Huyền Giới Chi Môn

Chương 573: Gia bảo nhà họ Phương




Dịch giả: khongpit
Biên: nila32

“Thật vậy sao? Là tin tức gì?” Thạch Mục vừa mừng vừa sợ hỏi.

“Từ mỗ có một vị đồng tộc, hắn đang trực ở Vạn Pháp Các của bổn môn. Ta vừa hỏi thăm hắn về sự tình của hỏa sâm nghìn năm, gã nói thời gian trước bên trong Vạn Pháp Các có người ban bố một nhiệm vụ, phần thưởng chính là vật này.” Từ Nguyên bình thản nói ra.

“Được, ta sẽ đi tới Vạn Pháp Các.” Thạch Mục nghe vậy liền chuẩn bị đi luôn.

“Thạch sư đệ có ý định tiếp nhận nhiệm vụ kia?” Từ Nguyên hỏi.

“Không sai.” Thạch Mục không chút suy nghĩ trả lời ngay lập tức.

“Nghe vị đồng tộc kia nói nhiệm vụ kia không dễ hoàn thành, mặc dù có không ít người bởi vì thù lao của nhiệm vụ mà đến thử thời vận. Tất cả đều không hoàn thành, thậm chí còn có người vẫn lạc trong khi thực hiện nhiệm vụ. Thạch sự đệ nếu nhận nhiệm vụ đó phải hết sức cẩn thận.” Từ Nguyên nói ra.

“Đa tạ Từ sư huynh nhắc nhở, Thạch mỗ tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.” Thạch Mục gật đầu.

“Thạch sư đệ khách khí rồi.” Từ Nguyên cười nhẹ một tiếng.

“Ơn giúp đỡ của Từ sư huynh hôm nay, Thạch mỗ tuyệt đối không bao giờ quên, ngày sau nếu cần Thạch mỗ hỗ trợ xin cứ mở lời.” Thạch Mục trịnh trọng chắp tay cảm tạ, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

…..

Sau một lát, Thạch Mục đã xuất hiện bên trong Vạn Pháp Các.

Nhân số nơi đây so với lức trước giảm đi khá nhiều, cả tòa đại điện có chút vắng vẻ cô quạnh.

Thạch Mục gặp tình hình này không khỏi nghĩ tới nhiệm vụ thần bí mà Tề Phong từng nói qua, có lẽ mọi người trong tông môn đều đi làm nhiệm vụ kia rồi.

Hắn lắc đầu không nghĩ tới nữa, đi tới tấm bia đá ghi nhiệm vụ nhìn lướt qua.

Rất nhanh, hai mắt Thạch Mục tỏa sáng khi một nhóm chữ nhỏ lọt vào mắt.

Nội dung nhiệm vụ là thăm dò một chỗ mạch khoáng, sau đó lẻn vào lấy ra một vật, ngoại trừ hỏa sâm nghìn năm làm thù lao, còn có thêm không ít Linh thạch.

Người tuyên bố nhiệm vụ đúng là gia tộc họ Phương trên Bích Ba Tinh, mạch khoáng thăm dò cũng nằm trên Bích Ba Tinh.

“Bích Ba Tinh…” Thạch Mục thì thào trong miệng.

Bích Ba Tinh là hành tinh bên cạnh Đông Thánh Tinh, cũng là một trong tứ đại tinh cầu phụ thuộc Thanh Lan Thánh Địa. Đây là hành tinh có khoảng cách ngắn nhất với Đông Thánh Tinh.

Hắn đã đọc qua một chút về hoàn cảnh của Bích Ba Tinh trong một số điển tịch, nghe nói trình độ thiên địa linh khí nồng đậm không bằng Đông Thánh Tinh nhưng lại có một loại linh thổ đặc biệt được tạo ra. Linh thổ này có tác dụng rút ngắn thời gian thành thục của linh thảo linh tài. Nổi tiếng khắp bên trong Di Dương Tinh Vực cũng cực kỳ nổi tiếng, gọi là “Thanh Lan Dược Phổ”, khó trắc Phương gia có thể bỏ ra hỏa sâm nghìn năm làm thù lao.

Đáng tiếc loại linh thổ này sau khi rời khỏi Bích Ba Tinh một thời gian sẽ biến thành thổ nhưỡng bình thường.

