Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 36: Án mạng




Mặc dù Hứa Hướng Dương thấy nhớ Bảo Nhi, nhưng vì mối quan hệ với Đinh Nguyệt Hoa không mấy tự nhiên nên không dám đi đến nhiều để tự rước lấy mất mặt. Nhưng thi thoảng có tới đưa chút bánh ngọt, nhìn thoáng qua một cái rồi đi. Hôm nay nàng đến thì Triển Chiêu đã ở đó, nghĩ tới ngày ấy đề cập đến Đinh Nguyệt Hoa, thái độ hắn lạnh nhạt, nàng có chút chần chờ. Thấp thỏm để lại bánh ngọt, đùa Bảo Nhi vài câu liền vội vàng cáo từ. Triển Chiêu cũng đi ra luôn, cùng nàng trở về. 


Thẳng đến cách xa tầm mắt Đinh Nguyệt Hoa, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, ánh mắt ai oán của Đinh Nguyệt Hoa khiến lòng nàng tràn đầy cảm giác tội lỗi. Triển Chiêu nghiêng đầu, thấy nàng cách hắn khoảng năm bước, không khỏi cảm khái, nàng vậy mà muốn tránh né hắn đến mức như này sao? Hắn cảm thấy bản thân đối xử với nàng luôn ôn hòa. Di chuyển hai bước rút ngắn khoảng cách, nói:" Ta đã nói với Bao đại nhân về chuyện Quan đại ca, đại nhân đã đáp ứng. Ngày mai mời Quan đại ca đến nhà, cảm ơn ngày đó hắn ra tay giúp đỡ, cũng tiện nhắc tới chuyện thu dưỡng Bảo Nhi." 


Trên mặt Hứa Hướng Dương lộ ra tia vui mừng, nếu Quan đại ca có thể thực hiện ý nguyện của mình, nàng cũng thấy cao hứng thay hắn. Bỗng nhiên, nàng nhớ tới nhi tử của Lâm bà tử, nghe nói hắn cũng ở trong quân doanh, rồi sau đó biệt vô âm tín. Quan đại ca từ trong quân doanh trở về, có lẽ sẽ biết được chút ít tin tức gì đó. Ngày khác nàng tìm cơ hội hỏi thăm xem sao.


Chạng vạng ngày thứ hai, Quan Húc đúng hẹn tới. Hứa Hướng Dương dụng tâm chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu, nghĩ Quan Húc là một tráng hán, ăn thịt uống rượu đều là miếng to chén lớn, cho nên nàng làm đồ ăn không cần quá tinh xảo, nhưng phân lượng thì mười phần. Mặc dù Quan Húc từ chỗ Đinh Nguyệt Hoa biết được chuyện trước kia của Hứa Hướng Dương nhưng chưa biểu lộ gì khác thường, sự tình tột cùng là như thế nào cũng không đến một ngoại nhân như hắn có thể phán xét. Cho nên lần này gặp mặt, hắn vẫn sang sảng, khen trù nghệ của nàng rất tốt.


Hứa Hướng Dương hơi ngượng ngùng, bất quá chỉ là làm quen tay mà thôi, thật sự không dám nhận ca ngợi của người khác như vậy. Triển Chiêu rót cho hắn một chén rượu, nói:" Hôm nay mời Quan đại ca đến đây, thứ nhất là vì cảm tạ hành động trượng nghĩ tương trợ ngày đó, Triển Chiêu xin kính huynh một li." Nói xong uống một hơi cạn sạch. Quan Húc nâng chén hướng hắn, cũng uống một hơi hết luôn, nói:" Triển huynh đệ khách khí rồi, chỉ là nhấc tay chi lao thôi. Uống xong chén rượu này liền không cần nhắc lại nữa, không phải khách khí với ta, một chút việc cỏn con mà ta có thể tính toán chi li thì còn gì là nam nhân nữa?" 


"Quan đại ca nói phải." Triển Chiêu cũng sang sảng cười, hắn rất thích cái tính cách này của Quan Húc:" Còn một chuyện nữa là về Bảo Nhi. Ta đã nghe Hướng Dương nhắc tới việc Quan đại ca muốn nhận nuôi Bảo Nhi."


Quan Húc thản nhiên gật đầu:"Ta với đứa nhỏ này rất hợp ý, nếu có thể thu dưỡng nó, cũng coi như bù lại khuyết thiếu bấy lâu nay. Không biết Triển huynh đệ có thể mở lời giúp ta một chút được không?" 


