Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 10 - Chương 7: Vũ khí giết người




Trích lời Gia Mộc: Từ khi gặp Trịnh Đạc tôi mới biết, tất cả chương trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng đều là dùng để giết địch. Những cảnh cứu con tin hoặc bảo vệ yếu nhân trên ti vi chỉ là mặt thiên thần của họ.

Lâm Gia Mộc rời khỏi quán bar, vội vã đi về phía bãi đỗ xe, trên đường đi luôn cảm thấy sau gáy rét lạnh, không ngừng quay lại nhìn. Nhưng phía sau cô không có người nào khả nghi ngoài những người đi đường. Cô mở cửa xe, vừa khởi động xe, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ ghế sau. Anh ta dùng chiếc khăn lụa cô để trong xe siết chặt cổ cô từ phía sau.

“Cho tôi một lý do để không giết cô”. Trịnh Đạc vốn là một cỗ máy giết người được huấn luyện toàn diện. Bản năng của anh ta là dọn sạch hết thảy chướng ngại vật cản giữa anh ta và mục tiêu trong quá trình chấp hành nhiệm vụ. Lâm Gia Mộc tin rằng anh ta sẽ giết cô không chút do dự.

Cô giơ tay đầu hàng, lại ra hiệu cho anh ta nới lỏng chiếc khăn: “Khụ khụ… Tôi…”.

“Cô làm sao?”.

“Hắn đã biết anh sẽ tới giết hắn nên tìm bảo vệ quán bar… Bình thường bảo vệ quán bar đều là dân xã hội đen, tôi cá là hắn sẽ thuê vệ sĩ, cũng sẽ mua súng”.

“Cái gì?”.

“Tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép là tù ba năm trở lên”. “Hừ…”.

“Hắn còn dùng ma túy”. “Cái gì?”.

“Lúc tôi nói chuyện với hắn, lỗ mũi hắn có vết bỏng, đồng tử giãn to, rõ ràng vừa dùng cocain hay gì đó tương tự”.

“Sao nữa?”.

“Tôi tin rằng nếu để hắn tiếp tục sống tự do bên ngoài, hắn sẽ còn gây ra vụ tai nạn giao thông thứ hai, thứ ba, làm chết không biết bao nhiêu người…”.

Vốn cô chỉ định cảnh báo Thượng Vân Long, nhưng lúc đi vào phòng VIP, phát hiện tình hình bất thường của Thượng Vân Long và nhìn thấy dấu vết của ma túy trên bàn, cô lại thay đổi ý định.

“Cho nên…”.

“Tôi giúp anh”. Lâm Gia Mộc nói ra ba tiếng này như phá tan một rào cản nào đó. Vốn cô cũng không phải người thật sự tuân thủ nguyên tắc, từ trước đến nay pháp luật và chính nghĩa trong mắt cô đều là khái niệm mang tính tương đối. Trước đây cô vẫn cố tự nhốt mình trong một chiếc lồng, sợ mình ra ngoài sẽ lạc vào trong bóng tối. Nhưng nếu thế giới này vốn đã là màu xám thì sao?

“Tôi giúp anh báo thù, với điều kiện anh phải nghe tôi, không được làm bừa”.

“Sao?”.

“Chúng ta có một vũ khí rất mạnh, đó là pháp luật”. Nếu được vận dụng tốt, pháp luật cũng là con dao giết người.

Lâm Gia Mộc không cần quay sang cũng biết người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ không tin mình. Có điều anh ta vẫn tạm thời thu lại sát khí, vẻ mặt mặc dù vẫn băng lạnh nhưng ánh mắt quan sát cô ít nhất cũng không phải ánh mắt nhìn kẻ thù nữa mà nặng về đánh giá là chính.

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”. “Hừ”.

