Huyền Giới Chi Môn

Chương 462: Mã Liệt




Dịch giả: khangvan
Biên: nila32

Trùng hợp là đám người này cũng đi về phía đội ngũ của Thạch Mục, tiếp tục đi qua vị trí của hắn rồi dừng lại cạnh bên một đại hán Yêu tộc tóc đỏ, cách đó hai chỗ.

Đại hán Yêu tộc trông thấy đám người này thì nét mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, rồi thấp giọng trò chuyện với nhau vài câu, chắc hẳn là có quen biết với nhau.

Hành động chen ngay này tất nhiên khiến cho những người đứng phía sau bất mãn, lộ rõ vẻ mặt khó chịu, nhưng không biết là do tu vi của nữ tử kia hay là thân phận bối cảnh của bọn họ mà đều ngậm miệng không nói.

“Đúng là không biết xấu hổ.” Thải Nhi lầm bầm.

Kết quả là lỗ tai tên thanh niên Yêu tộc khẽ động, quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Mục và Thải Nhi thì lửa giận bốc lên, quanh thân lập tức nổi lên một vầng ánh sáng đỏ.

“Trong thành cấm tranh đấu cá nhân, người vi phạm lập tức đuổi ra khỏi thành, trong vòng trăm năm không được quay lại!” Thân hình một hộ vệ mặc thanh giáp lập tức loé lên, quỷ mị xuất hiện trước người tên thanh niên Yêu tộc, lạnh giọng nói.

Tên thanh niên yêu tộc biến sắc, liền tản đi hào quang trên thân.

“Thật là có lỗi. Tộc đệ cũng không phải là muốn quấy rối, thế nhưng khi thấy người quen thì tâm tình có chút xao động, khiến cho Yêu khí bị tràn ra ngoài, mong các hạ bỏ qua cho.” Thiếu nữ tóc đỏ mở miệng nói.

“Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, nếu sau này mà tái phạm thì tuyệt đối không tha.” Đối với lời nói của thiếu nữ tóc đỏ, vị hộ vệ thanh giáp này chẳng hề để ý mảy may, ánh mắt vẫn nhìn về phía tên thanh niên Yêu tộc, lạnh lùng nói.

“Vâng, ta đã nhớ.” Trên cổ tên thanh niên Yêu tộc hiện lên gân xanh, nhưng mà nhanh chóng biến mất, cúi đầu nói.

Đến lúc này thì vị hộ vệ này mới lách mình rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Thiếu nữ tóc đỏ liếc về phía Thạch Mục một cái, ánh mắt hơi loé lên.

Thạch Mục nhìn đám người này một chút, sau đó liền quay đầu đi, không hề để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục xếp hàng.

Nhưng mà Thải Nhi thì lại không chút cố kị, ánh mắt nhìn về đám người nọ, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, bộ lông toàn thân rung lên, bộ dáng vô cùng đáng ghét.

Lửa giận trong mắt tên thanh niên Yêu tộc bùng lên, thân thể cũng run lên, nhưng mà bị thiếu nữ tóc đỏ nhìn trừng trừng thì đành phải hít thở thật sâu, thu liễm lại.

Cũng không lâu lắm, người phía trước đã báo danh song, đến phiên hắn.

Người chịu trách nhiệm đăng ký cho hắn là một thiếu nữ áo xanh, dung mạo thanh tú, trên khoé miệng có một nốt ruồi nho nhỏ, thoạt nhìn có phần dí dỏm đáng yêu.

“Nhân tộc...” Thiếu nữ áo xanh nhìn từ trên xuống dưới Thạch Mục một cái, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

“Tại hạ Thạch Mục, báo danh tham gia.” Thạch Mục nói.

“Các hạ thật sự muốn ghi danh? Quá trình đại tuyển nhập môn vô cùng nguy hiểm, người không đủ thực lực thì rất dễ vẫn lạc trong đó, ngươi nên cân nhắc một chút xem năm nay cứ tạm thời ở nhà, lần sau đến thi tuyển cũng không muộn.” Thiếu nữ áo xanh do dự một chút rồi nói.