"Việc này ta đã báo cho Bao đại nhân rồi, trên đường trở về, đại nhân nhìn ra được Quan đại ca làm người trong sạch, tốt tính, ngài ấy đã đáp ứng." 


Quan Húc mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, kính Triển Chiêu liên tục vài chén mới thôi. Ăn no rượu say xong, hắn thỏa mãn thở dài một tiếng:" Nhiều năm như vậy, ta nghĩ bản thân sẽ không tái giá, cả đời cứ để như vậy. Không ngờ tới còn có thể nhận nuôi một đứa nhỏ, cuộc đời này coi như sống không uổng công." 


Hứa Hướng Dương cười nói:" Có Bảo Nhi hầu hạ dưới gối, cuộc sống sau này của Quan đại ca nhất định thoải mái." 


Quan Húc cười ha ha," Phải rồi! Phải rồi!"


Bữa tiệc này cả khách và chủ nhà đều ăn uống hết sức vui vẻ. Hiện tại Quan Húc có chút bận rộn, nói đang ở tạm nhà họ hàng, nhận nuôi Bảo Nhi sẽ có nhiều cái bất tiện. Hắn muốn thừa dịp mấy ngày nay nhanh chóng đi tìm phòng ở, còn phải tìm một bảo mẫu giúp đỡ trông nom đứa nhỏ. Hắn mới đến đây, không quen thuộc đời sống nơi này, hi vọng Triển Chiêu có thể lưu ý hộ, sớm ngày chuẩn bị chu đáo đón Bảo Nhi về.


Nhìn Quan Húc lần nữa được làm cha vừa lo lắng thấp thỏm lại kích động vui mừng, trong lòng Hứa Hướng Dương ê ẩm đôi chút. Nếu nàng nhận nuôi Bảo Nhi, có phải bản thân cũng sẽ giống như thế hay không? Cũng sẽ vội vã chuẩn bị, hận không thể đem những thứ tốt nhất cho đứa nhỏ. Hiện tại đã không còn khả năng, nàng chỉ có thể đến thăm Bảo Nhi nhiều chút thôi. 


Khi biết được tin Bảo Nhi được Quan Húc nhận nuôi, Đinh Nguyệt Hoa nhất thời không thể tin được. Suy nghĩ của nàng giống với Hứa Hướng Dương, Quan Húc là một đại nam nhân, làm sao lại muốn nhận nuôi Bảo Nhi? Kinh ngạc qua đi, nàng cũng hiểu được việc này đối với Bảo Nhi là lựa chọn tốt nhất, sau này nàng đến thăm nó cũng tiện hơn. 


Quan Húc mất bảy tám ngày tìm phòng ở, sửa sang tiểu viện, rồi tìm một bảo mẫu trông đứa nhỏ. Bảo Nhi được Quan Húc mang đi, Đinh Nguyệt Hoa liền không tiện ở lại Khai Phong phủ nữa, ngày đó liền đi luôn, về phần có trở lại Mạt Hoa thôn hay không, Hứa Hướng Dương cũng không rõ, cũng không dám hỏi nhiều.


Một ngày này Vương tẩu tử đến chơi, mang theo ít quả sơn trà đến, cười nói đầu viện có một cây sơn trà, hiện tại đã kết quả, mang qua đây cho nàng nếm thử xem sao. Hứa Hướng Dương nói cảm tạ rồi nhận lấy, mấy quả sơn trà này không tính lớn lắm, nhưng trông rất ngon miệng, cười hỏi Vương tẩu tử có ngọt hay không. Nàng có chút bất đắc dĩ, nói có quả ngọt có quả chua, còn có quả nhạt nhẽo không vị, dựa vào may mắn thôi.


Vương tẩu tử thấy nàng đang làm quần áo của trẻ con, biết là cho Bảo Nhi, cười nói:" Ngươi có tâm ghê, đứa bé kia thật có phúc khi được ngươi quan tâm như vậy." 


Hứa Hướng Dương cười cười:"Quan đại ca có ân với ta, ta may vài kiện quần áo cho Bảo Nhi là chuyện nên làm." Vương tẩu tử nhìn mấy cái tã lót trong tay, đều là đồ cho mùa hè, Hứa Hướng Dương quả thật cực kì dụng tâm. Cho dù trước kia Quan Húc từng giúp đỡ tức phụ trông nom đứa nhỏ, nhưng cũng là chuyện hơn mười năm trước, một đại nam nhân có cẩn thận đến đâu cũng không được đến mức này đi?


