Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 86: Cố ý




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xong phần trang phục, Hà Mạn Mạn lại không biết nên trang điểm như thế nào

Trang điểm rồi lại tẩy trang, tẩy trang rồi lại trang điểm, cuối cùng đến Lục Ly cũng suýt không muốn xem tiếp nữa

Hà Mạn Mạn mới đánh phấn lót, phơn phớt má hồng rồi tô son tạm xong, sắc mặt trông rất tốt, cách trang điểm rất nhạt

Đến khi sắp xuất phát, Lục Ly nói Hà Mạn Mạn đổi đôi giày cao gót thành một đôi để bệt, như vậy trông sẽ hiền lành hơn

Hà Mạn Mạn nghĩ cũng đúng, sau đó bỏ giày cao gót ra, kết quả là đứng cạnh Lục Ly, chiều cao cách biệt quá nhiều.

Lục Ly vốn cũng khá cao, tầm một mét tám mấy, cộng thêm một gương mặt đẹp đẽ, nhìn thoáng qua đã thấy anh vô cùng nổi bật, cứ như phát sáng

Trong khi Hà3Mạn Mạn chỉ cao ngang mấy cô gái bình thường, có mang giày cao gót mới thấy chiều cao hai người xứng đôi, giờ đây vì đôi giày đế bệt ấy mà Lục Ly trông như dắt theo một bé gái.

Cứ như thế, cô mặc bộ váy đoan trang, thêm đôi giày đế bệt khá bình thường, Hà Mạn Mạn đi theo Lục Ly tới nhà cha của Hạ Tu Dục, tiện đường lại ghé qua nhà bà ngoại, có điều thấy bà ngoại đã thu dọn xong cả rồi

Lần này là do bà và Hà Mạn Mạn cùng nhau dọn, hơn nữa cũng không có ai hối thúc.

Ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt bà và ngôi nhà đã được dọn dẹp trống không, đứng trước cổng nhà, Hà Mạn Mạn cảm thấy thật thoải mái.

Tiễn bà xuống nhà, cô thấy Lục Ly và Lưu Hoằng1đang đứng nói chuyện với nhau

Hai người thấy Hà Mạn Mạn và bà đi xuống, một người thì đỡ cái vali trong tay Hà Mạn Mạn, một người thì đỡ bà ngoại lên chiếc xe Buick của mình.

Bà ngoại ngồi ở ghế sau, Lưu Hoằng thấy Hà Mạn Mạn, vội mời: “Mạn Mạn, khi nào có thời gian cháu với Lục Ly đến nhà bác chơi nhé, bác bảo bác gái làm vài món ngon cho cháu.”

Nghe bác nói vậy, Hà Mạn Mạn gật đầu mỉm cười, nói rằng nhất định sẽ đến, thấy bà ngoại ngồi ở ghế sau đang nhìn mình qua cửa sổ, Hà Mạn Mạn nháy mắt cười với bà, cô nói: “Bà, mấy ngày nữa cháu sẽ tới thăm bà.”

Bà ngoại nghe vậy gật đầu, vẫy tay tạm biệt Hà Mạn Mạn

Lục Ly và cô cũng vẫy chào bà, dõi theo chiếc xe của3Lưu Hoằng đang đi xa dần khu quân sự

Vành mắt Hà Mạn Mạn chợt đỏ lên, nửa năm nay, họ đã cùng nhau trải qua nỗi đau khi ông ngoại qua đời, nếm qua biết bao nhiêu nhung nhớ, khắc phục sự quấy rối của Lưu Hà, chia sẻ vui mừng, buồn đau, tuyệt vọng lẫn hy vọng

Giờ đây cuối cùng đã vượt qua được những tháng ngày đen tối ấy để bước về phía trước.

Nhưng lúc này, Hà Mạn Mạn cố gắng né tránh mọi thứ liên quan đến Lưu Hà, thứ nhất là cô không muốn vì bà ta mà làm hỏng mất tâm trạng vui vẻ của bà ngoại, thứ hai là gia đình Lưu Hà như biến mất giữa biển người, đã bật vô âm tín từ lâu.

Không có bất cứ tin tức gì, thậm chí đến cả QQ của Vương Dập Hạo cũng không3đăng, Wechat càng không có hoạt động gì, chẳng lẽ cả nhà họ đã chuyển đi?! Hà Mạn Mạn nhìn vào cổng khu quân sự trống trải, mắt vẫn dõi theo nơi bà ngoại vừa rời đi.

Lục Ly ôm vai cô, vỗ nhẹ hai cái, thu hút sự chú ý của Hà Mạn Mạn, khẽ nói:

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Hà Mạn Mạn mím môi, gật đầu, mắt vẫn quyến luyến nhìn theo hướng chiếc xe Buick đã rời đi mất hút.

