Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 76: Ngõ hẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sao lại không biết chăm sóc cho bản thân mình?”

Lục Ly nhẹ nhàng véo mũi Hà Mạn Mạn và nói: “Biết rồi, sau này anh sẽ nhớ ăn cơm, không chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm cả” Hai người dùng giữa đường, thu hút sự chú ý của người qua đường, thỏa mắt nhìn của họ.

“Chúng ta đi ăn cái gì đây?” Lục Ly ôm lấy Hà Mạn Mạn, nhìn một lượt các quán ăn xung quanh, đèn đóm sáng trưng trông rất náo nhiệt, anh xem từng quán, lại cúi đầu nhìn Hà Mạn Mạn hỏi: “Trưa nay em ăn gì, tránh lặp lại những món lúc trưa em ăn.”

Cơm trưa...

Trưa nay hình như mình không ăn gì cả.

Lúc nãy mình còn dám nói Lục3Ly, bây giờ còn mặt mũi nào nữa..

Hà Mạn Mạn mím môi không trả lời, Lục Ly ngay cả người, nghiêng đầu nhìn Hà Mạn Mạn, phát hiện ra ánh mắt cô đang trốn tránh

“Không phải em chưa ăn cơm trưa đấy chứ?” Lục Ly hỏi như khẳng định, ánh mắt anh nghiêm nghị

Hà Mạn Mạn cười gượng hai tiếng nhìn Lục Ly, tay chỉ về một hướng, miệng nhanh nhảu nói: “Chúng ta đến đó ăn đi, em muốn ăn món kia.”

Ánh mắt láo liên, khóe miệng nhếch lên không tự nhiên, nụ cười giả tạo điển hình, Lục Ly cũng không lật tẩy cô, ngoan ngoãn nhìn về hướng cô đã chỉ, ánh mắt anh dừng lại ở một điểm không xa, hàng mi khẽ1rung, khóe mắt lộ nét cười, anh nói:

“Nhưng..

Mạn Mạn, món em muốn ăn đang nhìn em khó chịu kìa.”

Hà Mạn Mạn có chút kinh ngạc, quay đầu qua nhìn hướng lúc nãy mình đã chỉ

Cách đó không xa, một chàng trai đang quang vai một cô gái, khuôn mặt chàng trai thanh tú, ăn mặc trẻ trung, cô gái mặc chiếc áo khoác phao lông vũ màu trắng, xinh đẹp đáng yêu, chẳng biết có phải đã hẹn sẵn không, như lời Lục Ly nói, ánh mắt của hai người..

khó chịu!

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa vặn cả hai người Hà Mạn Mạn đều biết

Chàng trai đó là Phong Trạch, cô gái là..

là Phùng Vũ Hoan! Cũng khó cho Lục Ly, ngày nghỉ định cùng Hà3Mạn Mạn dạo phố, nào ngờ phải vận dụng đến kiến thức chuyên môn

Qua thái độ và ánh mắt của Phong Trạch và Phùng Vũ Hoan, anh khẳng định là họ quen biết với Hà Mạn Mạn, ngoài ra quan hệ đối bền khá là căng thẳng.

Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn, lại quay qua nhìn hai người kia, anh hỏi: “Quen nhau?” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định, đáp lại anh là cái gật đầu kiên định của Hà Mạn Mạn.

“Vậy bây giờ là đi hay ở lại?” Lục Ly nhận thấy Hà Mạn Mạn cũng không thân thiện với đối phương, cô cứ như con sư tử trên thảo nguyên, nhìn thấy kẻ thù liền đứng yên gầm gừ quan sát

Lục Ly trao3quyền lựa chọn cho Hà Mạn Mạn, dù sao đây cũng là việc riêng của cô.

Độ tuổi của hai người ngang ngửa với Hà Mạn Mạn, không phải là bạn cùng trường thì là bạn quên bên ngoài

Qua cách ăn mặc có thể thấy gia đình cả hai đều khá giả, nhà Mạn Mạn cũng không kém, vậy thì chắc là không có tranh chấp về tiền bạc.

Những đứa trẻ cỡ tuổi này, không gây nhau vì tiền bạc thì nhất định là vấn đề tình cảm.

Theo Lục Ly biết, những đối tượng “không thân thiện” gắn mác “người thân” của cô chỉ có Vương Dập Hạo trước đây đã gặp nhau vài lần

Vậy nếu không phải tình thân, thì là tình yêu rồi

Vẻ mặt của cô9gái áo trắng đối diện là kích động hơn cả, đôi tay níu chặt cánh tay của chàng trai, như kiểu tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của động vật, rõ ràng trước đây cô đã quen biết Hà Mạn Mạn, ngoài ra trông cô ta...

E Là có thù hằn cá nhân với Hà Mạn Mạn.

