Huyền Giới Chi Môn

Chương 1288: Thiên Hỏa Thần Thể Công (2)




Kim Luân pháp bảo đó cũng là một món Linh bảo, uy lực khá lớn, Hạo Thiên thánh diễm cự chưởng không ngờ lại bị chặn được.

- Hừ!

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, nhanh như tia chớp bấm mấy pháp quyết.

Trong Hỏa diễm cự chưởng có vô số xích sắc phù văn nhún nhảy, cự chưởng đột nhiên căng phồng lên, biến thành một hỏa diễm không gian gập ghềnh, chính là hỏa diễm lĩnh vực, bao phủ kim sắc cự thuẫn, Kim Luân pháp bảo, bao gồm cả Phù Đà vào bên trong.

Không dung nhập vào ba mặt Hạo Thiên huyền hỏa phiên, hỏa diễm lĩnh vực của Thạch Mục rất không hoàn chỉnh, hoàn toàn đây là hình thức ban đầu.

Nhưng mà mặc dù là hình thức ban đầu, cũng là lĩnh vực.

- Đây là vật gì?

Thân thể Phù Đà lập tức dường như bị vạn trượng cự phong đè lại, không thể động đậy chút nào.

Không chỉ có vậy, toàn thân hắn chân khí như bị một cổ lực vô hình cấm cố, hoàn toàn không thể vận chuyển.

Hỏa diễm chung quanh như có linh tính, quấn đến.

Trên mặt Phù Đà lộ ra thần tình vô cùng hoảng sợ, mở miệng muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà một chút thanh âm cũng không phát ra được, thân thể nhanh chóng bị hỏa diễm bên trong lĩnh vực chôn vùi.

Thạch Mục phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, hỏa diễm lĩnh vực hơi chấn động một chút, sau đó tiêu tán ra, lộ ra một Kim Luân pháp bảo, một kim sắc viên cầu, còn có một cái nhẫn trữ vật.

Cả người Phù Đà hoàn toàn biến mất, nhưng mà ba món vật này không hư hao chút nào.

Bên trong lĩnh vực, sự chưởng khống của Thạch Mục là tuyệt đối, chỉ cần hắn muốn, cho dù ném một tờ giấy tiến vào hỏa diễm lĩnh vực cũng sẽ không bị cháy lên.

Hắn phất tay hút ba món vật tới, quét nhìn Kim Luân pháp bảo một cái, thuận lợi thu nó vào, cầm lấy Khôi Lỗi Chi Tâm màu vàng kia cẩn thận quan sát.

Tuy rằng vừa mới bị Phù Đà dung nhập vào trong cơ thể, pháp tắc khí tức thuộc tính Kim trong Khôi Lỗi Chi Tâm chẳng hề yếu bớt.

Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, hắn đối với pháp tắc chi lực thuộc tính Kim lĩnh ngộ còn không có nhập môn, cái Khôi Lỗi Chi Tâm này vừa khép như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoặc có thể là thông qua tìm hiểu cái Khôi Lỗi Chi Tâm này, có thể tìm tới cơ hội.

Hắn lật tay thu hồi Khôi Lỗi Chi Tâm, cuối cùng cầm lấy nhẫn trữ vật của Phù Đà, thần thức dò xét vào trong đó.

Giá trị tài sản của bản thân một vị Thánh giai Thạch Mục tự nhiên coi thường, nhưng mà có món khác hắn nhất định phải nhìn qua một chút.

Đuôi lông mày hắn nhướng lên, trong tay xuất hiện một pho tượng xích sắc, chính là cái pho tượng con khỉ hai tay che miệng kia.

Thạch Mục thần thức dò xét vào trong pho tượng, tìm hiểu thật nhanh.

Sau một lát, sắc mặt hắn vui mừng.

Giống như hắn đoán, pho tượng này ở chỗ trung tâm quả nhiên cũng có một viên màu trắng, Kim Viên tộc tuy rằng có được pho tượng này, nhưng dường như cũng không hề phát hiện bí mật bên trong pho tượng.