Nhà bà ngoại và nhà của Hạ Văn Đào dù ở cùng một khu, nhưng một người ở khu dân thường, một người ở khu dành cho sĩ quan, hai khu cách nhau khá xa, nhưng Lục Ly không có ý định lái xe mà muốn cùng cô đi bộ qua đấy.

Người qua đường rất đông đúc, lâu lâu có quân sĩ đi tuần tra, thỉnh thoảng còn có9tiểu đội đang chạy bộ

Hai người đi tới cổng chính, lính cảnh vệ ở công hình như quen biết Lục Ly, cúi người lịch sự chào hai người, Lục Ly mỉm cười đáp lại rồi cứ thế đi thẳng vào trong

Dù quãng đường không xa, nhưng cũng là lần đầu tiên Hà Mạn Mạn bước vào trung tâm” của khu quân sự

Xung quanh rợp bóng cây mát, nhà mọc lên san sát theo phong cách cổ xưa, còn có thể nghe rõ được tiếng hô khẩu hiệu của quân sĩ, ngoài những âm thanh này ra thì rất yên tĩnh.

Thật sự không hiểu tại sao một hoàn cảnh trang nghiêm như vậy lại có thể nuôi dưỡng ra một người như Hạ Tu Dục?

Hai người càng đến gần nhà của Hạ Văn Đào, Hà Mạn Mạn càng rụt rè, cô khẽ hít sâu, hy vọng có thể xoa dịu tâm trạng bất an của mình.

Lục Ly ở bên cạnh cũng nhận ra Hà Mạn Mạn đang căng thẳng, anh cúi thấp đầu nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu, cô chú hiền lắm.”

Không sao? Mấy ngày trước Hà Mạn Mạn thấy Tư lệnh Hạ trên tivi, lúc đó ông ấy đang chỉ đạo huấn luyện, từng đòn một đánh ra đầy uy lực dứt khoát, không hề giống người đã có tuổi, làm gì có giống Hạ Tu Dục, chân tay mảnh khảnh ốm yếu

Hà Mạn Mạn đâu biết Hạ Tu Dục và Lục Ly từ nhỏ đã luyện Taekwondo, lúc bé đã lên đai đen

Hạ Tu Dục còn ghê gớm hơn, từng được huấn luyện một thời gian dài trong quân đội, thân thiết với các binh lính trong ấy, thậm chí là sau này khi đầu với những đặc công đến đây chỉ đạo cũng không hề thua kém; ngoài ra anh ta còn học boxing trong thời gian rất dài.

Vẫn là câu nói ấy, thân hình đẹp là khi cởi đồ ra mới thấy, mặc đồ vào thì gầy, cô làm sao biết khi anh ta cởi đồ ra cơ bắp đẹp đến thế nào

Cô thấy cơ bắp của Lục Ly, Lâm Khiết tất nhiên cũng thấy của Hạ Tu Dục...

Hai người cứ đi mãi, cuối cùng dừng chân trước một ngôi biệt thự nhỏ thấp thoáng trong rừng cây

Chấn tĩnh lại tinh thần, Hà Mạn Mạn hít một hơi thật sâu

Lục Ly nhấn chuông, không ngờ người trong nhà dường như đang chờ hai người, chuông cửa vừa dứt, cửa đã mở toang.

Người mở cửa chính là bà Hạ, người sáng lập ra Tập đoàn Viễn Phong, mẹ của Hạ Tu Dục.

Bà Hạ thấy Lục Ly đã đến liền mỉm cười vui vẻ, không hề bất ngờ, xem ra trước khi đến Lục Ly đã báo trước

Vừa đảo mắt, bà Hạ đã chú ý tới cô gái ở bên cạnh Lục Ly, thấy mặt Hà Mạn Mạn đỏ lên, giống như một búp bê nhỏ nhắn xinh đẹp bị Lục Ly giấu ở nhà vì không muốn người khác nhìn thấy

Hà Mạn Mạn ngoan ngoãn đứng ở đó, cười ngại ngùng.

“Đây là Mạn Mạn đúng không.” Bà Hạ cười hiền từ dắt Hà Mạn Mạn đi vào trong nhà, Hà Mạn Mạn giật mình, quay đầu muốn tìm Lục Ly, còn chưa kịp quay lại đã nghe thấy tiếng Lục Ly ở phía sau lưng nói với mình:

“Mạn Mạn, đây là mẹ của Tu Dục.” Hà Mạn Mạn cắn môi, có phần gượng gạo nói:

“Hạ phu nhân, cháu chào cô..