Nói chút chuyện nhà, Vương tẩu tử bỗng nhiên nói:" Mọi năm, Triển đại nhân đều đến tháng tư sẽ về nhà bái tế cha mẹ, năm nay bận rộn như vầy sợ là không trở về được." 


Nghe Vương tẩu tử nói xong, Hứa Hướng Dương mới nhớ tới bản thân cũng nên đi tảo mộ cha mẹ nguyên chủ, vừa vặn hỏi thăm nhà cũ của nàng ở đâu. Nghĩ nghĩ, trong lòng tự dưng kích động, sau này hòa li nàng còn có thể về nhà mẹ đẻ, cuộc sống sẽ an ổn hơn nhiều. Cúi đầu cắn đứt chỉ trong tay, nói:" Tuy rằng ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng vẫn nên trở về tảo mộ cha mẹ."


"Đúng rồi." Vương tẩu tử vỗ trán, bỗng nhiên, thanh âm thấp chút:" Ta nghe Vương Triều nói đang có một vụ án, Triển đại nhân sợ rằng bận việc sẽ không thể cùng người trở về nhà được."


Hứa Hướng Dương ngẩng đầu, dừng một chút:"Án mạng?"


"Trộm cướp giết người. Quán trọ Vân Phong có một vị khách bị sát hạ, hai gã sai vặt đi theo cũng trọng thương. Theo những gì gã sai vặt nói, có người nhân lúc đêm khuya lẻn vào phòng trộm đồ, không cẩn thận bị bọn họ phát hiện nên nổi lên ý định giết người. Lão gia bị đâm mười đao, đã chết, gã sai vặt may mắn tránh thoát được một kiếp. Vụ án này còn liên lụy đến Bạch Ngọc Đường."


Bạch Ngọc Đường? Hứa Hướng Dương không khỏi nhớ tới lần gặp mặt trước kia, hắn đang ở Hãm Không đảo làm sao lại bị liên lụy đến? Vương tẩu tử nói tiếp:" Quán trọ Vân Phong là sản nghiệp Bạch gia."


Hứa Hướng Dương giờ mới hiểu rõ, nguyên lai là sản nghiệp nhà hắn, trách không được có liên quan.


"Việc này cũng đúng là trùng hợp, Đinh cô nương rời nhà hồi lâu chưa về, người trong nhà lo lắng muốn đến Biện Kinh tìm người. Bạch Ngọc Đường nhân một chuyến xem xét sản nghiệp liền nhận trọng trách này. Hiện tại, phát sinh vụ án án mạng, Triển đại nhân, Bạch Ngọc Đường, còn có Đinh cô nương đều vội vàng đi tra án." 


Hứa Hướng Dương hơi hơi khép mi mắt, gần đây hắn bận rộn tra án sao? Nếu không phải Vương tẩu tử đề cập đến, nàng cũng không hay biết gì cả. Cũng chỉ có cô nương như Đinh Nguyệt Hoa mới có thể giúp đỡ hắn, phương trời của nàng chỉ quanh quẩn trong tiểu viện này thôi, cái gì có thể làm bất quá là mấy việc ở trong bếp cùng ít thêu thùa may vá. Nàng như vậy, hắn làm sao có thể cùng nàng bàn bạc chuyện bên ngoài được? 


Nàng che giấu cảm xúc, nói tiếp:" Không biết có mất đồ gì quý giá hay không?" 


"Nghe nói là một rương bảo thạch."


Bảo thạch? Trách không được bị người nhòm ngó. Nàng nhíu nhíu mày:" Cái này thì tìm thế nào được?" Hung thủ có thể thuận lợi lẻn vào phòng của khách, chắc đã chú ý tới bọn họ lâu rồi, thăm dò tình huống mới xuống tay. Lại nói, là một rương bảo thạch chắc chắc không nhẹ, có khi còn có đồng lõa tiếp ứng. Nếu sự việc này thực hiện có kế hoạch, ước chừng đã chuẩn bị tốt đường đào thoát, không biết chỗ mấy người Triển Chiêu có tìm ra manh mối gì không. 


