Huyền Giới Chi Môn

Chương 496: Đại thành nhất chuyển




Dịch giả: nila32

Rạng sáng ngày thứ hai, Thạch Mục đã tỉnh lại.

Nghỉ ngơi một đêm, lúc này hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, cả tinh thần và thân thể đều hồi phục hoàn toàn.

Hắn đứng lên, dạo bước đi ra bên ngoài.

Cửa đại sảnh có một người đang đứng, là thị nữ Thúy Hoàn. Thấy Thạch Mục đi ra, nàng lập tức tiến đến đón chào.

“Phủ chủ, các nơi trong Linh Địa đã được chuẩn bị kỹ càng, ngài có muốn xem qua một chút không?” Thúy Hoàn vẫn tỏ ra lạnh lùng, mở miệng nói ra.

“Chuyện đó nói sau, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi nói.

“Phủ chủ cứ hỏi.” Thúy Hoàn đáp lại.

“Ngươi có biết những đệ tử cũ quản lý thế nào không?” Thạch Mục hỏi.

“Bẩm báo Phủ chủ, Linh Mạch mà tông môn phân phối cho môn hạ đệ tử đều là bảo địa hạng nhất. Nhất là không gian cho nhóm thượng vị đệ tử lâu năm càng có phẩm chất kinh người. Tại đây, bọn họ nuôi trồng một ít thực thảo, linh dược cùng dị trùng, linh thú để bán cho tông môn hoặc đệ tử khác, đổi lấy Linh Thạch. Tông môn sẽ không quản đến chuyện này, thu hoạch của ai người đó hưởng.” Thúy Hoàn trả lời.

“Lại có chuyện tốt như vậy, chủ nhân trước đây của động phủ cũng làm như vậy sao?” Thạch Mục nhẹ gật đầu, hỏi thêm.

“Đúng vậy.” Thúy Hoàn mặt không biểu tình đáp lại.

“Nếu vậy, hắn đã nuôi dưỡng những gì? Có danh sách không?” Thạch Mục hỏi.

Thúy Hoàn tựa hồ sớm có chuẩn bị, lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho Thạch Mục.

Họ Thạch nhận lấy, phóng xuất thần thức vào trong. Chỉ thấy vài nhóm linh thảo dễ trồng, không phải vật gì quý hiếm.

“Về sau cứ tiếp tục làm theo danh sách này. Linh Thạch thu được các ngươi cứ lấy một phần. Về phần phân phối thế nào, ngươi xem rồi xử lý.” Thạch Mục trả lại ngọc giản cho Thúy Hoàn rồi nói.

Thúy Hoàn có chút bất ngờ. Nô bộc như bọn họ được tu luyện ở nơi có Linh khí nồng đậm như thế này là tốt lắm rồi. Theo lý Thạch Mục không cần trả thêm thù lao gì cả. Chủ nhân trước đây của bọn họ đã làm như vậy.

“Đa tạ Phủ chủ hào hiệp.” Thúy Hoàn khom người thi lễ.

Thạch Mục tùy ý khoát tay áo. Hắn vốn không màng đến chút Linh Thạch ấy. Lựa chọn chỗ này cũng vì hoàn cảnh vắng vẻ, yên tĩnh, không bị quấy rầy mà thôi.

Đối với thu hoạch ít ỏi như vậy, Thanh Lan Thánh Địa kỳ thật không thèm để ý.

Thánh Địa cung cấp cho đệ tử điều kiện ưu việt cùng hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy cũng không phải cho không mà cần bọn hắn làm việc cho tông môn, tức là đến Vạn Pháp Điện nhận nhiệm vụ.

Thanh Lan Thủ Sách đã nói. Thạch Mục cùng với đệ tử trăm năm mỗi mười năm cần hoàn thành mười nhiệm vụ ở Vạn Pháp Điện. Có thể lựa chọn bất kỳ nhiệm vụ nào, phần thưởng sẽ để bọn họ hưởng thụ đầy đủ.

Những kẻ không hoàn thành chỉ tiêu sẽ bị Thánh Địa trách phạt, thậm chị bị tước đi thân phận đệ tử.

Tiếp đó, Thạch Mục lại hỏi thêm vài vấn đề. Thúy Hoàn đều trả lời chi tiết.

Cô gái này từ đầu đến cuối đều tỏ thái độ không siểm nịnh, không a dua. Những vấn đề nào biết nàng đều trả lời.

Thạch Mục thấy vậy lại có vài phần thưởng thức. Hắn vốn tiêu sái, không câu nệ, càng không thích bản thân bị thổi phồng.

Thái độ của Thúy Hoàn vừa khéo giảm đi không ít phiền toái.

Kế tiếp, Thạch Mục gọi Thải Nhi trở lại, bắt đầu thăm thú động phủ của mình dưới sự hướng dẫn của thị nữ kia.