“Tài liệu cho thấy anh sinh năm 1984, hai mươi sáu tuổi?”. Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: “Tôi lớn hơn anh hai tuổi, năm nay hai mươi tám tuổi rồi. Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học vào văn phòng luật sư, đã làm luật sư được sáu năm, có điều trước đây tôi chuyên xử lý những vụ ly hôn. Anh đi lính tám năm rồi à? Bốn năm đi lính bốn năm học trường quân sự?”.

“Ba năm”. Trịnh Đạc lạnh lùng đáp hai tiếng.

“A, đúng thế. Anh là lính đi học, thời gian học ngắn hơn học sinh bình thường thi vào. Anh học cái gì? Để tôi đoán xem nào, tác chiến đặc chủng? Nghe có vẻ oách nhỉ, oách hơn tôi học luật nhiều. Trước khi học, tôi cho rằng học luật rất thiêng liêng, trong đầu toàn là hình ảnh nữ luật sư oai hùng trong phim truyền hình TVB. Anh có xem phim ‘Sự dịu dàng ngoài vòng pháp luật’ không?”.

Trịnh Đạc dứt khoát không để ý đến cô nữa. Lâm Gia Mộc vẫn tiếp tục nói. Ngồi cùng xe với một vũ khí giết người đe dọa bản thân mình, hơn nữa có thể làm cho mình ngừng thở trong vòng ba giây, cô còn phải xây dựng tình cảm với đối phương, làm cho đối phương cảm thấy cô là một người tồn tại rõ ràng chứ không phải chỉ là người qua đường: “Kết quả học bốn năm ra trường vẫn phải nhờ đến quan hệ của ông ngoại mới có thể vào văn phòng luật sư, bắt đầu làm từ pha trà rót nước đến suốt ngày nhận các vụ ly hôn như bây giờ, chán chả buồn nói… Biết trước chi bằng cũng đi lính…”.

“Khụ”. Trịnh Đạc nhíu mày: “Hoặc là im miệng, hoặc là đừng nhắc đến chuyện đi lính”.

“Ok”. Lâm Gia Mộc giơ tay đầu hàng: “Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời anh đi ăn khuya?”.

“Không đói”.

“Vậy tôi đưa anh về nhà?”. “Không cần”.

“Vậy tôi…”.

“Cô định làm thế nào?”. Trịnh Đạc nhìn chằm chằm vào cổ họng Lâm Gia Mộc như một con dã thú. Cô cho rằng nếu cô nói gì không ổn, Trịnh Đạc sẽ lao tới cắn đứt cổ cô. Mặc dù ý nghĩ này rất buồn cười, nhưng rất nhiều năm sau cô vẫn nhớ rõ cảm giác adrenalin nhanh chóng tràn ngập tứ chi khi nghĩ mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào khi đó.

“Trước hết chúng ta phải xác định có phải hắn muốn mua súng không”.

“Xác định thế nào?”.

“Còn hai tiếng nữa hộp đêm sẽ đóng cửa”. “Rồi sao?”.

“Anh biết bức cung…”.

“Tôi không phải kẻ chuyên tra tấn người khác”. “Nhưng anh biết…”.

Trịnh Đạc nhìn ra ngoài cửa kính không nói gì.

“Còn hai tiếng nữa. Chúng ta đi ăn một chút rồi quay lại hộp đêm?”, Lâm Gia Mộc hỏi hết sức dè dặt.

“Cô đói à?”.

“Đói chứ…”. Lâm Gia Mộc ôm bụng nói rất đáng thương. Cô kêu đói một phần là để kéo gần quan hệ với Trịnh Đạc, nhưng một phần là cô đã đói thật. Sáu giờ chiều cô ăn qua loa ở gần văn phòng rồi quay lại làm thêm giờ, tám giờ xong việc đi thẳng đến nhà Thượng Vân Long, hiện đã là hai giờ sáng, là siêu nhân cũng đói rồi. Hơn nữa đừng nhìn cô gầy mà nhầm, thực ra cô ăn rất khỏe, cũng rất nhanh đói. Cô trời sinh không dễ hấp thụ dinh dưỡng.