“Đúng vậy, chỉ với chút thực lực ấy, lại còn là Nhân tộc yếu nhược thì tham gia đại tuyển chắc chắn là đi chịu chết rồi.” Đám thanh niên yêu tộc vừa ròi cũng không có rời đi mà vẫn đứng cách đó không xa, đúng lúc này liền nhân cơ hội mà đá xoáy Thạch Mục, cười lên ha hả, trong mắt lộ vẻ khinh thường không thể nghi ngờ.

“Đa tạ cô nương nhắc nhở, nhưng mà cũng không cần, ta báo danh lần này.” Thạch Mục nhìn cũng không nhìn đám thanh niên kia, nói.

“Cái kia... Được rồi.” Thiếu nữ áo xanh thấy Thạch Mục kiên trì như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

“Hừ, có lòng tốt nhắc ngươi mà ngươi cứ lì ra, kẻ ngu ngốc hiện giờ quả thật nhiều quá.” Thanh niên Yêu tộc tiếp tục châm chọc.

Thải Nhi nghe vậy thì giận dữ, đang muốn phản kích thì bị Thạch Mục cản lại.

“Đừng xúc động!” Thạch Mục khẽ vuốt sau gáy Thải Nhi.

“Đúng, tí nữa thì ta lại hạ thấp bản thân, đi cãi nhau với đám chó điên. Thạch Đầu, may mà ngươi nhắc ta kịp thời.” Tròng mắt Thải Nhi sau khi đảo một cái thì liên tục gật đầu.

Tên thanh niên yêu tộc nghe vậy thì giận dữ, trong mũi phát ra tiếng thở ồ ồ, giống như một con trâu điên, hung dữ nhìn về phía Thạch Mục.

“Mã Liệt! Im ngay! Đừng quên mục đích của chúng ta lần này!” Đôi mi của thiếu nữ tóc đỏ nhíu lại, lạnh lùng nói.

Mã Liệt dường như có chút sợ hãi đối với thiếu nữ tóc đỏ này, hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận, cắn răng nói:

“Ngược lại là ta muốn xem ai lại đồng ý đảm bảo cho ngươi đấy! Chớ có để đến lúc cuối cùng, ngay cả người đảm bảo cũng không đủ tư cách.”

Đối với sự tranh cãi của mấy người Thạch Mục, thiếu nữ áo xanh cũng không để ý chút nào, giống như sớm tập mãi thành quen.

“Mời mang ra Tiếp Dẫn Lệnh Bài!” Nàng nói với Thạch Mục.

Thạch Mục theo lời, liền lấy ra Tiếp Dẫn lệnh bài, đưa sang.

Thiếu nữ áo xanh cầm lấy lệnh bài, một tay giơ lên rồi đánh ra một đạo pháp quyết vào đó.

“Ông!” Một tiếng nổ lớn vang lên.

Bề mặt lệnh bài hiện ra một luồng linh khí nhộn nhạo, mặt ngoài hiện ra mấy ảo ảnh linh văn màu vàng nhạt không biết tên.

“Thánh Mộc lệnh!” Gương mặt vốn thờ ơ của thiếu nữ lập tức biến đổi, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lời vừa thốt ra thì lập tức khiến cho mấy người xung quanh chú ý đến, mà đám người Mã Liệt và thiếu nữ tóc đỏ cũng cả kinh.

Thánh Mộc lệnh chính là một thứ vô cùng hiếm thấy, chỉ một chút thế lực có nội tình thâm hậu mới có thể sở hữu.

“Đi theo ta!” Thiếu nữ tóc đỏ thoáng nhìn Thạch Mục một cái, trong mắt hiện lên dị sắc, sau đó mắng Mã Liệt một câu.

Mã Liệt có chút không phục, nhìn Thải Nhi vài lần, sau đó hậm hực đi theo thiếu nữ tóc đỏ.

“Các hạ đã có Thánh Mộc lệnh trong tay thì không cần người đảm bảo.” Thiếu nữ áo xanh lộ ra vẻ tươi cười, viết tên Thạch Mục lên một khối ngọc bản màu xanh trên mặt bàn, sau đó lại lấy ra một chiếc chén ngọc màu trắng.

