Hưu Thư Khó Cầu

Chương 54




Kỳ nhi ra phủ, là quang minh chính đại đi ra mua đồ ăn, đương nhiên, lúc trở về cũng có thể quang minh chính đại mà đi cửa chính.

Còn bản công chúa…khụ khụ, là lén lén lút lút, mua chuộc Vương mụ mụ, giả thành tiểu nha hoàn lén lút theo sau Kỳ nhi ra ngoài. Thời vận không tốt, lúc hồi phủ, vừa đúng lúc gặp thủ vệ canh cửa thay ca, Vương quản gia mắt sắt như dao canh giữ ở cổng, tôi có gan đến mức nào cũng không dám dưới mí mắt của hắn ta đi vào.

Cho nên, tôi lựa chọn chui lổ chó ở Đông viện.

Trước hết bản công chúa cần phải làm sáng tỏ, lổ chó ở Đông viện này không phải là do tôi khoét. Lúc tôi gả vào đây, lổ này đã có sẵn, tôi cũng vì một lần thật tình cờ rất rất tình cờ đi dạo ở trong viện mới phát hiện. Hôm nay quả thật không có biện pháp, đành mượn nó xài đỡ một chút.

Kỳ nhi vào phủ trước, ở bên trong tiếp ứng tôi, tôi cũng đành vác cái bản mặt dày, lén đi vào ngõ tắt, tới bờ tường đông viện. Đang khom người chuẩn bị dùng sức, lại nghe thấy bên trong tường vang lên tiếng sột soạt, chốc lát trong chuồng chó đầy cỏ chui ra một con chó có bộ lông màu vàng vàng.

Tôi vừa nhìn thấy, trời ạ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp.

Tôi vốn vẫn nghĩ lổ chó này là do tiểu ngu ngốc khoét, bây giờ nhìn thấy mới biết, hóa ra chủ nhân nơi này lại là con tiểu súc sinh.

Vượng trạch miệng gặp khúc xương, trừng đôi mắt trong veo nhìn tôi, tựa như cũng có chút bất ngờ gặp tôi ở đây.

Tôi lui về sau một bước, im lặng không lên tiếng.

Con tiểu súc sinh này lúc trước dựa vào chủ nhân hung hăn càn quấy, khi dễ tôi như một khúc xương, bây giờ tiểu ngu ngốc không có ở đây, cũng không biết nó lại chỉnh tôi thế nào, cho nên, cẩn thận là trên hết.

Ai ngờ, tôi mới vừa lùi ra sau lưng một bước, tiểu súc sinh lại tiến về phía trước thêm một bước, bực bội, bản tính này, cùng cái tên chủ nhân vô liêm sỉ của nó có gì khác nhau đâu?

Nhưng là lúc đó, cô lang quả nhân (giống như cô nam quả nữ), tôi thật là có chút sợ đôi răng nanh dài, lúc trước tiểu súc sinh chỉ trừng mắt nhìn tôi thôi, lại không thể không lặng lẽ lùi thêm một bước.

Tiểu súc sinh thấy thế, cái lổ tai màu trăng bạc cương quyết dựng thẳng lên, bước về phía tôi một bước.

Bước chân không dài không ngắn, vừa vặn bằng khoảng cách tôi mới vừa lui.

Lông tóc cả người tôi dựng lên hết, hai chân cũng bắt đầu rung, nghe nói đồ ăn của súc vật là không được động vào, ngay cả người thân cận nhất cũng không được tới gần, bởi vỉ một khi tới gần, nó liền nghĩ người khác đến đoạt thức ăn của nó. Hiện tại trong miệng Vượng Trạch đang gặm một cái xương to thơm ngào ngạt, tôi lại run rẩy trong địa bàn của nó, đừng có nói nó coi tôi là ‘địch nhân’ của nó nha?