Trịnh Đạc gật đầu, xem như đồng ý với yêu cầu của Lâm Gia Mộc. Cô dừng xe trước quán mì duy nhất gần đó: “Mì bò được không?”.

“Được”.

Thì ra hiệu suất của bộ đội đặc chủng chính là trong năm phút ăn hết hai bát mì bò to và một đĩa thịt bò hấp tương? Lâm Gia Mộc gần như quên mất cơn đói, hai mắt nhìn Trịnh Đạc trân trối.

Trịnh Đạc đã ăn sạch phần mình, nói một câu rất tự nhiên: “Không phải cô đói sao?”.

“Ờ”. Lâm Gia Mộc cúi đầu ăn mì, sau đó nghe thấy người đàn ông đối diện cười một tiếng kỳ lạ, cô hỏi: “Anh cười cái gì?”.

“Cô sợ tôi giết cô thật đúng không?”.

“…”. Lâm Gia Mộc không biết nên nuốt miếng mì trong miệng xuống hay là nhả ra, ngồi ngây ngốc rất khó xử.

Trịnh Đạc ngừng cười, vẻ mặt trở nên nặng nề: “Cô làm được chuyện cô hứa, đời này tôi nợ cô một mạng”.

“Nếu tôi không làm được thì sao?”. Lâm Gia Mộc nuốt miếng mì đó xuống.

“Tôi không còn người thân nào. Nếu cô có lương tâm như cô nói thì nhặt xác giúp tôi”.

Lâm Gia Mộc đột nhiên cảm thấy không còn muốn ăn chút nào nữa.

Cô đặt đũa xuống: “Đáng không?”.

“Đây không phải vấn đề có đáng không”. Đây là vấn đề buộc phải làm. Đây là nguyên tắc làm người của anh ta. Anh ta đã mất quá nhiều vì nguyên tắc này, bây giờ tên đã bắn ra không thể quay lại, anh ta không thể quay lại, cũng không muốn quay lại.

Lâm Gia Mộc lấy ví ra thanh toán, vừa định nói gì đó, đột nhiên Trịnh Đạc hỏi một câu: “Cô biết số QQ của hắn không?”.

“Biết”.

“Chị phục vụ, cho hỏi gần đây có quán net nào tốc độ tốt không?”.

Thì ra bây giờ quân đội không chỉ dạy binh lính ăn mì nhanh mà còn dạy cả dùng trojan, đánh cắp tài khoản QQ của người khác sao? Chỉ mất khoảng ba phút, Trịnh Đạc đã hack được số QQ của Thượng Vân Long, nhân tiện hack luôn tài khoản game, hòm thư và tài khoản trên diễn đàn về đua xe của hắn.

Thượng Vân Long tham gia một tổ chức đua xe trái phép ở thành phố A. Tổ chức này có một diễn đàn, Thượng Vân Long có vẻ như là Smod, Trịnh Đạc vào tài khoản của hắn có thể nhìn thấy tất cả các chủ đề. Không có gì bất ngờ, toàn bộ những bài viết nhắc đến vụ đua xe đâm chết hai mẹ con đều bị hắn xóa sạch. Trên lịch đua đã được sắp xếp, tên của Thượng Vân Long xuất hiện trong danh sách tuyển thủ hạt giống.

Gia đình hắn có tiền, xe cũng rất tốt, trên diễn đàn có một đám fan. Ngoài mấy tay đua khác, hắn thường qua lại với các tài khoản nữ, đặc biệt một người có tài khoản là Tinh Tinh qua lại rất mật thiết với hắn, còn cãi nhau với phụ nữ khác vì hắn.

Trịnh Đạc mở mục tin nhắn riêng tư trên diễn đàn của hắn, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn với Tinh Tinh. Tối nay hai người thân mật trong hộp đêm như vợ chồng nhưng thực ra mới chỉ gặp mặt lần thứ hai.

