Huyền Giới Chi Môn

Chương 1068: Vội tới Phượng Minh cốc (2)




Chuyện này đã xảy ra, lập tức khiến cho những người khiêu chiến tự tin tăng lên nhiều.

Nhưng mà Thư Hữu Kim thủy chung đứng ở một bên, không có ý xuất thủ chút nào, cẩn thận quan sát từng cuộc chiến đấu.

Trong nháy mắt qua gần nửa canh giờ, mười người dưới lệnh kỳ, có bốn chỗ đã đổi người, người khiêu chiến dần dần bớt đi.

Trên mặt Thư Hữu Kim lộ ra vẻ tươi cười, cất bước đi ra ngoài.

- Bản thân Thư Hữu Kim, khiêu chiến hàng thứ chín Diệp huynh!

- Hừ!

Kim hoàn thanh niên sắc mặt lạnh lùng, phi thân đáp xuống.

Hắn bởi vì ở sát cùng trong bảng xếp hạng, đã bị người khiêu chiến rất nhiều lần, tuy rằng lần nào cũng đều thắng lợi, nhưng mà người khiêu chiến vẫn nối tiếp không dứt.

- Lần này, ta sẽ không nhẹ tay nương tình, ngươi chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!

Kim hoàn thanh niên lạnh lùng nói.

- Còn xin Diệp huynh không tiếc chỉ giáo!

Thư Hữu Kim cười ha hả, không chút phật lòng.

- Tiếp chiêu!

Kim hoàn thanh niên hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, một thanh hỏa xoa pháp bảo bắn ra, biến thành một con Hỏa Giao cự đại, dài chừng mười mấy trượng, đánh tới Thư Hữu Kim.

Trên người Hỏa Giao sóng lửa sôi trào sùng sục, hỏa diễm bày ra kim sắc nhàn nhạt, nóng vô cùng, toàn bộ lôi đài dường như trong nháy mắt bị dẫn tới trong hỏa diễm dung nham.

Thư Hữu Kim ánh mắt nhoáng lên một cái, giơ tay vung lên, một pháp bảo lam sắc hình cái vòng bay ra, phía trên lam quang lập lòe, bên trong truyền ra thanh âm của thủy triều tuôn chảy sôi trào.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, một chỉ điểm ra, cái vòng lam sắc quang mang bùng lên dữ dội, đột nhiên biến mất không tung tích.

Ngay sau đó, lam sắc viên hoàn bỗng nhiên xuất hiện, đeo vào nơi cổ Hỏa Giao, một cổ rét lạnh cùng cực bộc phát ra.

Hỏa Giao lập tức phát ra một tiếng gào thét thống khổ, thân thể cự đại ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt biến trở lại thành bản thể hỏa xoa, nhưng mà bề mặt bị một tầng Lam Băng bao trùm, rơi xuống ở trên mặt đất.

Kim hoàn thanh niên biến sắc, gầm lên giận dữ một tiếng, thân thể bắn ra, đánh tới Thư Hữu Kim.

Thư Hữu Kim gào to một tiếng, toàn thân bùng lên dữ dội quầng trắng mờ, nghênh đón lên.

Hai bóng người quấn lấy nhau, hào quang hai màu xám và đỏ đan xen, vùi lấp thân thể hai người ở bên trong, từ bên ngoài không thấy được tình huống bên trong.

Sau một lát, một bóng người từ bên trong bay ra, đáp xuống trên mặt đất, chính là Kim hoàn thanh niên kia.

Hắn thời khắc này toàn thân quần áo rách nát, bị một pháp bảo dây thừng màu đen vây khốn, không thể động đậy, trong mắt phun ra lửa.

Hắn hoàn toàn thua rồi.

Không phải là thực lực không đủ, mà là trước mắt cái người như thương nhân này đã hoàn toàn thăm dò được thủ đoạn của hắn, từng món pháp bảo tế ra như lưu thủy, khắc chế hắn hoàn toàn.

Thân ảnh của Thư Hữu Kim chậm rãi đáp xuống từ giữa không trung, trên người sạch sẽ, ngay cả một chút tro bụi cũng không lây dính.

Ở phụ cận vang lên thanh âm kinh ngạc.

- Thư Hữu Kim thắng lợi!