Hắn hơi định thần, phóng thích một luồng thần thức, đụng chạm tới cái nốt màu trắng đó.

Ông!

Vô số bạch sắc văn tự từ cái nốt trắng trào ra, cũng là thần văn, đi vào trong đầu óc Thạch Mục.

Thần thức của hắn hơi xem lướt qua những văn tự này, ánh mắt bỗng nhiên mở to, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên.

Nội dung của một thiên thần văn này không ngờ lại là một bộ bộ thể tu công pháp, tên là “ Thiên Hỏa Thần Thể Công “.

Khác biệt với “Đại hoang Bàn Vũ Thánh Thể công” mà Bạch Viên Lão Tổ truyền thụ cho hắn, môn “ Thiên Hỏa Thần Thể Công “ này là thể tu công pháp hoàn thiện, trong đó thậm chí còn có huyết hải tu luyện pháp môn mà Thạch Mục mong cầu nhất, hơn nữa một chút cũng không thiếu.

Thạch Mục tham lam duyệt đọc phiến “Thiên Hỏa Thần Thể Công “ này, huyết hải trong cơ thể mơ hồ dao động lên.

Bất quá tình cảnh trước mắt, cũng không phải là lúc tu luyện.

Hắn nhanh chóng duyệt đọc qua một lần, nhớ kỹ qua tất cả nội dung một cách vững chắc, rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lật tay thu hồi pho tượng thần hầu.

Đúng lúc này, ầm ầm! Một tiếng vang thật lớn truyền đến từ một bên.

Thạch Mục quay đầu nhìn sang, khôi lỗi màu đen kia đã bị Phùng Ly chém thành hai khúc.

Thời khắc này Phùng Ly đang cúi mình lấy ra một cái Khôi Lỗi Chi Tâm màu đen từ trên người hắc sắc khôi lỗi.

Hắn cầm chơi vật này ở trong tay chơi một chút, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó liền lật tay thu vào, dường như nhận được Khôi Lỗi Chi Tâm đó là vật ra sao, thật ra thì khiến cho Thạch Mục hơi hơi có chút kinh ngạc.

Thạch Mục nhìn Phùng Ly, ánh mắt chiếu xuống trên nhẫn trữ vật trong tay Phùng Ly, ánh mắt lóe lên, đi tới.

- Xin lỗi, dây dưa với khôi lỗi này một hồi, trì hoãn thời gian của Thạch huynh.

Phùng Ly áy náy nhoẻn miệng cười đối với Thạch Mục.

- Không sao.

Thạch Mục phất tay áo.

Phùng Ly nhìn thoáng qua một bên có các thi thể không trọn vẹn của Kim viên tộc, không nói gì thêm.

Vừa rồi hắn mặc dù chiến đấu, nhưng mà mọi hành vi của Kim Viên tộc, hắn cũng nhìn ở trong mắt, đối với việc Thạch Mục đánh chết Phù Đà, hắn không chút phật lòng.

- Cửa ải này cũng thông qua rồi, xem ra khảo nghiệm nơi này cũng không khó.

Phùng Ly cười nói.

Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu, trong lòng cũng có chút bất ngờ.

Khảo nghiệm đến giờ, đối với hắn và Phùng Ly mà nói, đích xác chưa tính là việc khó gì, thậm chí có thể nói, có hơi quá đơn giản rồi.

“Hừ! Đó là các ngươi may mắn thôi vậy. Nơi này kinh qua vô số năm năm tháng xâm nhập, những Hoàng cân lực sĩ, khôi lỗi này uy lực sớm đã giảm đi. Nếu như trong thời kỳ toàn thịnh, ba con khôi lỗi vừa mới đó, mỗi một con đều có thể so sánh với thực lực Thần cảnh trung kỳ.”

Thanh âm Thủy Linh Tử vang lên trong lòng Thạch Mục.

“Vậy à, thì ra là thế.”

Thạch Mục nghe vậy, gật gật đầu.

Nhưng mà có thể đơn giản thông qua khảo nghiệm, trong lòng hắn tự nhiên rất mừng rỡ.