Động phủ của hắn rộng chừng trăm dặm, không mất bao lâu đã dạo qua hết.

Cuối cùng, Thúy Hoàn dẫn Thạch Mục đến miệng Linh Tuyền nằm trên Linh Địa của hắn.

Dòng suối này nằm trên một dãy núi trong hạp cốc. Từ phía xa xa đã có thể cảm nhận khí nóng phả thẳng vào mặt.

“Nguyên khí thuộc tính Hỏa thật nồng đậm, có lẽ còn hơn miệng núi lửa ở quần đảo Tây Vĩ.” Thải Nhi oa oa kêu to.

Thạch Mục cũng tỏ ra vui vẻ. Hắn lựa chọn nơi đây phần lớn là vì Linh tuyền thuộc tính Hỏa, hiện tại xem ra lựa chọn không sai.

Hắn khẽ động thân hình, phóng xuống sơn cốc.

Khắp nơi đều là sương mù đỏ rực. Vách núi cũng bị nhuộm một màu đỏ thẫm. Toàn bộ sơn cốc không thể tìm được chút cây cỏ xanh tốt nào.

Trong sơn cốc, có một Linh tuyền rộng chừng mấy trượng, cuồn cuộn ánh sáng màu đỏ, rất có Linh tính.

Thạch Mục đi đến bên cạnh Linh tuyền, nhìn lại phía dưới.

Chi thấy nham thạch bên trong không hề cuộn dâng, thỉnh thoảng vọt lên lại bị một đạo hồng quang ngăn cản.

“Hỏa Tinh Phách!” Thải Nhi thấy vậy kêu to một tiếng.

Bên trong Linh tuyền là không ít Hỏa Ngư, Hỏa Xà bơi qua bơi lại.

Thải Nhi thèm thuồng kêu to, la hét đòi Thạch Mục bắt cho nó vài con để nếm thử.

Thạch Mục tiện tay bắt hai con nhưng không để ý đến Thải Nhi mà nhắm mắt cảm thụ lực lượng Hỏa nguyên nồng đậm chung quanh, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

Hoàn cảnh nơi đây tốt hơn nhiều so với trước kia. Hắn lập tức nghĩ đến việc chuyển nơi tu luyện đến đây.

Theo như phán đoán, chỉ cần bố trí một cái Doanh Hỏa Trận là có thể đề cao không ít lực lượng Hỏa Nguyên ở đây, tạo thành trợ giúp không nhỏ đối với việc tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh cùng Cửu Chuyển Huyền Công.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức bắt tay vào hành động, lấy ra danh sách tài liệu cần thiết cho việc bố trí pháp trận Doanh Hỏa cùng một ít vật tư kiến lập động phủ, giao cho Thúy Hoàn đi mua.

Những vật này không phải hiếm thấy, Thanh Lan Thánh Địa nhất định có đủ.

Mấy ngày sau, một động phủ mới tinh đã xuất hiện bên cạnh Linh tuyền.

Thạch Mục triệu tập Thúy Hoàn cùng tất cả quản sự trong phủ, dặn dò đơn giản vài câu, bảo bọn họ có chuyện gì cứ nói lại với Thải Nhi, sau đó không nói hai lời lập tức tiến vào động phủ, bắt đầu bế quan.



Trong mật thất động phủ, ánh sáng đỏ rực như lửa.

Thạch Mục khoanh chân ngồi dưới đất, yên lặng vận chuyển khẩu quyết Cửu Chuyền Huyền Công. Cánh tay trái dần trở nên đen kịt, dần dần bùng lên hỏa diễm bạch sắc. Có điều trong đó vẫn ngoan cố xen lẫn một đám xích diễm.

Hắn nhìn thoáng qua ngọn lửa màu đỏ trên cánh tay trái, khẽ hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Trong ánh sáng màu đỏ, ngoài lực lượng Hỏa Nguyên nồng đậm, còn có thiên địa linh khí không ngừng tụ lại.

Một vòng xoáy linh khí lấy họ Thạch làm trung tâm dần dần hình thành.



Thời gian từng chút trôi qua, nháy mắt đã tròn ba tháng.

Trên một ngọn núi cách chỗ Thạch Mục bế quan một khoảng không xa, hai võ giả Tiên Thiên sơ kỳ đang vung vẩy đôi tay. Trên người tản mát hai đạo quang mang tạo nên một vòng bảo hộ hình tròn, vây khốn một đám ong mật đỏ thắm.

Đám côn trùng dốc liều mạng. Tuy rằng số lượng có thừa nhưng thực lực quá mức nhỏ yếu, khiến chúng không thể rời đi.

“Tốt tốt, các ngươi cứ từ từ vây khốn chúng là được, ngàn vạn lần không được thi pháp quá nặng, chết rồi không thể ăn được.” Trên đầu một trong hai võ giả là Thải Nhi đang hô to gọi nhỏ.

