Huyền Giới Chi Môn

Chương 1237: Tiềm hành (1)




- Hãn Chiết, không ngờ ngươi đúng là chó săn của Thiên Đình! Hôm nay ta phải giết ngươi!

Lục Quỳ Chung phát ra tiếng rít gào giận dữ, giống như tia chớp đánh về phía Hãn Chiết.

Thân hình chưa hạ xuống, cổ tay lật một cái. Một cái búa lớn màu vàng dài một trượng xuất hiện ở trong tay hắn.

Chỉ thấy toàn thân hắn có ánh sáng cường đại. Búa lớn trong tay thình lình giơ cao lên, đánh về phía đầu của Hãn Chiết.

- Phần phật.

Có tiếng động vang lên!

Một búa ảnh màu vàng lớn vô cùng chợt hiện ở giữa không trung. Bên trong có vô số phù văn màu vàng lóe lên, tản ra khí tức pháp tắc cường đại. Vừa xuất hiện búa ảnh liền giống như thuấn di, đi tới trước người Hãn Chiết, chém xuống.

Trong lòng Hãn Chiết thầm kinh hãi. Thanh Cương Đằng Mâu trong tay hắn phóng ra ánh sáng màu xanh cường đại, chợt đâm vào trong mặt đất.

Ở trên mặt đất trước mặt hắn, cách hắn một trượng, từng vòng gợn sóng màu xanh sáng lên.

- Ầm ầm ầm.

Những âm thanh vang lên.

Chỗ gợn sóng sáng lên, mặt đất đều vỡ vụn. Từng sợi mây màu xanh rất lớn từ trong lòng đất không ngừng xuất hiện. Trong chớp mắt chúng tập trung thành một mảnh rừng cây mây mầu xnah lớn vô cùng, quấn chặt lại một chỗ, xông thẳng lên bầu trời.

Một đạo tiếng chấn động cực lớn vang lên. Búa ảnh màu vàng bỗng nhiên rơi vào trong rừng cây mây màu xanh.

Vô số sợi manh xanh bị gãy bị nghiền nát thành cặn bã, theo bùn đất cát đá bắn ra khắp nơi.

Trong mặt đất chấn động kịch liệt một hồi. Một lực lớn vô hình cuồn cuộn kéo tới. Nhất thời Thanh Cương Đằng Mâu của Hãn Chiết cắm vào trong mặt đất rung lên. Thân thể Hãn Chiết cũng bị chấn động bay ra ngoài.

Trong nháy mắt mặt Hãn Chiết đỏ bừng, mở miệng phun ra một búng máu. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Lục Quỳ Chung tiện tay đánh ra một đòn, lại có uy năng lớn như vậy.

Hiện tại trên người hắn vẫn mang theo chút nội thương, tất nhiên sẽ không dám cứng rắn đấu với Lục Quỳ Chung, vội vàng lùi về phía sau.

Đồng thời một tay hắn phất lên. Năm tấm bùa màu tím bắn ra, phía trên khắc vô số phù văn màu tím, hoàn toàn không đơn giản hơn so với Chân Linh Huyễn Ảnh Phù vừa rồi. Thậm chí còn tản ra một phần khí tức Lôi Đình Tịch Diệt.

Ầm ầm!

Năm tấm bùa vỡ nát. Năm điện quang màu tím cực lớn hiện ra, bổ về phía Lục Quỳ Chung, ngăn cản Lục Quỳ Chung.

- Lục tộc trưởng, hiện tại hai nơi góc trận đã hủy. Đại trận này của ngươi căn bản không thể duy trì liên tục được bao lâu! Đến lúc đó đại quân Thiên Đình vừa đến, chính là ngày các người diệt vong. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên trực tiếp quy hàng thì tốt hơn.

Thân thể Hãn Chiết vô cùng nhanh chóng bay về phía xa, trong miệng cười lớn nói, đầy vẻ châm chọc.

- Hừ! Cho dù đại trận bị công phá, tặc tử Thiên Đình đánh vào Vũ Nham Tinh, Bàn Quy tộc ta cũng thề nhất định với huyết chiến tới cùng. Chỉ cần còn có một người chiến đấu cũng tuyệt đối không thối lui! Chỉ có điều trước đó, ta phải diệt trừ kẻ phản bội vô sỉ nhà ngươi trước.

Lục Quỳ Chung lạnh giọng nói, búa lớn màu vàng trong tay lại có ánh sáng lóe lên, quét ngang ra. Mảng lớn ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, quét sạch năm đạo lôi điện màu tím.