Cháu là Mạn Mạn.” Không ngờ bà Hạ đột nhiên tối sầm mặt lại tỏ vẻ không vui, bà giả vờ tức giận khiến cho Hà Mạn Mạn gạt mình như nhân vật Triệu Tư trong bộ phim “Tình yêu thôn quê”, cơ mặt cứng đơ, tim suýt nữa là ngừng đập, bàn tay bị bà Hạ nắm lập tức lạnh cóng

Chết rồi chết rồi, phu nhân đang tức giận ư?

Nào ngờ...

“Mạn Mạn, gọi phu nhân gì chứ, nghe xa lạ quá, cháu là vợ chưa cưới của Tiểu Ly, gọi cô là cô Hạ là được rồi.” Nói rồi bà Hạ lật mặt như lật bánh tráng, cười tươi, thân thiết kéo tay Hà Mạn Mạn vào nhà

Biết Hà Mạn Mạn vốn không có cảm giác an toàn, Lục Ly cười nhạt đi theo phía sau, món quà anh mang theo lại cũng tiện tay đặt ở thềm nhà.

Nhìn từ bên ngoài, nhà Tư lệnh Hạ rất bề thế, nghiêng về phong cách châu u

Vừa bước vào, Hà Mạn Mạn cảm thấy như mở ra cánh cửa đến thế giới mới, cứ như phát hiện vùng đất mới

Phong cách trong nhà và khung cảnh bên ngoài khác nhau hoàn toàn: bên trong đậm chất Trung Hoa, bình phong, hồ cá sứ men xanh, vách ngăn gỗ màu nâu thẫm...

“Lão Hạ, ông xem ai đến này.” Hà Mạn Mạn và bà Hạ còn chưa vào trong nhà, bà Hạ đã vui vẻ gọi một tiếng, nhìn bộ dạng cứ như trẻ con hớn hở khi thấy khách tới nhà, Hà Mạn Mạn có chút nghi ngờ, người này thực sự là Chủ tịch của Tập đoàn Viễn Phong sao?

Ông Hạ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem báo, nghe thấy tiếng của bà Hạ, ông đứng phắt dậy, ngay cả tin tức quân sự thường nhật rất quan tâm cũng không xem nữa

Cách một bức tường, ông vội vã cất tiếng hỏi bà Hạ

Chả nhẽ nhà họ Hạ bình thường đều hò hét như thế để trao đổi thông tin với nhau?

Tư lệnh Hạ hỏi: “Tiểu Ly tụi nó đến rồi à?”

Vừa nói xong đã thấy bà Hạ kéo Hà Mạn Mạn đang ngơ ngác vào trong phòng

Lục Ly đang dồn hết sự chú ý vào Hà Mạn Mạn, thấy Hạ Văn Đào liền lịch sự mỉm cười chào:

“Chú Hạ.”

Hạ Mạn Mạn cũng học theo Lục Ly gọi một tiếng chú Hạ

Tư lệnh trông rất vui, nhìn Hà Mạn Mạn gật đầu không ngừng, luôn miệng khen tấm tắc “tốt, tốt”

Sau khi thấy Lục Ly và Hà Mạn Mạn đã ngồi xuống, ông lịch sự hỏi han vài câu, sau đó nhã nhặn hỏi Hà Mạn Mạn: “Mạn Mạn là quán quân cuộc thi biện luận của thành phố A đúng không?” Đột nhiên bị gọi tên, Hà Mạn Mạn gượng gạo gật đầu một cái, nhận lấy chén trà bằng gốm tử sa Lục Ly đưa cho cô, chén trà vẫn còn nóng hổi, khói bốc nghi ngút trên miệng chén, cô thổi nhẹ một cái, nước trà trong chén trong vắt, hương thơm xộc vào mũi khiến người ta bình tĩnh lại

“Giỏi lắm, ta đã nói Tiểu Ly rất có mắt nhìn người mà, bà xem đứa nhỏ da trắng môi hồng, mắt sâu trong vắt, rất tốt, rất tốt.” Hạ Văn Đào khen cô không ngừng, sau đó nhìn bà Hạ, nói tiếp:

“Lúc bà sinh Tu Dục không phải luôn phàn nàn xung quanh toàn là cu con sao, bây giờ xem như có một đứa con gái rồi.”

Bà Hạ nhìn Hà Mạn Mạn, càng nhìn lại càng thấy thích, bà hài lòng cười thật tươi, nhìn gương mặt xinh đẹp, thân hình cân đối của cô, ánh mắt đang nhìn xuống bên dưới đột nhiên dừng lại.