Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 47




Editor: Linh Đang

Lương Kiều không biết trong lòng Quan Hành có nghĩ giống cô lúc trước không, xác định đoạn quan hệ này chỉ đơn thuần là pháo nổ ( ý là nhanh chóng). Bạn bè, nhưng bây giờ điều cô muốn hiển nhiên đã không chỉ là như thế.

Muốn lên giường thì lên, muốn cắt đứt quan hệ liền cắt đứt, dựa vào cái gì?

Cảm giác như ngồi chờ chết thế này làm cho cô hết sức lo âu, lúc làm việc cũng không có cách nào để tĩnh tâm được.

Thời gian nghỉ giữa trưa, cô cầm di động đến cầu thang, gọi cho Quan Hành một cú điện thoại.

"Tút - - tút- -" âm thanh liên tục vang lên, cho đến khi cô chờ đến mất kiên nhẫn muốn tắt điện thoại, giọng nói của Quan Hành mới vang lên ở đầu bên kia, rõ ràng mang theo sự lạnh nhạt mà đã rất lâu cô không thể nghiệm qua.

"Có việc gì sao?"

Lương Kiều bị chặn một chút, nửa ngày nghẹn ra hai chữ: "Không có việc gì."

Quan Hành ở bên kia trào phúng hừ lạnh một tiếng: "Vậy em gọi điện thoại làm cái gì?"

Vẫn đang ở trong cầu thang, ngoài cửa sổ là đường cái sạch sẽ rộng lớn, chỉ là mấy ngày trước bọn họ vẫn còn ở nơi này anh anh em em, hưởng thụ khoái cảm yêu đương vụng trộm, hiện giờ lại biến thành cô ở chỗ này như người bị chồng ruồng bỏ, muốn lấy lại thuyết pháp với tra nam ngủ hết rồi bỏ chạy.

Thực sự chó mà mà.

Lương Kiều hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra sắc mặt cũng thay đổi lạnh nhạt hơn một chút."Em có việc muốn nói với anh, anh nói chuyện hẳn hoi cho em, kỳ quái nữa cẩn thận em sẽ đánh anh."

Quan Hành hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Trước đây không đánh trả là vì thấy em là một người phụ nữ, nhường cho em, nếu không chỉ bằng hai tay của em, còn thực sự cho là anh không thu thập được em sao?"

Con mẹ nó... Trong nháy mắt Lương Kiều có suy nghĩ muốn đánh chết anh.

Cô hít sâu một hơi lần nữa, tận lực làm cho mình giữ vững bình tĩnh: "Anh vẫn nghĩ là tán gẫu?"

"Em muốn nói cái gì?"

"Việc của hai chúng ta."

Dừng một chút, Quan Hành à rất nhẹ một tiếng: "Hai chúng ta có cái gì tốt để nói sao?"

Giọng nói của anh rất nhẹ, lại như một cái búa tạ gõ vào trong lòng.

Lương Kiều trầm mặc rất lâu, mới tìm được giọng nói của chính mình: "Không có gì đáng nói..."

Quan Hành không có lên tiếng.

Phía dưới trên đường cái dòng xe chạy như nước, một tay cô chống đỡ ở trên cửa sổ, ngón tay bực bội gõ vài cái. Một lúc lâu, mới lại tự giễu giật giật khóe miệng, đổi thành giọng điệu lỗ mãng, "Nếu đã như thế này, vậy chúng ta nói rõ ràng sổ sách đi, Quan tổng."

"Tổng kết sổ sách gì?" Giọng nói nhẹ nhàng của Quan Hành theo dòng điện truyền tới, Lương Kiều nghe vào trong tai lại có chút không chân thực.

"Quan tổng thật sự là quý nhân hay quên việc, không phải chúng ta ký hợp đồng thuê người giúp việc sao, mũi anh cũng hồi phục rồi, hợp đồng cũng đến thời điểm chấm dứt." Ngưng một lát, cô lại như cười mà như không nói, "A đúng rồi, người giúp việc là em còn kiêm thêm chức ngủ với anh nhiều ngày như vậy, nhớ kĩ phải tính cả vào."

Đáp lại cô là một khoảng trầm mặc.

Không nhớ rõ là qua vài phút hay là mấy giây, giọng nói trầm trầm của Quan Hành mới vang lên lần nữa: "Em muốn bao nhiêu, nói thẳng đi."