“Nhỏ một giọt máu vào đây.” Thiếu nữ áo xanh nói.

Đây là quá trình báo danh, Thạch Mục cũng đã thấy qua nhiều lần, cũng không chút do dự, rạch một vết trên ngón tay rồi nhỏ xuống một giọt máu.

Máu tươi rơi vào trong chén ngọc thì lập tức biến mất.

“Tốt rồi, báo danh đã xong, đại tuyển nhập môn sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa. Lúc đó sẽ có người thông báo cho ngươi và những việc khác nữa.” Thiếu nữ áo xanh thu lại lệnh bài, nói.

Thạch Mục gật đầu, quay người rồi đi ra bên ngoài đại điện.

Hắn nhanh chóng rời khỏi đại điện, cũng không lang thang bên ngoài quảng trường, nhanh chóng xuyên qua đám người, đi về một con đường gần đó, tâm tình có chút phấn khởi.

Mặc dù có chút khó khăn, thế nhưng cuối cùng cũng báo danh thành công. Trước mắt, trước khi tỉ thí bắt đầu, hắn cũng muốn cố gắng chuẩn bị một cách chu toàn nhất, chỉ cần thông qua đại tuyển thì hắn có thể bái nhập Thanh Lan thánh địa rồi.

Vừa nghĩ đến lời của tàn hồn Bạch Viên và mấy tầng công pháp phía sau của Cửu Chuyển Huyền Công, nắm tay Thạch Mục dần xiết lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc hưng phấn khó tả.

“Thạch Đầu, báo danh xong rồi thì đi đâu tiếp đây? Hay là đi ăn chút gì đi?” Thải Nhi vỗ cánh, nói.

“Trước tiên ta muốn đi mua một chút gì đó, rồi tìm một chỗ ở lại, ăn uống để sau đi.” Thạch Mục bình tĩnh lại, nói.

Trong cuộc thi đấu lần này, có không ít nhân vật lợi hại, chỗ khác không nói, chứ riêng thiếu nữ áo đỏ trong đám thanh niên yêu tộc kia đã có tu vi Địa Giai hậu kỳ, Thạch Mục cũng không biết rõ thực lực của nàng, càng không thể khinh thường.

“Được rồi.” Thải Nhi tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thạch Mục tiến về phía trước, vừa đi được không bao lâu thì trước mắt bỗng nhoáng lên, một người áo đỏ ngăn ở phía trước, chính là Mã Liệt.

“Huynh đài, xin dừng bước.” Mã Liệt ôm quyền, vẻ mặt tươi cười, thần tình khác biệt một trời một vực so với lúc trước.

“Có chuyện gì?” Thạch Mục thấy vậy thì nhíu mày.

Tên này sau khi thấy hắn xuất ra Thánh Mộc lệnh mà còn dám một thân một mình đuổi theo, chắc hẳn là có dựa vào điều gì, hoặc là có toan tính nào đó.

“Không cần hiểu lầm. Lúc trước là do Mã mỗ lỗ mãng, kính xin huynh đài chớ để trong lòng.” Mã Liệt nhìn Thải Nhi trên vài Thạch Mục một cái, cười nói.

“Nhìn cái gì? Nhìn nữa thì ông móc hai mắt của ngươi ra đó.” Thải Nhi trừng mắt nhìn Mã Liệt, lầm bầm.

Mã Liệt vẫn thể hiện bộ dáng tươi cười, không chút để ý.

“A, chỉ thế thôi à?” Thạch Mục thấy vậy thì lông mày nhíu lại.

“Việc này, thật ra là tại hạ còn có một việc muốn thương lượng với huynh đài một chút, không biết có nên nói hay không...” Ánh mắt Mã Liệt xoay chuyển một cái, sau đó lại có chút ấp úng nói.

“Nếu như thế thì cũng đừng nói nữa.” Thạch Mục khẽ nhếch miệng, thần hình khẽ động muốn lách sang bên cạnh đối phương mà đi.

