Huyền Giới Chi Môn

Chương 1439: Không có thành ý (1)




- Số mệnh? Ta chỉ tin tưởng nhân định thắng thiên.

Thạch Mục bình tĩnh nói.

- Xem ra Thạch Mục minh chủ và bản tọa là cùng một loại người. Chỉ tiếc mệnh trời khó trái. Thọ nguyên của bản tọa cũng chỉ còn dư lại không bao nhiêu.

Đầu tiên Đế Quan cười ha ha một tiếng, sau đó âm thanh lập tức trầm thấp xuống.

Thạch Mục có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Đế Quan, không nói gì.

Đối phương ở trước mặt hắn nói ra lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là tranh thủ sự công nhận của hắn?

- Thạch minh chủ, ta còn có câu hỏi. Ngươi tu luyện đến nay, là vì cái gì vậy?

Đế Quan lại hỏi.

- Ta theo đuổi là lực lượng, trở thành người mạnh nhất!

Thạch Mục hơi trầm ngâm một lát, đáp.

- Người mạnh nhất sao? Đáng tiếc mặc dù trở thành người mạnh nhất, vẫn sẽ bị quy tắc thiên địa kìm hãm, thọ nguyên đến điểm cuối, tất cả đều sẽ trở thành công dã tràng. Muốn trở thành người vĩnh viễn mạnh nhất, cần không ngừng tăng lên, vĩnh viễn không ngừng mới được!

Đế Quan nói.

- Các hạ đã nắm giữ lực lượng mạnh nhất của một giới này. Như vậy còn chưa đủ sao?

Thạch Mục cau mày nói.

- Đây chỉ là bình cảnh của một giới này. Chỉ cần có thể đột phá, trước mặt vẫn là một mảnh thiên địa vô cùng rộng lớn.

Thần thái trong mắt Đế Quan phấn chấn, ánh mắt giống như ngọn lửa nhấp nháy.

Trong lòng Thạch Mục nghiêm nghị.

Nhìn Đế Quan thời khắc này, cuối cùng hắn có chút hiểu rõ, đối phương rốt cuộc là hạng người gì.

- Thạch minh chủ, ngươi cũng là người theo đuổi mộng tưởng, có thể nguyện cùng bản tọa liên thủ, theo đuổi cảnh giới cao hơn hay không?

Đế Quan nhìn về phía Thạch Mục, thành khẩn nói.

- A, phải làm như thế nào?

Thạch Mục nghe được lời nói này, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng. Chỉ có điều trên mặt hắn không lộ ra thái độ, hỏi.

- Đương nhiên là mở ra Huyền Giới Chi Môn, tiến vào thượng giới! Tin tưởng việc này, Thạch minh chủ thông qua những cách khác cũng đã biết được.

Ánh mắt Đế Quan chớp động, nói như thế.

- Ta có biết được một ít. Chỉ có điều Thạch mỗ có chút nghi ngờ. Vì sao các hạ muốn ta tương trợ? Lấy thực lực của Thiên Đình các ngươi, tu vi không kém ta, chắc hẳn cũng có thể.

Thạch Mục nói.

- Ha hả, Thạch minh chủ có chỗ không biết. Muốn mở ra Huyền Giới Chi Môn không phải là chuyện dễ dàng. Cần phải mượn một đại trận Vạn Linh Huyền Môn mới có thể là được. Chỉ có điều muốn vận hành trận này, cần có một người tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đạt đến đại thành làm mắt trận. Trong thiên hạ hiện tại, người duy nhất tu thành Cửu Chuyển Huyền Công, cũng chỉ có các hạ mà thôi.

Đế Quan cười ha ha một tiếng, nói.

Thần sắc trên mặt Thạch Mục không thay đổi. Nhưng trong lòng hắn lại thoáng hiện ra một sự kinh ngạc, Tuy rằng hắn có một chút nghi ngờ và suy đoán về chuyện này, nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc có phải như vậy hay không. Hai người Lịch Thăng, Yên La cũng không có nói với hắn. Chắc hẳn hai người cũng không biết chuyện này.

- Thạch minh chủ, liên quan tới hoà đàm lần này, ta chỉ có một điều kiện. Chính là các hạ trợ giúp ta mở ra Huyền Giới Chi Môn.

Đế Quan lệ ra thần sắc nghiêm nghị nói.

- Vậy ngươi có thể đưa ra điều kiện gì, để cho ta đáp ứng chuyện này?