Trong nháy mắt đó giống như là bị vũ khí sắc bén nào đó đâm thẳng vào trái tim, sau thời gian tê dại ngắn ngủi, tứ chi hơi đau như thể kim châm, tiếp theo là tâm tình nói không rõ được như thủy triều xông lên đầu, cái loại hít thở không thông đó như bị đè nén, làm người ta muốn nổi điên.

Lương Kiều thở ra một hơi dài, siết chặt điện thoại ngón tay bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương sít sao kéo căng, dường như có chút đau.

"Cứ như hợp đồng đi, công việc còn dài anh xem đi rồi tính." Cô nói.

Bên kia không có phản ứng, Lương Kiều cúi đầu gẩy khe móng tay bởi vì cạo trên tường mà dính chút bụi, một lúc lâu sau còn nói, "Cái Trường Thảo Nhan tatami kia, cho em đi."

"... Được." Cuối cùng anh đáp một tiếng.

Lương Kiều cưỡng chế đè xuống cảm giác khác thường trong đầu, thật bình tĩnh nói "Tạm biệt", cúp điện thoại.

Thư Nam trở về mang theo cơm cho cô, Lương Kiều cầm đến phòng giải khát, pha một ly cà phê, ăn cơm sạch sẽ.

Trước giờ tan việc nhận được tin tức của Phỉ Phỉ, cô gửi rất nhiều ảnh chụp từ thành phố B tới - - hình ảnh đen thui, ở giữa có chút ánh sáng nhạt, ơ giữa rõ ràng có thể thấy được một hình dáng thai nhi.

Phỉ Phỉ: Xế chiều hôm nay lấy được ảnh chụp, bác sĩ nói rất giống con gái! Mình lấy được liền muốn cho cậu xem một chút, sợ quấy rầy công việc của cậu, nhịn mấy giờ thực sự không nhịn được nữa a a! Xem con gái nuôi của cậu đẹp không? [ nhe răng ][ nhe răng ][ nhe răng ]

Trong nháy mắt hốc mắt Lương Kiều hơi nóng, đây là con gái nuôi bảo bối của cô a chao ôi ô đây!

Đại Kiều: Đẹp mắt đẹp mắt! [ ôm chằm ] con gái nuôi của mình hoạt bát không?

Phỉ Phỉ: [ khinh bỉ ] người khác đều hỏi có ngoan hay không, chỉ có cậu hỏi có hoạt bát không... Hiện tại mới bốn tháng, vẫn rất ngoan ngoãn, cũng không nháo mình.

Đại Kiều: Vậy là tốt rồi. Bảo bối mình nhớ cậu muốn chết! [ hôn hôn ]

Phỉ Phỉ: [ khóc lớn ] mình cũng nhớ cậu... chồng mình sắp thu di động rồi, lần khác gọi điện cho cậu! (╯3╰)

Đại Kiều: Ừ, chiếu cố tốt con gái nuôi của mình, còn phải nói với nó về công lao vĩ đại của mình nhiều vào đấy nhé.

...

Sau khi Lương Kiều ăn xong dọn bàn sắp xếp sạch sẽ đi ra, hai mắt Thư Nam nhìn cô, sững sờ, đợi cô ngồi xuống mới đến gần lại nhỏ giọng hỏi: "Chị sao thế, thất tình?" 

"Thất cái rắm." Căn bản là không có yêu qua, làm sao có tư cách nói thất tình.

"Hù chết hù chết, em đã nói rồi, người đàn ông đẹp trai như vậy nếu là tra nam thì thật phí của trời..." Lòng Thư Nam vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, "Sao mắt chị hồng như thế? Vẫn là lần đầu tiên em thấy chị khóc đấy, chậc chậc, thật sự là kỳ lạ."

Lương Kiều liền lấy ra bức ảnh gửi từ thành phố B tới, chỉ vào chỗ sáng trên ảnh nói: "Cho em nhìn con gái nuôi của chị, xinh đẹp không?"

Thư Nam: "..."

Lúc nghỉ đông xin Vạn Thiên phê chuẩn, Lương Kiều lấy được giấy về nhà, lại mua một chút đại đại lễ vật nho nhỏ cùng hoa quả khô. Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, sẽ chờ đến lúc đó giỏ xách đi.

Cô dành chút thời gian đi một chuyến tới khu nhà phía nam, định lấy Trường Thảo Nhan đi, thuận tiện đưa trả lại chìa khóa cho anh.

Trong nhà hẳn là người giúp việc mới quét dọn qua, không có một hạt bụi nhỏ nào.