Triệu Chu Đồng tuyên bố kết quả.

- Diệp huynh, đắc tội rồi.

Thư Hữu Kim phất tay thu hồi dây thừng màu đen và lam sắc viên hoàn pháp bảo đó, tung người bay đến dưới lệnh kỳ số chín ngồi xuống.

Kim hoàn thanh niên hừ lạnh một tiếng, thu hồi hỏa xoa pháp bảo trên lôi đài, xoay người ly khai.

Tỷ thí tiếp tục tiến hành, nhưng mà thời khắc này đã đến cuối cùng, người khiêu chiến càng ngày càng ít.

Ở phụ cận lôi đài, đại đa số người đều đưa ánh mắt nhìn về một người, chính là Hãn Chiết.

Từ vòng tỷ thí thứ ba trở đi, hắn vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, không xuất thủ một lần nào.

Ầm!

Một người khiêu chiến bị đánh bay đi, thảm hại bất kham rơi xuống trên mặt đất.

Hắn không đợi trọng tài tuyên bố kết quả, khuôn mặt xấu hổ bay xuống lôi đài, chui vào trong đám người phụ cận, biến mất không thấy đâu.

- Vị khiêu chiến kế tiếp?

Triệu Chu Đồng chờ một chút, vẫn không có người khiêu chiến, lên tiếng nói.

Không có ai trả lời.

- Nếu không ai tiếp tục khiêu chiến, vậy...

Triệu Chu Đồng lời vừa nói ra được phân nửa, một bóng người bay ra, đáp xuống trên lôi đài, chính là Hãn Chiết.

- Tại hạ, khiêu chiến Địch Tương.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn kinh.

Địch Tương từ đầu tới kết thúc, đều không có bất kỳ người nào dám khiêu chiến.

Địch Tương đột nhiên mở mắt, hai đạo hàn mang từ bên trong bay ra, đột nhiên đứng lên, thân hình thoắt một cái, ngay sau đó, đã xuất hiện ở trên lôi đài.

...

Giữa không trung trước Phượng Dự thành, Thạch Mục đứng lơ lững trên không, ánh mắt quét qua, trong miệng phát ra một tiếng Chà nhẹ.

Cửa thành thời khắc này không ngờ lại mở rộng ra, rất nhiều người tùy ý ra vào.

Trước đó mấy ngày, cửa thành mãi đóng chặt, hơn nữa mở ra cự trận, bao phủ toàn thành, nghiêm cấm nhân viên ra vào, hiện tại sao lại như thế?

Hắn ánh mắt nhoáng lên một cái, phi thân đáp xuống ở gần cửa thành.

- Vị đạo hữu này xin cho hỏi.

Thạch Mục ngăn lại một Yêu tộc thanh niên áo bào xanh Thiên vị tu vi lại, tự bản thân mình hơi lộ ra Thánh giai khí tức.

- Tiền bối, xin hỏi ngài có chuyện gì?

Yêu tộc thanh niên cung kính hỏi.

- Cửa Phượng Dực thành vì sao đột nhiên mở rộng ra, ta nghe nói mấy ngày gần đây cửa thành luôn đóng chặt, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào xuất nhập mà?

Thạch Mục hỏi.

- Vị tiền bối này ngài có chỗ không biết, Thiên Phượng tộc ngày hôm nay cử hành đại điển ở Phượng Minh cốc ngoài thành, hiện tại gần như mọi người đều ở ngoài thành, cửa thành tự nhiên không cần tiếp tục phong bế nữa rồi.

Yêu tộc thanh niên nói.

- Đại điển cử hành ở ngoài thành?

Thạch Mục thoáng sửng sốt.

- Phượng Minh cốc là Thánh Địa của Thiên Phượng tộc, đại điển Thánh nữ tiếp nhiệm trước nay đều là cử hành ở nơi này.

Yêu tộc thanh niên nói.

- Thì ra là thế, xin hỏi Phượng Minh cốc ở địa phương nào?

Thạch Mục gật gật đầu, hỏi.

- Ngay hướng Nam Phương, cách 3000 dặm.

Yêu tộc thanh niên nói.

- Đa tạ.

Khi chữ “Cảm tạ” mới vừa nói xong, thân hình Thạch Mục sớm đã xông lên trời, bay đi về Nam.