“Cô nàng Tinh Tinh này là biên tập viên chương trình dự báo thời tiết đài truyền hình thành phố. Giám đốc đài truyền hình là bạn thân của giám đốc văn phòng tôi. Trong một bữa tiệc tôi có nghe hai người họ tán gẫu, giám đốc tôi nói đùa giám đốc đài truyền hình thì thoải mái hẹn hò với người đẹp của đài, giám đốc đài lại nói trong đài có quá nhiều bà cô, đừng nói hẹn hò, một số người ngay cả trêu đùa cũng không được. Sau đó hình như ông ta nói gì đó về Tinh Tinh, tôi không thích tọc mạch, hơn nữa mải uống rượu với đồng nghiệp nên không chú ý nghe”.

Trịnh Đạc nhìn cô một cái, ý là một tin tức lá cải cô nghe được một nửa thì có tác dụng gì?

“Để tôi gọi điện thoại hỏi chị Sơ ở văn phòng tôi. Chị ấy biết một nửa những tin vỉa hè ở thành phố A”. Nói xong cô bấm điện thoại: “Chị Sơ à? Còn chưa ngủ sao?”.

Bên kia nghe máy, cô mới để ý lúc này là mấy giờ.

“Tỉnh rồi”. Chị Sơ rất thân với cô, nếu người khác rạng sáng gọi điện thoại đến chắc chắn chị ta đã mắng ầm lên rồi.

“Chị Sơ này, em tán gẫu trên mạng với người khác, nói đến cô nàng dự báo thời tiết Tinh Tinh đó. Chị biết cô ta có lai lịch gì không?”.

“Một nhân viên từ nông thôn đến thành phố làm việc, gia đình không có vai vế gì, chỉ là chọn đúng người thôi. Đồng nghiệp em họ đứa hàng xóm của chị và nhà cô ta ở tầng trên tầng dưới, nghe nói thường có mấy người trung niên qua lại với cô ta. Có điều gần đây cô ta lại cặp với một người trẻ tuổi, gần như cắt đứt với mấy người trung niên rồi, có vẻ như là muốn lên bờ”.

“Người trẻ tuổi? Ai thế?”.

“Tên là gì ấy nhỉ, là một cảnh sát, hình như gia đình có chút thế lực, không phải người bình thường, ngoại hình rất sáng láng, có điều hình như không có nhiều tiền, cô ả Tinh Tinh này phải bỏ tiền nuôi hắn. Em họ chị nói bố mẹ Tinh Tinh bảo cô ta sẽ cưới người này”.

Thế nên có lúc tin vỉa hè cũng có giá trị thật sự: “Em biết rồi, cảm ơn chị. Mai đi làm em mua đồ ăn sáng cho chị”.

“Đừng hòng dùng đồ ăn sáng mua chuộc chị, tối mai em mời cơm”. “Được rồi, bye bye”. Lâm Gia Mộc lại nhìn Trịnh Đạc. Có thể tìm ra

Thượng Vân Long dễ dàng như vậy, người mấy năm không về thành phố

A như Trịnh Đạc chắc chắn cũng có nguồn tin của mình.

Trịnh Đạc cầm điện thoại di động.

“A lô”. Anh ta không vòng vo gì, cũng không gọi tên đối phương: “Gã cảnh sát cặp với con bé dự báo thời tiết là ai? Biết rồi”.

Trịnh Đạc ghi lại một cái tên, đưa cho Lâm Gia Mộc xem. Nhìn thấy họ của người này, Lâm Gia Mộc lập tức hít sâu một hơi… Thảo nào những người trung niên đó đều biến mất…

Có một bạn trai như vậy mà vẫn lăng nhăng với người khác, cô ả Tinh Tinh này đúng là lòng tham không đáy.

Trịnh Đạc nhìn đồng hồ: “Bốn mươi lăm phút sau hộp đêm đóng cửa”. “Ờ”.