Đằng sau nhiệm vụ còn có một số chú thích, ở sâu trong lòng đất chỗ quặng mỏ kia, bởi vì xung quanh có rất nhiều mỏ kim loại, nên xuất hiện một loại từ trường quỷ dị hạn chế khả năng vận chuyển chân khí cùng pháp lực.

Thạch Mục khẽ kinh ngạc trong lòng.

Thậm chí có loại từ trường tự nhiên hạn chế được chân khí cùng pháp lực giống như một số trận pháp.

Nhiệm vụ này quả nhiên không đơn giản, chân khí pháp lực bị hạn chế, điều này khiến cho tu sĩ không xuất ra được thực lực cơ bản, khó trách nhiều người thất bại như vậy.

Bất quá mặc kệ nhiệm vụ khó khăn như nào hắn vẫn muốn tiếp nhận.

Hơn nữa với công pháp hắn tu luyện, ngược lại có ưu thế không nhỏ.

Thạch Mục nghĩ tới đây liền vung tay lấy ra Huyền Linh Bích, một đoàn ánh sáng màu xanh từ trên tấm bia đá ghi nhiệm vụ bay ra nhập vào bên trong Huyền Linh bích trên tay hắn.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn lập tức rời khỏi Vạn Pháp Các.

Chưa tới nửa giờ sau, Thạch Mục đã đi vào tòa cung điện cự đại bên trong Huyền Linh Tháp.

Trong đại điện có một đám Truyền Tống pháp trận đang tản mát ra quang mang đặc biệt.

Đây là nơi tập hợp tất cả Truyền Tống pháp trận kết nối các đại Tinh Cầu của Thanh Lan Thánh Địa, trong đó có Truyền Tống pháp trận tiến về Bích Ba Tinh. Bất quá phí tổn không hề rẻ, mỗi lần truyền tống tiêu tốn đến năm điểm Huyền Linh.

Thạch Mục đi vào toàn pháp trận rộng khoảng mấy trượng.

“Vị sư huynh này, xin hỏi ngươi muốn đi về Bích Ba Tinh?” Bên cạnh phát trận, đang đứng một nữ tử mặc áo xanh, tu vi chỉ có Địa giai sơ kỳ.

Thạch Mục nhẹ gật đầu lấy ra Huyền Linh Bích, sau đó thanh toán xong điểm Huyền Linh.

“Hóa ra sư huynh là đệ tử nghìn năm, tiểu nữ thất kính rồi.” Nữ tử mặc áo xanh cung kính nói.

“Không sao, thời gian đang gấp, nhanh Truyền Tống đi thôi.” Thạch Mục khoát tay bước vào bên trong Truyền Tống pháp trận.

Hắn lại nhìn xung quanh các phía, trong đại điện có khoảng chục cái Truyền Tống pháp trận, kết nối Tinh Cầu các nơi của Di Dương Tinh Vực, trong nội tâm hắn không khỏi thán phục thực lực của Thanh Lan Thánh Địa thật đáng sợ.

Nữ tử áo xanh lấy ra một cái lệnh vài, sau đó miệng đọc chú ngữ, phất tay đánh ra một đạo bạch quang.

Toàn bộ pháp trận kịch liệt vận chuyển, quang mang chói mắt đột nhiên lóe lên.

Thân thể Thạch Mục xoay tròn càng ngày càng nhanh, khi hồi phục lại tinh thần thì đã thấy bản thân xuất hiện bên trong một thạch điện khác.

Trên đất trống có một nam tử thanh niên đang khoanh chân ngồi sắc mặt tái nhợt, trên đầu có hai cái sừng. Gã có chút lãnh đạm liếc nhìn qua Thạch Mục rồi sau đó liền nhắm mắt lại.

Thạch Mục cũng không để ý người này mà bước nhanh ra khỏi thạch điện.

Bên ngoài đại điện đúng là một thành trì, diện tích không nhỏ, rộng hơn một chút so với thành trì cỡ trung ở Đông Thánh Tinh.

Bên trong thành có chút náo nhiệt, trong các cửa hàng ven đường có không ít linh tài linh thảo mà ở Thanh Lan Thánh Địa cũng ít gặp.

Nếu là ngày thường Thạch Mục chắc chắn sẽ cẩn thận đi dạo một vòng mua linh tài linh dược thế nhưng hiện tại hắn đang rất vội, vì thế không rảnh để mua những thứ linh tài linh thảo này.