Trong vài giây ngắn ngủi, sau khi phân tích đủ mọi mặt, trong đầu Lục Ly đã làm rõ quan hệ của ba người

Trước mắt anh cũng không cho nhiều ý kiến, chỉ chờ sự chọn lựa của Hà Mạn Mạn

Hà Mạn Mạn khinh khi liếc xéo một cái, xem như không thấy, trực tiếp nói với Lục Ly: “Hôm nay là đêm trừ tịch, chúng ta đi ăn bánh chéo nhé.” Lục Ly nhướng mắt nhìn hai người cách đó không xa, lại xuôi mắt nhìn vẻ mặt mong chờ của Hà Mạn Mạn, anh gật đầu, nhẹ nhàng trả lời “được”.

Nhưng ngặt nỗi tiệm bánh chẻo lại cùng hướng với hai người kia, muốn qua bên ấy thì phải đi ngang qua họ

Lời đã nói ra như nước đã hất đi, tuy Hà Mạn Mạn bảo muốn ăn bánh chèo cũng chỉ là nhất thời buột miệng, những món bánh chéo này hôm nay nhất định phải ăn.

Lục Ly quàng lấy Hà Mạn Mạn đi về hướng ấy, hai người xem như không nhìn thấy Phong Trạch, toan đi lướt qua, nhưng nếu chuyện kết thúc dễ dàng như vậy, thế giới này đã hoàn hảo và không có mâu thuẫn rồi

Sở dĩ thế giới này còn khiếm khuyết, chẳng qua là vì còn những người no cơm rửng mỡ, không kiểm chuyện thì ăn không ngon như Phong Trạch và Phùng Vũ Hoan.

Bàn tay siết chặt của Hà Mạn Mạn vốn sắp buông ra, liền bị một bàn tay lạnh lùng níu lại, giây tiếp theo, một giọng nói vang lên: “Hà Mạn Mạn!” Giữ chặt cổ tay Hà Mạn Mạn, Phong Trạch gọi cô, chất giọng đè nén và trầm thấp

Lục Ly nhìn Phong Trạch nắm cổ tay Hà Mạn Mạn, mắt anh đanh lại, nhướng mắt nhìn qua, nhưng lại nhìn thấy cô gái bên cạnh chàng trai ấy đang nhìn mình, trong mắt cô ta là cảm xúc mà anh đã quen thuộc từ lâu:

Kinh ngạc, đắm đuối, cộng thêm một chút tham lam

Từ lúc Lục Ly làm giàu từ hai bàn tay trắng, đạt được một chút thành công, những ánh mắt như thể đã bám theo cuộc sống của anh

Cho đến khi gặp được Hà Mạn Mạn, lần đầu tiên hai người gặp nhau là lúc tranh nhau một cái bóng đèn, ánh mắt đầu tiên Hà Mạn Mạn nhìn anh:

Lại cứ như đang lấy lòng một chú mèo con.

“Buông ra.” Hà Mạn Mạn nói không một chút tình cảm, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lục Ly, nhưng dù anh đanh mặt lại nhìn thì Phong Trạch vẫn không có ý buông tay

Lục Ly giúp Hà Mạn Mạn hất tay Phong Trạch ra, giọng nói như lẫn bằng vụn, anh hỏi:

“Không nghe vị hôn thê tôi bảo cậu buông ra à?”

Vị hôn thê?! Phong Trạch mở to mắt nhìn Lục Ly, Phùng Vu Hoan bên cạnh cũng nhìn Hà Mạn Mạn với vẻ khó tin, chỉ là trong mắt ngoài sự kinh ngạc còn có tức giận và đố kỵ: Dựa vào đâu mà Hà Mạn Mạn tìm được một bạn trai tốt như thế, khoan nói đến ngoại hình, chỉ riêng vấn đề trang phục và khí chất, đẳng cấp còn cao hơn Hạ Tu Dục lần trước gặp ở quán cà phê

Không đợi Phong Trạch nói chuyện, Hà Mạn Mạn nghe câu này xong thì vui như ăn bánh chèo có nhân đồng xu (1)

Lục Ly nhìn Phong Trạch, tuy chiều cao chênh nhau không nhiều, nhưng chỉ riêng việc Lục Ly cao hơn vài cm đã khiến người ta cảm thấy lòng dạ cả hai người cách nhau mười mấy nghìn dặm, anh nói như đấng bề trên:

“Anh này, có chuyện gì thì nói rõ một lần tại đây

Những tiếp xúc cơ thể không cần thiết thì nên hạn chế.” Hà Mạn Mạn cũng nghểnh cổ nhìn hai người đối diện

Trong giây phút ấy, khi thể của hai người cộng lại như hai mét tám!