Gã bảo vệ hộp đêm vốn có một cái tên rất bình thường, nhưng hắn không thích. Sau khi làm bảo kê, mọi người đều gọi hắn bằng biệt hiệu Cửu Đầu Xà, cũng có người gọi hắn là Cửu Ca. Lúc này là đầu hạ, thời tiết buổi tối hơi lạnh, hắn vừa ra khỏi hộp đêm đã cởi sơ mi, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Vừa đi qua một ngõ nhỏ, hắn bị ném một viên đá vào gáy.

“Ai?”. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, không có ai trả lời: “Đúng là xúi quẩy…”.

Nói xong hắn lại tiếp tục đi, lần này đá ném trúng lưng hắn: “Ai đấy?

Thằng nào đấy? Bố mà tóm được thì mày chết với bố!”.

Hắn vừa chửi vừa quay lại, lúc này một viên đá lại ném trúng chân hắn.

“Mày đừng chạy!”. Hắn đuổi theo vào trong ngõ tối…

Lâm Gia Mộc nhận được chỉ thị chờ trong xe. Cô dừng xe dưới đèn đường, áo khoác tơ tằm ban ngày thoáng mát, đến rạng sáng chạm vào người lại lạnh buốt. Cô ra sức xoa hai vai cho ấm, khoảng mười phút sau thấy Trịnh Đạc vác một gã to con người xăm trổ, đầu bị trùm áo sơ mi đen từ trong ngõ tối đi ra, mở cửa sau xe ném thẳng vào ghế sau.

“Anh giết hắn à?”.

“Hắn tạm thời ngất xỉu thôi”.

“Tôi chỉ bảo anh hỏi một chút xem Thượng Vân Long nhờ hắn làm gì…”.

“Nếu sợ thì bây giờ cô có thể về nhà”. Trịnh Đạc ngồi vào ghế lái, tự nhiên như xe mình.

Lâm Gia Mộc giậm chân, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế lái phụ.

Cô vừa ngồi vào, Trịnh Đạc đã cởi chiếc áo khoác mỏng màu nâu ném cho cô, còn mình chỉ mặc một chiếc may ô bó sát người màu xanh bộ đội, lộ ra cơ bắp rắn chắc: “Mặc vào đi”.

Lâm Gia Mộc do dự một lát rồi mặc áo khoác của Trịnh Đạc vào. Ngoài mùi mồ hôi thoang thoảng, chiếc áo còn có một mùi khó tả, có điều không khó ngửi. Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông trên ghế sau đột nhiên cựa quậy. Trịnh Đạc dừng xe, mở cửa sau, bóp chặt cổ hắn. Lúc Lâm Gia Mộc tưởng rằng anh ta sẽ bóp chết người đàn ông đó, Trịnh Đạc buông tay ra, trở về chỗ ngồi, nói: “Trong vòng một tiếng hắn sẽ không tỉnh lại”.

Rốt cuộc cô đang hợp tác với một tên quái vật gì vậy?

Lâm Gia Mộc dừng xe trước một khu nhà, khóa kỹ xe, xách túi thực phẩm đi qua cổng sau khu nhà, đi khoảng mười mấy phút mới rẽ vào một ngõ nhỏ sâu hun hút nhìn rất đáng sợ kể cả khi trời đã tờ mờ sáng.

Cô đã sống gần hai mươi năm ở thành phố A, lại không hề biết thành phố A có một nơi bí mật như vậy, có thể bắt cóc một người khác rồi “tâm sự” hơn một tiếng. Cô bước qua đống đồ đạc linh tinh dưới đất, cố gắng không nghĩ đến chuyện những thứ này sẽ làm xước đôi giày trên hai ngàn tệ của cô thế nào. Đi tới cổng một ngôi nhà màu đỏ nằm sâu trong ngõ, cô không buồn nhìn chữ “Dỡ bỏ” rất to viết trên cổng mà nhẹ nhàng mở cổng đi vào rồi đóng lại. Đi qua con đường lát gạch đã vỡ vụn, cô vừa định mở cửa thì người trong nhà đã mở cửa ra.