Vương tẩu tử cũng thở dài:"Ai, mỗi lần nghe nói có án mạng, ta một khắc cũng không an tâm nổi. Hung thủ thì kẻ nào chẳng tâm ngoan thủ lạt (Tâm địa tàn nhẫn, xử sự độc ác), làm ta lo lắng không thôi! Chỉ sợ Vương Triều xảy ra việc gì, ba người mẫu tử chúng ta phải làm thế nào."


"Sẽ không đâu, công phu của Vương đại ca tốt, làm sao dễ dàng bị thương cho được? Tẩu tử nghĩ thoáng đi chút."


"Công phu tốt? Hắn làm sao so được với Triển đại nhân? Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, vết thương trên người Triển đại nhân không ít, trong số bọn họ là người thường xuyên bị thương nhất."


Điểm ấy Hứa Hướng Dương không phủ nhận, trên ngươi Triển Chiêu quả thật có rất nhiều vết thương. Bất quá:" Lần này còn có Bạch Ngọc Đường và Đinh cô nương tương trợ, chắc là sẽ tốt thôi."


" Coi như vậy đi, dù sao chúng ta muốn quan tâm cũng vô ích." Vương tẩu giật mình:" Ôi chao, ta mải nói chuyện với ngươi, giờ phải về nấu cơm đây."


Tiễn bước Vương tẩu tử, Hứa Hướng Dương thấy tâm nặng trĩu, không hình dung ra là tư vị gì. Lột vỏ quả sơn trà cho vào miệng, vị chua dâng lên khiến nàng nhíu mi. Thật lâu sau mới giật mình, nguyên lai tư vị này gọi là chua xót. Triển Chiêu đã nói với nàng những ngày này sẽ bận nhiều việc, không cần chuẩn bị cơm cho hắn, hiện tại nàng giống như rất nhàn nhã, không có việc gì để làm nữa. Nếu đã như vậy, nàng thu thập ít quần áo của Bảo Nhi đem qua cho nó.


Bảo Nhi được Quan Húc dốc lòng chăm sóc, so với lúc đầu trắng trẻo mập mạp hơn nhiều. Nhìn thấy Hứa Hướng Dương đến, vui vẻ vươn hai tay mập mạp về phía nàng đòi ôm. Đùa với Bảo Nhi một lát, đợi Quan Húc từ cửa hàng rèn trở về. Quan Húc gặp nàng đến thăm Bảo Nhi cũng rất vui vẻ, rửa sạch tay, tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay nàng, cười nói:" Bảo Nhi, có nhớ phụ thân không?"


Bảo Nhi cười khanh khách túm râu của hắn, Hứa Hướng Dương ở một bên nhìn, đáy lòng hâm mộ không thôi. Quan Húc cứu râu từ trong tay Bảo Nhi, thấy trên bàn đặt mấy bộ quần áo trẻ con, nói:" Quần áo của Bảo Nhi đã đủ rồi, ngươi không cần lại làm cho nó, khiến bản thân mệt mỏi." 


Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Đứa nhỏ nhanh lớn, chuẩn bị quần áo nhiều chút luôn tốt."


Quan Húc cười:" Vậy ta đây đa tạ cô nương." Một cô nương như vậy, làm sao lại làm ra chuyện xấu hổ kia được? Hắn thực sự nhìn không thấu, ngược lại thấy nàng quả thực hiền lành ôn nhu. 


Hứa Hướng Dương hôm nay đến kỳ thật còn có chuyện khác, nói:"Quan đại ca, ta muốn hỏi thăm một người."


"Người nào?" Hứa cô nương không phải nói nàng mất trí nhớ sao? Nàng còn có thể nhớ đến hỏi thăm ai?


"Vu Hoa." Nàng đã hỏi qua Lâm bà tử. Lâm bà tử nói nhi tử mình tên là Vu Hoa, tuổi tác trên dưới ba mươi. Kì thật, ban đầu Hứa Hướng Dương nghe Quan Húc mới xuất ngũ từ trong quân doanh, phản ứng đầu tiên là nghĩ hắn có phải con của Lâm bà tử hay không. Nhưng sau khi biết hoàn cảnh gia đình Quan Húc, nàng nghĩ chắc không phải, hỏi qua Lâm bà tử, quả nhiên không phải cùng một người.


Quan Húc cau mày trầm tư một lúc lâu sau, lắc đầu nói:" Chưa từng nghe nói. Cô nương muốn hỏi thăm làm gì vậy?"