Trong lúc tôi đang cố sức suy nghĩ, tiểu súc sinh thừa lúc tôi chưa chuẩn bị, lại bước về phía trước thêm mấy bước, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt tôi, tôi kinh sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng đúng lúc này, Vượng trạch lại thả khúc xương trong miệng mình ra, dùng đầu mũi huých huých khúc xương, tiến đến trước mặt tôi.

Tôi giật mình, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

Hóa ra…tiểu súc sinh chỉ muốn bày tỏ lòng tốt đối với tôi, tặng tôi khúc xương ăn?

Tôi chép lưỡi, cúi đầu nhìn Vượng trạch, một đôi mắt như ngọc lục bảo nhìn tôi chớp chớp vô tội, cúi đầu xuống thích ý vẫy vẫy đuôi.

Tôi làm liều khom người xuống, lấy tay thử sờ sờ lên đầu Vượng trạch.

Lúc tay tôi chạm vào bộ lông thẳng mượt trên đầu Vượng trạch, nó ngược lại không né tránh, còn giống như làm nũng mà cọ cọ.

Tôi kinh hãi, lại thử sờ sờ, chậc chậc, mọi người khỏi nói, con tiểu súc sinh này đúng thật là trơn nhẵn bóng nhoáng, nếu như làm một cái áo khoác bằng da sói…ách ~ thật có lỗi, thật có lỗi, tiểu súc sinh thân thiết với tôi, tôi làm sao lại có thể muốn làm hại nó chứ?

Tôi vui mừng vuốt vuốt đầu Vượng Trạch, khoéo miệng khẽ nhếch nói: “Tiểu vương ngoan, khúc xương mày giữ lại đi, tỷ tỷ không cần nha ~”

Tôi nghĩ, có lẽ tiểu ngu ngốc nói đúng, Vượng Trạch không phải là không thích tôi, chỉ là biểu đạt sai cách ‘yêu’ đối với tôi mà thôi.

Tôi đang hạnh phúc mà suy nghĩ, chỉ thấy cái đầu nhọn của Vượng Trạch đột nhiên lắc lắc, tựa như đang cười, ách ~ không đúng, là châm chọc, ánh mắt nheo nheo, rất giảo hoạt.

Giây tiếp theo, tiểu súc sinh đột nhiên lại ngửa mặt lên trời thét to:

“Ngao ngao…”

“Ngao ngao ngao…”

Tiếng sói tru đúng chuẩn, chưa đến một hồi, chợt nghe bên tường có tiếng nha hoàn nói:

“Ủa? Có phải là tiếng Vượng Trạch kêu không?”

Người còn lại nói: “Nghe cũng giống đó, ở đâu thế?”

Vượng Trạch tựa như nghe hiểu hai người đó nói gì, kêu càng phấn khởi.

“Ngao ngao ngao ngao…”

Nha hoàn kia nói: “A! Ở ngoài tường!”

“Mau mau! Bắt nó trở về, thiếu gia rất cưng nó, nó mà bỏ chạy mấy người có mấy cái đầu cũng không đủ đền.”

Suy nghĩ trong đầu tôi chợt lóe, đột nhiên mới hiểu ra đây là một âm mưu.

Tiểu súc sinh buông khúc xương ra không phải để tặng cho tôi, là để thuận tiện tru lên; tru lên, là để thuận tiện gọi người đến.

Tôi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ giơ chân, nghe bên trong tường truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thật sự không có cách, chạy trối chết.

Lần đầu tiên trong đời bản công chúa, bởi vì một con chó sói mà chạy trối chết, thật sự là…xấu hổ không chịu nổi.

Tôi nói với chính mình, thù này không báo không phải quân tử. Tiểu súc sinh, mày hãy đợi đấy!

Đáng lẽ có Mạc vấn nữa, nhưng mình đuối quá, sẽ bù sao! Chưa kịp beta, thỉnh thông cảm! Chap sau sẽ có kèm một ngoại truyện!