Chỉ là một tháng ngắn ngủi mà thôi, một cái bàn một cái ghế trong căn phòng này co cũng đã rất quen thuộc, thậm chí rất nhiều góc còn lưu lại hình ảnh bọn họ chiến đấu kịch liệt qua.

Nhưng mà không biết vì cái gì, lần này đến không giống với lần đầu tiên, tràn trề cảm giác có khoảng cách.

Cô đi thẳng đến phòng cất video audio, ôm Trường Thảo Nhan đã ngấp nghé rất lâu rồi đi ra, một cái tatami rất lớn, cầm lên có chút mất sức.

Phỏng chừng phải dùng chuyển phát nhanh, những thứ này lớn như vậy, cô cầm lấy không có cách nào để ngồi xe.

Cô ôm tatami ra, mới vừa cầm điện thoại di động, liền thấy cửa xoay tròn ở cuối phòng khách đột nhiên bị đẩy ra. Trong lòng cô lộp bộp nhảy dựng, một tay kẹp lấy Trường Thảo Nhan một tay cầm điện thoại bất động tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.

Không phải anh đi Australia sao, sao lại trở về nhanh như thế?

Nếu mà đụng phải sẽ rất xấu hổ...

Rốt cuộc cô có nên đánh, đánh thật sự không?

Nếu đánh theo lời anh nói thì anh sẽ trả thù thật sao?

Ngắn ngủi hai giây, trong đầu cô đã diễn ra một trăm tám mươi cảnh tượng đánh chết tra nam kia, sau đó cửa xoay tròn mở ra, xuất hiện lại là một vị quý phụ khí chất, quần áo trang nhã, bảo dưỡng thỏa đáng, đầu tóc búi thành búi sau gáy.

Tuổi không khác lắm so với mẹ, nhưng chỉ từ bề ngoài có thể cảm thấy hoàn cảnh sinh hoạt của hai người khác nhau một trời một vực - -

Một người ở tầng đáy của xã hội tầng vất vả nuôi gia đình sống qua ngày; một người hoàn toàn không cần vì củi gạo dầu muối mà ưu phiền, mỗi ngày phiền não nhất có lẽ là mặc bộ quần áo xinh đẹp này, mang bộ đồ trang sức đeo tay châu báu kia.

Không nghĩ tới lần đầu tiên cô cảm nhận trực quan được chênh lệch của mình với Quan Hành, lại là từ trên người của hai người mẹ.

Lương Kiều lễ phép hỏi: "Xin chào ngài."

Tưởng Du gật đầu, nghi ngờ quan sát cô từ trên xuống dưới: "Cô là?"

"Công ty làm việc nội trợ, làm việc sạch sẽ." Lương Kiều duy trì nụ cười nghề nghiệp, "Ngài là chị gái của Quan tiên sinh sao?"

"Cái gì mà chị gái, tôi là mẹ của nó." Tưởng Du giống như là oán trách nhìn cô một cái, nhưng được người khác khen trẻ tuổi trá hình như thế này, rõ ràng vẫn còn có chút hơi sung sướng. Ánh mắt bà quét một vòng trong phòng, gật gật đầu nói: "Quét dọn còn không tệ."

Lương Kiều tiếp tục mỉm cười: "Tôi họ Lương, dì gọi tôi là tiểu Lương là được. Quý danh của dì?"

"Tưởng." Tưởng Du lời ít mà ý nhiều nói.

Lương Kiều oa một tiếng: "Họ của ngài quả nhiên giống với con người."

"Giống như thế nào?" Tưởng Du quay đầu lại nhìn cô.

"Đại khí." Lương Kiều cười tủm tỉm dựng ngón tay cái.

Lần này Tưởng Du thực sự vui vẻ: "Lời nói đảo ngược như vậy mà cô cũng nói được."

Tưởng Du vẫn là lần đầu tiên đến căn nhà này, đánh giá chung quanh. 

Lương Kiều đứng ở chỗ kia, trong lúc nhất thời không biết có nên chuồn mất hay không.

Tưởng Du đi lại ở bên trong, mở tủ lạnh ở phòng bếp thấy nguyên liệu nấu ăn bên trong còn rất phong phú, hơi có chút ý tứ vui mừng. Thư phòng bà cũng nhìn một lần, giữa giá sách di động để lại một cánh cửa nho nhỏ, bà đứng ở chỗ đó nhìn thoáng qua phòng ngủ, thấy bên trong còn rất sạch sẽ, không có vào bên trong, xoay người đi ra.