Trước tiên hắn mua một bản địa đồ của Bích Ba Tinh, nhận biết vị trí của Phương gia, sau đó liền tế ra Thanh Dực Phi Xa rồi bay thẳng tới đó.

Bích Ba Tinh với tư các là tinh cầu phụ thuộc của Đông Thánh Tinh nên diện tích cũng không rộng như Đông Thánh Tinh, Thạch Mục chỉ bay một ngày một đêm đã tới Phương gia.

Dọc theo con đường này hắn phát hiện không ít mạch khoáng bị bỏ hoang, một màn này làm cho hắn nhớ tới tình cảnh trên Lam Hải Tinh.

Bên trong những dãy núi liên miên, một tòa thành cự đại được xây dựng trong đó. Cổ thành chiếm diện tích khá lớn chừng hai ba mươi dặm.

Toàn bộ Cổ bảo bị một tòa trận pháp cực lớn bao phủ. Trận pháp có tác dụng huyễn thuật, khiến cho người bình thường dù có đến gần cũng không phát hiện được Cổ bảo đằng sau trận pháp.

Bất quá Thạch Mục có Kim Tình Thần Thông nên một chút hiệu quả của trận pháp cũng không có.

Hắn dừng lại bên ngoài Cổ bảo, Kim Quang trong mắt di chuyển liên tục. Nhìn xung quanh một vòng, rồi sau đó phất tay đánh ra một đạo quang mang màu đỏ bay vào trận pháp.

“Ầm ầm” một tiếng, màn sáng bên ngoài Cổ bảo rung lên một chút.

Sau một lúc liền vang lên một âm thanh bén nhọn từ bên trong, màn sáng của trận pháp mở ra một khe hở. Từ bên trong bay ra một con Phi Ưng cực lớn màu xanh, hai cánh rông chừng bảy tám trượng, nhãn thần như đuốc.

Trên lưng Phi Ưng đang đứng một trước một sau hai thanh niên mặc cẩm bào màu xám, đều là Nhân tộc.

Một người đôi má hẹp dài, lông mày nhỏ nhắn mắt nhỏ, mắt híp, ánh mắt có chút âm lãnh. Tên còn lại dáng người nhỏ bẻ, mặt tròn hơi mập, luôn mang dáng tươi cười trên mặt.

Hai người đều có tu vi Địa Giai, trên người tỏa một cỗ Kiếm Ý nhàn nhạt.

Thanh niên mắt híp đứng trước có tu vi Địa Gai Hậu Kỳ so với Thạch Mục không kém bao nhiêu.

“Các hạ là người phương nào, đến Gia bảo chúng ta có chuyện gì?” Thanh niên mắt híp đánh giá Thạch Mục một chút, lập tức có chút bất thiện quát hỏi.

Thạch Mục khẽ giật mình, trong nội tâm không khỏi cười khổ.

Ngày thường hắn rất ít khi mặc quần áo của đệ tử Thanh Lan Thánh Địa, hiện tại lại phải tốn chút công sức lôi ra mặc.

“Ta là Thạch Mục, đệ tử nghìn năm của Thanh Lan Thánh Địa, nhận nhiệm vụ của Phương gia các người tuyên bố, nên đi tới nơi đây.” Thạch Mục vừa nói vừa lấy ra Huyền Linh Bích.

“Đệ tử nghìn năm của Thánh Địa.” Hai người khẽ giật mình liếc nhau. Thạch Mục tuy rằng mặc thường phục nhưng Huyền Linh Bích trong tay hắn không phải đồ giả.

“Bất quá…” Thanh niên mắt híp xoay chuyển ánh mắt mở miệng nói.

“Thì ra là Thạch đạo hữu. Tại hạ là Phương Tĩnh Đức, vị này là người trong tộc ta Phương Tĩnh Hải, mời Thạch đạo hữu tiến vào trong lâu đài một chút.” Không chờ thanh niên mắt híp nói xong, thanh niên mặt tròn dáng tươi cười phi thân từ lưng chim ưng xuống, dẫn đường đi phía trước, chậm rãi bay vào trong cấm chế.

Thạch Mục nhẹ gật đầu phi thân theo.

Thanh niên mắt híp Phương Tĩnh Hải thấy thế có chút không vui nhưng vẫn thúc giục Phi Ưng màu xanh đi theo.

