Tam nhất thời ngẩn ra. Chờ?

“Cha nói, tháng sáu chính là đại điển sắc phong hoàng tử. Ngươi có thể chờ ta cho đến lúc đó không ?” Hứa Vị nghiêm túc hỏi.

Mặc Tam khó hiểu nhìn về phía Hứa Vị.

“Chúng ta tạm thời tách ra ,được không?” Hứa Vị nhẹ nhàng nói.

Mặc Tam chỉ cảm thấy trong lòng bị đánh một đòn thật mạnh, trất buồn sinh ra đau đớn vô cùng, há mồm muốn nói chuyện nhưng không cách nào nói ra, chỉ có thể gắt gao đem Hứa Vị ủng vào trong ngực.

Bị Mặc Tam mạnh mẽ ôm như vậy, chỉ cảm thấy đau đớn này đều đau đến trong lòng, tầm mắt Hứa Vị bắt đầu có điểm mơ hồ, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lại, cố gắng bảo trì thanh âm vững vàng , nhẹ giọng nói “Tháng sáu, thời điểm ngươi sắc phong hoàng tử, ta nhất định sẽ đến, đến lúc đó, Tiểu Mặc, ta sẽ cho ngươi một đáp án.”

“Vì cái gì?” Mặc Tam khàn khàn hỏi, vì cái gì phải tách ra? Hắn không tốt sao? Hắn làm sai cái gì? Vị Vị vì cái gì phải rời đi hắn ? Càng ngày càng nhiều vì cái gì dần dần chật ních tâm hắn, trong mắt tựa hồ lại thấy bản thân trở về những ngày một mình ở trong cung điện ngầm , không ai, không có nửa điểm ánh sáng, chỉ có huyết tinh tĩnh mịch cùng gió âm lãnh……

“Bởi vì ngươi là người trọng yếu nhất của ta .” Hứa Vị nhẹ nhàng thì thào nói.

Mặc Tam chấn động, tay gắt gao ôm cũng hơi hơi buông lỏng.

Hứa Vị lại coi như không có phát hiện, tiếp tục nhẹ nhàng nói “Tiểu Mặc…… Ta phải ở một mình để hiểu rõ một chuyện . Ta…… Không muốn có một ngày, kẻ khiến ngươi cảm thấy khổ sở thương tâm lại chính là ta.”

*********

Lúc này ở kinh thành, Trương phủ.

Nam tử tuấn tú ôn nhã tầm hơn ba mươi đứng ở trong hoa viên, nhìn con cá chơi đùa trong hồ nước, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười yếu ớt.

Bỗng nhiên phía sau nam tử có một quang quyển màu đen chợt lóe, một người đột ngột xuất hiện, đan chân quỳ xuống đất hành lễ, thấp giọng cung kính tâu lên “Chủ nhân, Quảng Vực Huyền đã mở ra cổng thành , tất cả mọi người bình an vô sự, Phương Dung cùng Phương Hạo Nhiên và Phương Tung cũng đã gặp mặt . Bất quá, tam hoàng tử tựa hồ cùng Phương Hạo Nhiên xuất hiện xung đột.”

Nụ cười nơi khóe miệng nam tử chậm rãi biến mất, vẻ mặt có phần bình tĩnh “Nga, xung đột cái gì?”

“Tựa hồ là bởi vì Phương Hạo Nhiên muốn để cho Hứa Vị rời đi, nhưng tam hoàng tử không cho.”

Nam tử mặt có chút đăm chiêu trong chốc lát, mới nhẹ nhàng thở dài, nhẹ giọng nói “Lui ra đi.” Dừng một chút, lại khinh đạm dặn “Về sau phải xưng hô Hạo Nhiên là chủ nhân.” ( Tưởng phu nhân chứ = v = )

“Rõ!”

Đợi người phía sau biến mất vào quang quyển màu đen , nam tử dừng ở con cá đang chơi đùa kia, lẩm bẩm nói “Nam tử tình sự vi phạm thiên lý nhân hòa, luôn phải thừa nhận nhiều ít đau khổ…… Cũng không biết tam hoàng tử kia hiểu đạo lý này hay không……”

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng trời xanh, trong mắt nam tử xuất hiện một ít mơ màng , một ít hồi ức cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trong óc hắn:

“Hạo Nhiên, nếu…… Nếu không thể không phân ly, cũng thỉnh vĩnh viễn đừng vứt bỏ .”

“Ai, nói cái gì vậy ! Ta nói ngươi nha , không có việc gì thì toan hủ cái gì! Buồn nôn muốn chết! Da gà của ta đều dựng lên cả rồi nè ! Hử ? Không phải ngươi nghĩ muốn chấm dứt chứ ?! Hỗn đản ngươi nếu muốn chấm dứt, ta nhất định không tha cho ngươi!”

“…… Ha hả, Hạo Nhiên ngươi nha……”

“Nói! Ngươi lại đang nghĩ cái chủ ý ôi thiu gì đó hử !”

“Hạo Nhiên, ta chỉ…… Lo lắng mà thôi.”

“Lo lắng cái gì nha! Ta nói ngươi rồi , đừng luôn nghĩ nhiều như vậy được không? Mệt ngươi lớn lên có cái đầu thông minh , cả ngày đều nghĩ mấy thứ vớ vẩn ……”

“Hạo Nhiên, từ xưa, nam tử tình sự vẫn luôn bị lên án coi thường , ta chỉ sợ…… Có một ngày, ngươi sẽ chịu không nổi mọi người nhãn lãnh trào phúng, ngươi sẽ bị gia tộc bức bách mà không thể không thú một nữ tử –”

“Đủ rồi !! Trương Minh Thụy ngươi NND nghe rõ ràng cho ta! Phương Hạo Nhiên ta nếu đã cùng ngươi đính ước cả đời này, ta liền tuyệt không có nhị tâm! Cái gì lãnh nhãn trào phúng! Cái gì không thể không thú một nữ tử ! Phương Hạo Nhiên ta ở trong mắt Trương Minh Thụy ngươi chính là người như thế sao?! Thế nhân như thế nào cùng ta có quan hệ gì đâu! Phương Hạo Nhiên ta đã nhận định đời này chính là của ngươi! Cho dù tương lai thế nhân đem ngươi và ta tách ra, ta cũng sẽ dùng hết toàn lực trở lại bên cạnh ngươi! Cho dù chết, cũng muốn chết ở cạnh ngươi! Ngươi có nghe rõ không!”

( NND = bà nó chứ )

……

Cho dù tương lai thế nhân đem ngươi và ta tách ra, ta cũng sẽ dùng hết toàn lực trở lại bên cạnh ngươi

Trương Minh Thụy chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng chậm rãi khiên ra đạm cười hoài niệm thỏa mãn, nhưng trong đạm cười thỏa mãn này cũng mang theo chua xót , mang theo cơ khổ tịch liêu……