Thấy trong cánh tay Lương Kiều còn kẹp thứ gì đó màu trắng to đùng, ngạc nhiên nói: "Cô ôm thứ gì đó."

"Ách, nệm tatami." Lương Kiều nói, "Đang muốn tháo ra giặt một chút hắc hắc."

Hai mắt Tưởng Du tò mò nhìn, thấy cái mặt đáng yêu trên Trường Thảo Nhan, nhăn mày lại, hoàn toàn không thể lý giải: "Trong nhà một người đàn ông tại sao lại làm thứ này..."

Một người đàn ông đã sắp ba mươi, còn chơi thứ vải bông này, giống như lời nói sao.

Thấy Lương Kiều vẫn đứng không động, bà vẫy tay nói, "Cô cứ làm việc của cô, không cần khẩn trương, tôi chỉ xem một chút."

Lương Kiều không có cách, đành phải tháo vải nhung bên ngoài Trường Thảo Nhan ném vào máy giặt quần áo, lựa chọn hình thức giặt nhanh, sau đó cầm thêm đồ mang ra ban công phơi nắng.

"Tiểu Lương." Cô đỡ máy giặt quần áo ngẩn người, chợt nghe Tưởng Du ở bên ngoài đột nhiên hô một tiếng.

Lương Kiều vội vàng chạy đến: "Sao vậy, dì?"

Tưởng Du chỉ người máy quét dọn trong góc, hỏi cô: "Cái vật nhỏ này dùng tốt không?"

"A, dùng tốt, dùng rất tốt!" Lương Kiều khom lưng khởi động người máy, khiến nó ong ong ong trong phòng đi dạo."Cái này rất tiện, chính sẽ tự quét dọn, không có điện thì trở người trở về sẽ nạp, hoàn toàn không cần người trông coi. Thứ này cũng không đắt, dì có thể mua một cái về nhà, lúc ra khỏi nhà thì mở nó ra, lúc về thì nhà đã sạch sẽ."

Tưởng Du nhìn trong một lát rồi nói: "Trước đây nó mang một cái về nhà, nhưng không dùng, ba nó kêu ầm ĩ, rồi đưa cho người giúp việc."

Lương Kiều im lặng. Tại sao cô có thể quên, những nhà giàu có đều có người giúp việc, đâu cần loại máy móc này.

"Bên trong này đều là cô quét dọn sao?" Tưởng Du hỏi, "Bao lâu cô đến một lần?"

"À, cái này phải dựa theo nhu cầu của Quan tiên sinh, trên cơ bản hai ba ngày một lần, anh ta đi công tác thì có thể là một tuần một lần." Lương Kiều nói láo quả thực hạ bút thành văn.

Tưởng Du gật gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, ngừng mấy giây, lại hỏi: "Nó có hay về nhà không?"

Lương Kiều sững sờ, vội vàng nói: "Cái này tôi không hiểu được, tôi đều là tới ban ngày quét dọn, rất ít gặp Quan tiên sinh. Hơn nữa chúng tôi có quy định, không thể theo dõi khách hàng **."

Nói xong lặng lẽ tán thưởng mình trong lòng, quá mẹ nó cơ trí.

Dường như Tưởng Du chỉ muốn xem căn phòng là cái dạng gì một chút, nhìn bên trong bên ngoài một lần, không ở lại bao lâu liền đi.

Lương Kiều một mực tiễn bà đến thang máy, cười híp mắt vẫy tay tạm biệt, chờ cửa thang máy hoàn toàn khép lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô kêu chuyển phát đến cửa, tatami giặt xong rồi hong khô, bọc lại một lần, lại đợi vài phút để người chuyển phát đến.

Thứ to như thế này quá tốn chỗ, người chuyển phát nhét Thảo Nhan vào trong thùng, Lương Kiều nhìn thấy mà đau lòng một trận.

Đóng gói thanh toán sổ sách hết, người chuyển phát ôm thùng lớn rời đi.

Lương Kiều mang hết mấy bộ quần áo cùng đồ trang điểm đi, cái chìa khóa để trên mặt bàn trong thư phòng, đổi lại giày, cuối cùng nhìn căn hộ xinh đẹp này một cái, im lặng thở dài, xoay người khép cửa.

Tác giả có lời muốn nói:  Quan nhị: Cục cưng lại tự mình tìm đường chết... ╥﹏╥...