“Cô về rồi à?”.

“Tôi mang đồ ăn đến cho anh”.

Trịnh Đạc thoáng nhìn túi thực phẩm trong tay cô: “Chuyện đã giải quyết tạm ổn rồi”.

“Hắn…”. Lâm Gia Mộc kiễng chân muốn nhìn qua vai anh ta xem tình hình bên trong. Dùng kế hại chết người đã vượt quá giới hạn của cô, nếu trong quá trình đó lại khiến người khác thương vong…

“Hắn chưa chết”. Trịnh Đạc nhướng mày nhìn cô một cái: “Tôi không phải ác quỷ giết người”.

“Hì hì…”. Lâm Gia Mộc gượng cười mấy tiếng: “Vậy bước tiếp theo…”. “Chẳng phải cô đã lập kế hoạch hết rồi sao?”.

“Nhưng chỉ là một kế hoạch…”. Cô đã đọc nhiều tiểu thuyết hình sự, lên kế hoạch cũng như nằm mộng ban ngày, không biết có bao nhiêu phần trăm khả thi.

“Cứ nói đi”. Vẻ mặt Trịnh Đạc như thể cô đùa tôi à?

“Anh có chắc chắn Thượng Vân Long cần mua súng không?”. “Chắc chắn, không những cần mua mà còn phải mua súng tốt”.

Cửu Đầu Xà không phải dạng vừa, vốn hắn cũng từng học võ đàng hoàng, thường xuyên nổ rằng dăm ba người cũng đừng hòng chạm vào người mình, không ngờ chỉ vài giây đã bị người khác khống chế, tỉnh lại đã bị trói chặt. Đối phương không nói gì, từ đầu tới giờ vẫn trùm đầu hắn, cũng không cho hắn cơ hội cầu xin, trước hết đánh hắn một trận. Đánh tới lúc hắn tin mình sẽ bị đánh chết thật, đối phương mới dừng tay, bỏ chiếc áo sơ mi trùm trên đầu hắn ra, hỏi rất bình tĩnh. Cửu Đầu Xà giữ được mạng, không những biết gì nói đấy mà những chuyện nghe hơi nồi chõ cũng nói hết.

Quả thật Thượng Vân Long có nghĩ tới chuyện thuê Cửu Đầu Xà làm vệ sĩ, nhưng sau đó lại thôi. Thượng Vân Long gây ra chuyện đã khiến ông Thượng khá là phật ý, luôn mắng hắn là phá gia chi tử. Nhà họ Thượng vốn có một trai một gái, con trai Thượng Vân Long được mẹ và ông bà nội chiều chuộng thành ra hư hỏng, con gái Thượng Vân Tú lại giỏi giang ngoan ngoãn nghe lời, rất được ông Thượng sủng ái. Hiện nay người làm giám đốc tài vụ nắm giữ tiền bạc của công ty nhà họ Thượng cũng là cô con gái. Vốn Thượng Vân Long không coi trọng em gái, nhưng em gái cứ tăng điểm, còn hắn lại ngày càng mất điểm. Ông bà nội đã chết từ lâu, tiếng nói của mẹ hắn không có chút sức nặng nào với bố hắn, nếu còn không chịu tỏ ra ngoan ngoãn thì hắn sợ bố hắn sẽ mang tài sản cho người ngoài (em gái) thật. Trong tình hình này hắn làm sao còn dám giữ tên Cửu Đầu Xà rõ ràng là lưu manh ở bên cạnh? Ngay cả chuyện có người muốn giết hắn, hắn cũng không dám nói với bố mình.

