Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 230




Edit: Ring.

Lời này vừa nói ra, ngay cả Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng nghe thấy, biểu tình bọn họ nháy mắt đều trở nên kinh hãi cùng khó coi.

Nhưng biểu tình Bùi Vũ Khâm vẫn bình tĩnh như thường “Thật ra như vậy cũng tốt, Dạ Tập trước giờ vẫn không có hứng thú với kinh thương, nay nó có thể mượn cơ hội này rời khỏi Bùi gia, đối với nó mà nói vậy cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu!

Ít nhất sau này nó không phải làm con cháu nhà thương nhân nữa, có thể đi làm chuyện nó thích. Như vậy không tốt sao?”

Bùi Vũ Khâm nhìn Giang Mộ Yên, nhẹ giọng nói ra những lời này. Giang Mộ Yên cũng đột nhiên hiểu ra sự lo lắng thật sự của Bùi Vũ Khâm thông qua ánh mắt của hắn.

Bùi Vũ Khâm là muốn nhân cơ hội này đưa đứa con duy nhất của hắn rời khỏi Bùi gia, có lí do nào hợp lí hơn thế này nữa đâu?

Thân là phụ thân lại đoạt nữ nhân của con, còn trước mặt mọi người tuyên bố muốn thú nữ nhân từng là vị hôn thê của con làm tân phu nhân ngay tại từ đường.

Thân là con, Bùi Dạ Tập không chịu nổi hành vi đáng xấu hổ của Bùi Vũ Khâm nên giận dữ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, từ này về sau không còn là con cháu Bùi gia nữa.

Tình hình như vậy, bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ không chút hoài nghi.

Mà chỉ cần Bùi Dạ Tập rời khỏi Bùi gia, nếu nghĩ theo hướng tốt thì không chừng mấy năm sau, hắn sẽ trưởng thành, nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không để ý chuyện năm xưa Bùi Vũ Khâm cưới hôn thê của hắn làm thê nữa. Tin chắc đến ngày đó, hắn sẽ trở về Bùi gia, dù sao cũng là phụ tử, quan hệ huyết mạch không phải nói cắt là cắt được.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng xấu, Bùi Dạ Tập vẫn không thể thông suốt, thấu hiểu thì Bùi gia liền phải chịu một loại đả kích, hãm hại mới.

Vũ Khâm trục xuất Dạ Tập ra khỏi gia môn, nhưng cũng xem như bảo vệ được huyết mạch cho Bùi gia.

Dù sao Bùi Dạ Tập cũng đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với hắn, cho dù người có tâm muốn diệt trừ Bùi gia thì cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt với Bùi Dạ Tập đã bị trục xuất khỏi nhà.

Mà sự chuẩn bị cuối cùng chính là, sau khi hạ quyết định như vậy, Vũ Khâm khẳng định cũng sẽ an bày mấy cao thủ võ công cao cường âm thầm bảo hộ Bùi Dạ Tập. Hắn tuyệt đối sẽ không để một mình Bùi Dạ Tập rời khỏi Bùi gia, bước vào nhân gian như vậy.

Như thế, Bùi Vũ Khâm triệu tập ‘Vũ’ ra, cùng với bảo hộ an nguy cho nàng, mặt khác khẳng định cũng sẽ an bày người đi theo bảo hộ Bùi Dạ Tập.

Vừa nghĩ như vậy, Giang Mộ Yên cũng hiểu vừa rồi Bùi Vũ Khâm nói ‘đã đến lúc’ là ý gì. Nàng không khỏi trầm mặc, một lúc lâu sau mới chủ động ôm lấy hắn, mỉm cười nói “Vũ Khâm, chàng nói đúng, nếu hắn không hiểu chúng ta, kiên trì muốn đi, chàng cũng đừng quá đau buồn! Có lẽ chàng làm vậy mới là tốt nhất với Bùi Dạ Tập. Tính cách của hắn đúng là không thích hợp với chuyện làm ăn, ta đã hiểu.

Sau này chàng sẽ không cô đơn nữa, chàng còn có ta. Nếu cảm thấy cô độc, chờ sau khi thành thân, chúng ta sẽ có đứa nhỏ của chúng ta, đến lúc đó chỉ cần chàng thích, ta sinh bao nhiêu cũng được. Tuy một đứa con của chàng đã đi, nhưng chúng ta sẽ có càng nhiều con dưới gối.”

“Yên nhi!”

Bùi Vũ Khâm nhìn vào mắt Giang Mộ Yên liền biết nàng đã hiểu được lời hắn, cũng đã hiểu được tâm sự hắn giấu dưới đáy lòng.

Mà nàng rõ ràng đã hiểu, lại còn mỉm cười nói sẽ sinh cho hắn rất nhiều đứa nhỏ, nhất thời Bùi Vũ Khâm cảm thấy trong lòng ê ẩm.

“Yên nhi, nàng không thấy ta rất ích kỷ sao?”

“Hư – nói bậy bạ gì đó, chàng làm sao có thể ích kỷ chứ? Người chỉ vì bản thân mới gọi là ích kỷ, nhưng chàng đều là vì người khác, đến giờ cũng chưa từng nghĩ đến mình. Nếu chàng ích kỷ, vậy trên đời này không có ai là rộng rãi nữa rồi.

Được rồi, ta đã hoàn toàn hiểu được ý chàng. Giữa chúng ta cũng không cần nói cái gì ai có lỗi ai ích kỷ nữa. Ta chỉ biết mặc kệ chàng quyết định như thế nào cũng đều chính xác, cho dù người khác nghĩ là sai, ta cũng cho là đúng.

Dạ Tập đã lớn, nên có một khoảng trời riêng cho mình. Tính tình hắn tựa như một con chim ưng tự do, căn bản không thể nhốt cũng chẳng thể trói được. Nếu đã vậy, thả hắn đi chính là quyết định đúng nhất.

Bây giờ hắn không hiểu chúng ta ở cùng một chỗ là xuất phát từ tình cảm chân thành từ nội tâm, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ minh bạch hết thảy. Nhất định là vậy.”

“Yên nhi –”

“Ta đồng ý chuyện chàng triệu hồi ‘Vũ’ đến đây, cũng hiểu được nguyên nhân chàng thay đổi kế hoạch. Dù sao đã có rất hiều chuyện không giống với những gì ban đầu chàng dự tính rồi, nếu thời thế đã thay đổi, kế hoạch tất nhiên cũng phải thay đổi cho thích hợp mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh. Chuyện này ta biết!

Về phần những tai họa ngầm chàng nói, lúc trước chàng không tra ra được cái gì, nhưng có câu ‘chuyện đã qua tất có để lại dấu vết’, chúng ta nhất định có thể tìm ra cách bắt được hắn, chàng có tin không?”

Đối diện với ánh mắt sáng ngời mà có thần như vậy của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm sao có thể nói ra hai chữ ‘không tin’ cơ chứ?

Hắn tin!

Hắn thật sự tin tưởng Yên nhi không chỉ có những khả năng mà hắn đã thấy, nàng còn có rất nhiều ưu điểm mà ánh mắt, linh hồn của hắn đều chưa phát hiện.

“Chàng đã gật đầu thì được rồi. Tốt lắm, chúng ta đi thôi, nhanh thay quần áo rồi đến từ đường, đừng để mọi người chờ lâu còn nói chúng ta không dám xuất hiện!”

Lúc này đổi lại là Giang Mộ Yên kéo tay Bùi Vũ Khâm vào phòng rửa mặt cùng thay quần áo.