Ba người rất nhanh đi xuyên qua pháp trận tiến vào bên trong.

Thạch Mục dựa vào Linh Mục Thần Thông đại khái đã thấy được tình huống bên trong, nhưng mà thực sự tiến vào thấy Cổ bảo cực lớn hiện ra trước mắt vẫn làm hai mắt tỏa sáng.

Cổ bảo trước mắt khí thế có chút bất phàm hùng vĩ, các nơi tọa lạc của Cổ bảo đều có chút huyền diệu ở trong đó.

“Địa phương nhỏ bé để cho Thạch đạo hữu chê cười.” Phương Tĩnh Đức cười nói.

“Đâu có, quý bảo quả thật bất phàm, kgiúp cho Thạch mỗ mở rộng tầm mắt.” Thạch Mục cười đáp lại.

“Thạch đạo hữu, ta xem các hạ chỉ có tu vi Địa Giai Hậu Kỳ a? Thứ cho ta nói thẳng, trong ba tháng này, có không ít đệ tử Thanh Lan Thánh Địa đến đây tiếp nhận nhiệm vụ. Tất cả đều có tu vi Thiên Vị Cảnh, nhưng tất cả đều thất bại, thậm chí có người còn vẫn lạc trong đó. Các hạ chỉ có thực lực Địa Giai, liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ chứ.” Phương Tĩnh Hải âm trầm nói, bên trong lời nói mang theo sự châm chọc.

“Tĩnh hải, vị này chính là khách quý đến từ Thánh Địa, sao ngươi lại nói như thế!” Phương Tĩnh Đức cau mày nói.

“Ta chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi, nếu hắn bất hạnh chết ở trong quặng mỏ. Phương gia chúng ta lại phải tiêu phí nước bọt giải thích với Thánh Địa.” Phương Tĩnh Hải cười lạnh nói, liếc nhìn Thạch Mục rồi chuyển thân hóa thành một đạo hôi quang bay về phía dưới của Cổ bảo, bỏ lại hai người đằng sau.

“Thạch đạo hữu, thành thực xin lỗi. Tĩnh Hải vốn là như vậy, tại hạ thay gã bồi tội với đạo hữu.” Phương Tĩnh Đức áy náy nói với Thạch Mục.

“Không sao.” Thạch Mục khoát tay bỏ qua.

Hai người rất nhanh đã đi đến một quảng trường bên trong Cổ bảo, mấy người áo xám có khí thế bất phàm chạy ra đón, Phương Tĩnh Hải cũng đứng ở trong đó nhìn Thạch Mục với vẻ khinh thường.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, một lão già mặc cẩm bào màu xám đi về phía trước, khí tức nội liễm rõ ràng là một vị võ giả cảnh giới Thiên Vị.

Hơn nữa trên người tản mát ra một cố Kiếm Ý nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác giống như khi tiếp xúc với Lăng Phong sư huynh.

Phương Tĩnh Đức trước đó cùng với Phương Tĩnh Hải cũng giống như vậy, bất quá Thạch Mục cũng không để ý.

Xem ra Phương gia này tu luyện một loại thần thông kiếm tu.

“Các hạ là Thạch Mục đạo hữu của Thanh Lan Thánh Địa à, lão phu là Phương Bác Chính, chính là gia chủ đương thời của Phương Gia. Hoan nghênh đạo hữu quang lâm Phương gia gia bảo.” Lão già chắp tay chào hỏi.

“Phương gia chủ khách sáo rồi, Thạch mỗ cũng chỉ là đến để hoành thành nhiệm của của quý gia tộc mà thôi, chư vị không cần khách khí như thế.” Thạch Mục chắp tay đáp lễ nói.

Phương Bác Chính liếc mắt đánh giá Thạch Mục, khóe mắt chợt lóe như đang nghĩ gì trong lòng, bất quá vẫn khách khí mời Thạch Mục vào bên trong một tòa Cổ bảo.

Sau một hồi chào hỏi khách sáo, Thạch Mục lập tức hỏi thăm sự tình nhiệm vụ.

“Thạch đạo hữu ngược là lại người nhanh nhẹn.” Phương Bác Chính cười nhạt một tiếng rồi nghiệm mặt.

Thạch Mục thấy vậy, đang ngồi lập tức tập trung lắng nghe.