Hãn Chiết tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lật tay lấy ra hồ lô màu xanh, hướng miệng hồ lô về phía Lục Quỳ Chung đang đuổi theo, môi nhanh chóng mấp máy.

Phụt.

Một âm thanh vang lên.

Một mảng lớn Thanh Liên Thánh Hỏa cuộn trào mãnh liệt lao ra, phóng thẳng đến ngực của Lục Quỳ Chung.

Lục Quỳ Chung thấy thế, hiểu mình trốn cũng không trốn được. Trong tay trái có ánh sáng màu vàng đất lóe lên. Bàn tay hắn đưa ra tóm lấy hư không, lại thoáng cái thu mảnh hỏa diễm này vào trong bàn tay.

Chỉ thấy nắm đấm của hắn nắm thật chặt, không ngừng nghiền nát. Mảnh ngọn lửa màu xanh ở trong bàn tay của hắn biến thành một làn khói xanh, biến mất không thấy.

- Chịu chết đi!

Trong nháy mắt Lục Quỳ Chung đuổi theo Hãn Chiết, giận dữ hét.

Thân thể hắn chợt dừng lại, toàn thân có ánh sáng màu vàng đột ngột phát ra. Một búa bổ ra.

Đủ bảy tám búa ảnh đồng thời bay vụt ra, mơ hồ vẽ ra thành một ảo ảnh mãnh thú kích thước chừng mấy chục trượng.

Con thú này giống như huyền quy, hai tay hai chân đều đầy đủ. Trên lưng có đồ văn ánh sáng màu vàng nhô lên thật cao, hình dạng lại tương tự với mai rùa. Thoạt nhìn giống như cõng trên lưng một ngọn núi thật lớn.

Toàn thân ảo ảnh huyền quy xuất hiện vô số phù văn màu vàng, toả ra từng tia khí tức pháp tắc. Miệng lớn mở ra cắn về phía Hãn Chiết.

Hãn Chiết cả kinh. Mắt thấy né tránh không xong, hắn nhanh như tia chớp xoay người, bốn màu ánh sáng trước ngực chớp động. Phía sau lưng hiện ra ảo ảnh bốn đỉnh ánh sáng. Đồng thời trong tay hắn có ánh sáng lóe lên. Trên bàn tay lại xuất hiện một cây trường kích màu bạc.

Giờ phút này, tay trái hắn cầm Thanh Cương Đằng Mâu, tay phải cầm chiến kích màu bạc. Trên hai thanh binh khí đều hiện lên ra lưu quang bốn màu thanh xích hoàng kim.

Hai cánh tay hắn đồng thời vung lên. Mâu kích bay ra hai ảo ảnh bốn màu dài mấy trượng. Bên trong xen lẫn một chút phù văn màu đỏ, tản ra lực pháp tắc mỏng manh. Chỉ có điều, so với lực pháp tắc do ảo ảnh huyền quy của Lục Quỳ Chung, lại không thể so sánh nổi.

Tuy nhiên có thể cùng lực pháp tắc đối kháng, chỉ có lực pháp tắc!

Hai ảo ảnh bốn màu tạo thành ảo ảnh một cây kéo lớn, mang theo một khí tức cường hãn không có cách nào nói nổi, cắt về phía ảo ảnh huyền quy.

Trong mắt Lục Quỳ Chung chớp hiện ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay vừa nhấc lên. Đầu ảo ảnh huyền quy chợt thò ram mở cái miệng lớn. Một lực hút khủng khiếp bạo phát, một ngụm nuốt kéo ảo ảnh và Hãn Chiết đồng thời vào trong bụng.

Vừa tiến vào trong bụng mãnh thú, Hãn Chiết liền lập tức đầu gối gập xuống, nửa quỳ xuống.

Xung quanh vô số phù văn màu vàng cuồn cuộn. Hắn chỉ cảm thấy trên người giống như có vô số vạn quân nặng như núi lớn, ép tới mức hắn không thể đứng thẳng nổi.

Cùng lúc đó, hắn đã cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình, đang giữ chặt lấy cổ họng của hắn, khiến hắn không có cách nào hít thở được.

- Tuy rằng Quy Khư Thai Tàng của ta vẫn không có cách nào so sánh được với lĩnh vực chân chính. Nhưng đối phó tiểu tử như ngươi vẫn dư dả!

Lục Quỳ Chung cười gằng một tiếng.