“Chậm đã, con chim này rất có linh tính, ta bỏ ra mười vạn linh thạch, huynh đài có thể bán lại cho ta được không?” Mã Liệt vốn hơi hoảng, nhưng lập tức phản ứng lại, đầu vai nhoáng lên một cái, không ngờ đã quỷ dị chắn trước mặt Thạch Mục, một lần nữa làm lành cười nói.

“Cái gì? Ngươi thật là đồ bẩn thỉu, không ngờ lại muốn mua ông, nghĩ ta là cái gì hả? Thạch đầu, nếu trong đại tuyển mà gặp được hắn thì không được bỏ qua cho hắn!” Thải Nhi nghe vậy thì liền giương đôi cánh lên, giận dữ nói.

“Thánh ra! Không bán!” Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, không chút do dự trả lời.

Đúng lúc này, trong cơ thể hắn vang lên một tiếng nổ, thân hình bỗng nhiên lớn lên một chút, không khách khí đi thẳng về phía Mã Liệt.

Mã Liệt biến sắc, nghĩ đến việc lúc trước Thạch Mục lẩy ra Thánh Mộc lệnh, gần như là theo bản năng mà lùi về phía sau hai bước.

Thạch Mục mang theo một luồng ác phong, vọt tới phía trước, không chút do dự mà đi về phía trước.

Mã Liệt nhìn bóng lưng Thạch Mục đi xa, hai tay nắm lại, sắc mặt biến hoá một hồi, mãi một lúc sau mới giậm chân, tức giận nói:

“Không thể lầm được, đúng là giống chim đó! Ta nhất định phải bắt được nó, ai cũng không thể cản được ta...”

...

Thời gian nửa tháng thoáng cái đã qua.

Thí luyện tuyển chọn nhập môn của Thanh Lan thánh địa cuối cùng cũng diễn ra.

Theo như tin tức truyền đến, từ sáng sớm, Thạch Mục đã đi đến nơi diễn ra khảo thí, là một mảnh đất trống trong khu rừng rậm ngoài thành Thanh Lan.

Sau khi tới nơi thì Thạch Mục phát hiện ra nơi này đã tụ tập cả ngàn vạn người của các tộc đã báo danh, hơn nữa trên đường còn có những người khác không ngừng chạy đến.

Thạch Mục nhìn thoáng qua xung quanh thì phát hiện ra, những người tham gia thí luyện chủ yếu là yêu tộc và dị tộc, nhân tộc thì lại rải rác không có mấy người, ngẫu nhiên có thể trông thấy vài nhân tộc với hình thể, màu da và màu tóc có chút khác biệt với những người khác.

Đa số dị tộc đều kết thành tổ đội đi đến, ít thì tốp năm tốp ba, nhiều hơn một chút thì hơn mười người. Thạch Mục thì một thân một mình, lại có chút đặc biệt.

“Hắc, ngươi nghe chưa, lần này thí luyện Thanh Lan thánh địa, nhân số đã hơn ba vạn người, so với hai lần trước không chỉ nhiều hơn ba thành đấy.” Sau lưng Thạch Mục, một tên thanh niên dị tộc đầu bá thân người nói với tên bạn bên cạnh.

“Cái này thì có gì mà lạ chứ. Mười năm một lần thịnh hội, chỉ cần là những thế lực có chút ít thực lực hoặc nội tình thì đều nghĩ cách mà tham gia vào. Dù sao thì cứ tích luỹ kinh nghiệm, sau này xác suất thành công cũng lớn hơn nhiều. Nhưng mà mỗi lần đúng là lại có những loại không biết trời cao đất rộng, cứ thích đâm đầu đi chịu chết.” Tên đồng bạn bên cạnh nói.

“Hắc hắc, nói cũng đúng. Ngươi xem, bên kia chẳng phải là có một tên nhóc con Nhân tộc cũng muốn chạy đến thử vận may hay sao.” Nói xong, tên dị tộc đầu báo liền duỗi ngón tay sắc bén, không chút e dè, chỉ về phía Thạch Mục.