Hai võ giả kia vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng không dám trái ý Thải Nhi, cố gắng điều khiển chân khí.

Theo thời gian trôi qua, bầy ong dần dần kiệt sức, không còn xông tới vòng bảo hộ chung quanh.

“Ngay lúc này, mở ra một khe hở!” Thải Nhi hai mắt sáng lên, quát to một tiếng, móng vuốt vỗ lên đầu của võ giả Tiên Thiên.

Gã liếc mắt, khẽ động cánh tay.

Vòng tròn bảo hộ lập tức lộ ra một khe hở. Thải Nhi lập tức bay đi, men theo khe hở chui vào, há miệng cắn nuốt bầy ong, trong mắt hiện vẻ say mê.

“Loại Hoa Văn Phong này thật sự là mỹ vị nhân gian…” Nó lắc đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Hai gã võ giả Tiên Thiên lúc này mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn duy trì vòng tròn bảo hộ, không chút lơi lỏng.

“Hai vị khổ cực, có muốn nếm thử một chút.” Thải Nhi nhìn lại rồi hỏi bọn họ.

“Đa tạ Thải Nhi đại gia, chúng tiểu nhân vô phúc hưởng thụ, ngài cứ từ từ thưởng thức.” Hai gã võ giả Tiên Thiên vội vàng nói.

“Các ngươi đã không biết hương thụ, ta cũng không khách khí nữa.” Thải Nhi nói xong, tiếp tục vùi đầu hưởng dụng.

Trong lúc Thạch Mục bế quan, Thải Nhi rãnh rỗi liền gọi một số người chơi đùa cùng nó tại khu vực bên trong Linh Địa. Trò bắt côn trùng này do nó phát hiện gần đây, vừa có thể ăn vừa có thể chơi, vui chết đi được.

Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài từ xa truyền đến. Thanh âm to lớn vô ngần, như sóng động trời mây, đúng là từ nơi bế quan của Thạch Mục.

Thải Nhi lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy nơi Thạch Mục bế quan, một cột sáng đỏ thẫm phóng thẳng lên trời.

Biển mây chung quanh liền bị gạt ra, cột sáng truyền đến chấn động chân khí vô cùng mạnh mẽ.

“Cạc cạc, khá lắm Thạch Đầu, bế quan lâu như vậy, cuối cùng đã xuất quan!”

Thải Nhi cạc cạc cười to, hai cánh vỗ mạnh, bay về phía cột sáng.

Hai võ giả Tiên Thiên nhìn cột sáng, sắc mặt đại biến. Khí lực trên tay tiêu tán, đám Hỏa Văn Phong bị chế trụ lập tức thừa cơ bay đi thế nhưng hai người cũng không để ý.

Những quản sự khác trong động phủ đều thấy được dị tượng. Tất cả đồng loạt ngừng việc đang làm, quay đầu nhìn cột sáng.

Thúy Hoàn lúc này đang chăm sóc Linh thảo, nhìn thấy cột sáng khổng lộ lập tức ngừng lại. Ánh mắt có chút lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.

Hồng quang kéo dài trọn vẹn một phút đồng hồ, lúc này mới tiêu tán.

Ngay sau đó, trên không Linh Tuyền lóe lên ánh sáng màu xanh. Một thân ảnh vận thanh bào hiện ra, đúng là Thạch Mục.

Lúc này, thân thể hắn tả ra ánh sáng màu đỏ, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt oánh nhuận hữu thần, tựa như Phật Đà bảo tướng.

Cánh tay trái lúc này tản ra bạch quang rực rỡ, màu da đã khôi phục nguyên trạng bất quá có thể cảm nhận nơi đó ẩn chứa một luồng hỏa lực kinh khủng.

Thạch Mục đột nhiên mở to mắt. Hai đạo hàn mang từ đó bắn ra, tựa như sét giật.

Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, Hai tháng khổ tu, tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Huyền Công rốt cuộc viên mãn.

Lúc này, cánh tay trái của hắn đã hoàn toàn phản phác quy chân, không khác gì người thường. Cảm giác nặng nề trước đây cũng đã hoàn toàn biến mất. Khôn còn dị tượng gì nữa, hắn không cần sử dụng bao da để che giấu bàn tay.

Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận uy lực hỏa diễm trên cánh tay trái lớn hơn rất nhiều so với trước. Có điều cụ thể lớn hơn bao nhiêu thì không cách nào đoán được.

Tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công viên mãn, Xích Viên Hỏa Kinh cũng tiến một bước lớn, giúp hắn đột phá Địa Giai sơ kỳ, đạt đến cảnh giới trung kỳ, chỉnh thể thực lực tăng lên mảng lớn.