Trịnh Đạc nhớ kỹ chuyện này, nhưng không có ý định nói với Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc xuất hiện quá đột ngột. Lúc đầu anh ta cho rằng Lâm Gia Mộc chỉ là một nữ luật sư thông thường, không ngờ cô cũng theo dõi Thượng Vân Long, còn phát hiện ra mình. Lúc cô cảnh báo Thượng Vân Long, anh ta quả thật từng có ý định giết cô. Người phụ nữ này lại nói có biện pháp có thể ép Thượng Vân Long vào đường chết, anh ta cũng để yên xem cô làm trò gì. Hiện nay thoạt nhìn những việc cô làm đều có lợi cho anh ta, nhưng ai biết cô rốt cuộc là địch hay là bạn, trong lòng đang tính toán gì?

“Gã bạn trai của Tinh Tinh mà hôm qua chúng ta hỏi thăm được… hắn có súng không?”.

Trịnh Đạc nhướng mày: “Tấn công cảnh sát cướp súng thì sao?”. “Không đến mức tấn công cảnh sát chứ”. Lâm Gia Mộc hít sâu một hơi. “Không làm thế thì làm sao làm to chuyện được?”.

Lúc Lâm Gia Mộc hỏi bạn trai Tinh Tinh có súng không, Trịnh Đạc đã đoán được kế hoạch của cô. Người phụ nữ này nhìn thì yếu đuối, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.

“Thế…”.

“Tôi sẽ không làm hại người vô tội”. Nói xong anh ta lại thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: “Tôi cũng sẽ không làm cô liên lụy. Cô đi đi, lúc cần tôi sẽ tìm cô”.

“Vậy bước tiếp theo…”.

“Tàng trữ ma túy? Chỉ là cocain thì ăn thua gì”. “Nhưng anh định kiếm kiểu gì…”.

“Kiểu gì cũng có thể kiếm được”. Trịnh Đạc vốn định ám sát Thượng Vân Long, Lâm Gia Mộc lại mở cho anh ta một cánh cửa khác. Anh ta vốn cũng là người thông minh, lại có không ít kinh nghiệm thực chiến, sau khi hiểu rõ vấn đề lại lập ra một kế hoạch còn chu toàn hơn kế hoạch của Lâm Gia Mộc.

“Vậy… anh định làm thế nào?”.

“Bên trong…”. Anh ta chỉ vào trong nhà. “Hắn có thể tin được không?”.

“Chỉ cần hắn biết nếu hắn không làm theo tôi nói, bất kể hắn trốn đến đâu, tôi đều sẽ tìm được hắn, đập nát từng cái xương trên người hắn, cắt của quý nhét vào mồm hắn”.

Lâm Gia Mộc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hiểu vì sao những đồng sự làm án hình sự vẫn nói cho dù là luật sư mà tiếp xúc nhiều với những tội phạm hung ác cùng cực cũng thấy sợ. Dưới sát khí như vậy, Cửu Đầu Xà dù có chín mươi cái đầu cũng phải nghe lời.

“Vậy tôi đi đây”.

Lâm Gia Mộc đưa túi đồ ăn cho Trịnh Đạc rồi đi ra ngoài. Đến tận lúc đã ngồi vào xe, cô vẫn thấy tim mình đập thình thịch. Cô cúi xuống nhìn lòng bàn tay, tay cô khô ráo không hề run rẩy. Như vậy là… không phải cô sợ… mà là hưng phấn? Trịnh Đạc là một vũ khí giết người, còn một người vạch ra mưu kế ác độc và chu toàn để diệt trừ Thượng Vân Long như cô là cái gì? Cô nhìn ánh mắt hưng phấn của mình trong gương chiếu hậu, đột nhiên vỡ lẽ. Thì ra cuộc sống theo đúng khuôn phép của mình trong suốt hai mươi tám năm qua đều là vì giờ khắc này, có thể thật sự không bận tâm đến những khuôn phép đó, làm chuyện mình muốn làm, giúp người mình muốn giúp.