Thạch Mục từ chối cho ý kiến hỏi ngược lại.

- Chỉ cần Thạch minh chủ đáp ứng chuyện này, thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay người của Thiên Đình ta tuyệt đối không bước vào tinh vực Thiên Hà nửa bước, trả lại hòa bình cho tinh vực Thiên Hà của ngươi. Thứ hai, ta nguyện ý cùng Thạch Mục minh chủ kết làm huynh đệ, dẫn ngươi cùng đi tới thượng giới. Thứ ba, Thạch minh chủ chắc hẳn cũng biết, Tây Môn Tuyết hiện tại là tiên tướng của Thiên Đình ta. Nữ tử này trước đây cùng Thạch minh chủ có chút quan hệ sâu xa. Ta có thể ban tặng nữ tử này cho các hạ.

Đế Quan nói như thế.

Trong lòng Thạch Mục chấn động. Mắt hắn lập tức híp lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự phẫn nộ.

- Nghe hình như đều là lợi ích. Vậy tai họa thì sao?

Hắn sâu hít sâu, cố gắng ép phẫn nộ trong lòng xuống, mở miệng hỏi.

- Tai họa? Quá trình có thể sẽ tương đối thống khổ. Chỉ có điều sẽ không nguy hiểm cho tính mạng. Thạch Mục minh chủ cứ việc yên tâm.

Đế Quan nói.

- Không phải. Ta là hỏi, sau khi Huyền Giới Chi Môn mở ra, đối với các tinh vực lớn sẽ có ảnh hưởng gì?

Giọng nói của Thạch Mục trầm xuống, hỏi.

Đế Quan ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Ảnh hưởng thì tất nhiên có một chút. Chỉ có điều, chỉ cần chúng ta có thể phi thăng, cần gì quan tâm nhiều như vậy làm gì? Thạch minh chủ hiện tại đã là tồn tại Thần Cảnh hậu kỳ. Chẳng lẽ còn quan tâm tới sự sống chết của những con kiến hôi này sao.

Nghe được lời nói này, trên mặt đám bốn người Lục Quỳ Chung nhất thời lộ ra vẻ phẫn nộ.

Thần sắc trên mặt Thạch Mục cũng lạnh đi, chậm rãi nói:

- Nếu các hạ đã nói ra yêu cầu của các ngươi, vậy Thạch mỗ cũng nói một chút về yêu cầu của phe chúng ta. Yêu cầu ngưng chiến của phe chúng ta cũng chỉ có một. Chính là các ngươi buông tha kế hoạch Huyền Môn!

Mắt Đế Quan híp lại. Nhưng ngay lập tức, hắn cười ha ha, nói:

- Xem ra khao khát của Thạch minh chủ đối với lực lượng, không phải xuất từ trong lòng. Thực sự đáng tiếc.

- Đế Quan, hơn ngàn năm qua ngươi trắng trợn cướp đoạt linh thạch của các tinh vực lớn, tàn hại vô số sinh linh, từ lâu tội không thể tha. Chúng ta là không muốn hai quân giao chiến, tạo thành sinh linh đồ thán, lúc này mới đáp ứng lần hoà đàm này. Chỉ có điều đáng tiếc, nếu không thể đồng ý, chúng ta liền từ biệt. Sau này gặp lại sẽ là cuộc chiến thật sự!

Thạch Mục lạnh như băng nói. Sau đó hắn đứng lên, đi về phía bên ngoài.

Đám bốn người Lục Quỳ Chung cũng đứng lên, theo Thạch Mục đi về phía bên ngoài.

- Chẳng lẽ Thạch minh chủ thật cho là Thiên Đình ta là nơi ngươi muốn tới thì tới, còn muốn chạy liền chạy sao?

Sắc mặt Đế Quan trầm xuống, lớn tiếng mắng.

Vước chân Thạch Mục hơi dừng một chút, quay người lại nói:

- Thế nào? Dùng cái lợi dụ dỗ không thành, liền muốn cứng rắn lấy sao?

- Nếu như ngươi đáp ứng, tất nhiên không cần dùng sức mạnh, mọi người đều vui mừng. Nhưng ngươi đã muốn nghịch ta mà đi, như vậy cũng cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn. Ân Phá, đám bốn người các ngươi thay ta lưu Thạch minh chủ lại, cố gắng khoản đãi một phen.

Thân hình Đế Quan đứng lên, nói như thế.

- Vâng.