Phong Trạch nhìn dáng vẻ của hai người, bất ngờ không thốt nên lời, hắn biết Lục Ly, hắn từng thấy anh xuất hiện trên mảng kinh tế của thời báo truyền hình nên nói chuyện cũng e dè, sợ anh đột nhiên không vui mà nuốt chửng công ty nhà hắn

Nhưng Phùng Vũ Hoàn đi cùng hắn lại không biết Lục Ly, cũng không quan tâm ánh mắt ra hiệu của Phong Trạch, cô ta chế giễu:

“Hà Mạn Mạn, cô cũng thật thủ đoạn, hai ngày trước còn níu tay Hạ Tu Dục, hôm nay đã thay một anh chàng đẹp trai giàu có khác

Thời phổ thông không nhìn ra, thì ra cô là con hồ ly đội lốt người.” Có thể nói, Hà Mạn Mạn rất cảm kích Phùng Vũ Hoan đã nhắc đến tên “Hạ Tu Dục”, bởi ba chữ này đã xóa bỏ tất cả nghi ngờ của Lục Ly

Hà Mạn Mạn cũng tin rằng Lục Ly nhất định tin cô không phải người bắt cá hai ba tay, khi một trong những “con cá” đó là Hạ Tu Dục được thốt ra từ miệng Phùng Vũ Hoan

Điều này đã chứng tỏ cho sự trong sạch của Hà Mạn Mạn.

Phùng Vũ Hoan dứt lời, Lục Ly nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, anh bật cười thành tiếng, Hà Mạn Mạn cũng cười không dứt

Phong Trạch liếc xéo trách Phùng Vũ Hoan làm hư bột hư đường mọi việc, hắn cau mày không nói gì

Trong bốn người, chỉ có một mình Phùng Vũ Hoan ngơ ngác nhìn Hà Mạn Mạn và người đàn ông phong độ hơn người bên cạnh cô.

Người đi đường qua lại nhìn bốn người bọn họ rồi lại lắc đầu rời đi, bốn thanh niên nam nữ, ai cũng mang phong cách riêng, trông cứ như những ngôi sao trong phim điện ảnh, trên mặt họ lại là nụ cười rạng rỡ của những người bạn lâu ngày gặp lại, nhưng khi đến gần sao lại thấy bầu không khí lạnh lẽo bất thường? Thông thường cánh đàn ông nghe tin bạn gái mình lăng nhăng bên ngoài, không phải là sẽ nổi nóng sao?

Hà Mạn Mạn tiến về trước một bước, rướn cổ nheo mắt nhìn khuôn mặt của Phùng Vũ Hoan, khinh bỉ nói:

“Phùng Vũ Hoan, những chuyện châm ngòi ly gián này làm một lần là đủ rồi, lần nào cũng thể thì rõ là ngốc.” Cô vừa ý nhìn vẻ mặt cứng đơ của Phùng Vũ Hoan, thở ra vài hơi lạnh, nói tiếp:

“Hơn nữa cho dù tôi bắt cá hai tay, cũng tốt hơn làm kẻ thứ ba, cô nói phải không?”

Ba chữ “kẻ thứ ba” vừa thốt ra, ánh mắt Phùng Vũ Hoan nhìn Hà Mạn Mạn không còn lạnh lùng đố kỵ như ban nãy, mà là hoảng loạn, sợ sệt

Người mẹ chen chân vào gia đình người khác là vết ố trong đời cô ta, tuy nói là nhờ bà mà cô ta mới có cuộc sống sung túc, nhưng không ai hy vọng mỗi khi bước chân ra cửa liền bị người ta chỉ vào lưng mắng xéo nói cô ta là con gái của kẻ thứ ba, là sản phẩm của mối quan hệ bại hoại đạo đức

Hà Mạn Mạn vốn không muốn lợi dụng những chuyện như thế để làm vũ khí công kích, mỗi nhà mỗi cảnh, mình cũng không muốn chen vào chuyện nhà người ta, chỉ trách Phùng Vũ Hoan quá không biết điều

Sợ Phùng Vũ Hoan nghe không hiểu ý của cô, Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn Lục Ly, nói như đề nghị:

“Cũng lâu không ăn cơm với bạn của anh, hôm nào hẹn Hạ Tu Dục và cả Phùng Dực Dương về thành phố A, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm?”

Thực ra khi Hà Mạn Mạn thốt lên ba chữ “Phùng Vũ Hoan”, Lục Ly đã nhớ ra cô gái này có quan hệ thế nào với Phùng Dực Dương

Sau đó theo cách công kích chuyên khơi vết thương của Hà Mạn Mạn, Lục Ly càng khẳng định hơn.

Lục Ly gật đầu, trả lời.

Bạn bè?! Hạ Tu Dục, Phùng Dực Dương..

Phùng Vũ Hoan chậm hiểu giờ mới kịp nhận ra Vị hôn phu của Hà Mạn Mạn là ai, nhưng đã trễ hết tám mùa thu rồi.

(1) Phong tục của một số vùng tại Trung Quốc, ngày tết khi gói bánh chảo trong gia đình, mọi người sẽ ngẫu nhiên chọn vài cái để nhân đồng xu, ai ăn được bánh có nhân đồng xu thì may mắn cả năm.