Huyền Giới Chi Môn

Chương 646: Thần uy lâm thế (1)




Ánh mắt Mạc Lân Vũ khẽ đảo qua người Yên La, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn, cánh tay lại nhấc lên.

Trên người tỏa ra kim quang, hai con thương long màu vàng một lần nữa bay ra, quấn quanh nhau, đánh tới vị trí của Yên La, hiển nhiên là muốn dùng một đòn này đánh chết Yên La.

Cách đó không xa, Thạch Mục mắt thấy cảnh này, hoàn toàn biến sắc.

- A...

Trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét cực kỳ thê thảm,.

Tiếp theo trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng trắng, xuất hiện thêm một cái lông khỉ trắng dài chừng ngón tay, không chút do dự đặt lên bên mép thổi một cái.

Lông khỉ trắng bay khỏi lòng bàn tay, sau đó xung quanh bị bao phủ bởi một tầng hào quang vàng nhạt, sau đó ánh sáng trắng nhũ từ trong lông khỉ hiện ra, mang theo một luồng sức mạnh thần bí khó mà tin nổi.

Ánh sáng trắng như sóng lớn mãnh liệt, từng tầng từng tầng hội tụ đến trung gian, sau đó một con vượn trắng cao tới mấy trượng dần hình thành trong ánh sáng trắng, trở nên rõ ràng, lông tơ hiện ra.

Con vượn lớn này không giống những hư ảnh sử dụng khi trước, đây là thực thể, lông khỉ trắng như tuyết trên người tỏa ra hào quang vàng óng, răng nanh dữ tợn chìa ra ngoài, hai mắt óng ánh, tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Vừa mới hình thành, một luồng khí tức hung bạo tới cực điểm từ trên người nó tỏa ra, từ cảnh giới Thiên Vị tăng lên, thẳng tới Thánh giai.

Cánh tay cự viên trắng xoay ngang, nắm chặt vào hư không trên người Thạch Mục.

Trên người Thạch Mục tỏa ra kim quang, một thanh côn màu vàng mê người bay ra, lúc bắt đầu chỉ cỡ nửa thước, sau đó nhanh chóng phồng lớn, khi bay tới trong tay cự viên thì đã trở nên cao lớn gần như nó vậy, đó chính là Phiên Thiên côn.

Trên hai đầu trường côn màu vàng hiện ra hoa văn vàng phức tạp, phần giữa phù văn huyền ảo lượn lờ, tỏa ra kim quang chói mắt, khí tức đáng sợ, sừng sững như núi tỏa ra.

Không cần Thạch Mục dặn dò, cự viên màu trắng bước ra một bước, bóng người biến mất, sau đó xuất hiện trước người Yên La.

Gào...

Trong miệng nó phát ra tiếng rít gào động trời, Phiên Thiên côn trong tay giơ lên, bên ngoài trường côn hiện ra ngọn lửa vàng, cháy hừng hực.

Rầm rầm hai tiếng nổ lớn, Phiên Thiên côn đánh trúng hai con thương long sấm sét.

Thương long sấm sét vỡ ra, trong nháy mắt đã bị hỏa diễm trên Phiên Thiên côn nuốt sạch.

Tất cả những chuyện này nói thì lâu nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Ở trong cảm giác của Mạc Lân Vũ, chính mình vừa giơ tay gọi ra hai con thương long, ngay khi sắp đắc thủ đã bị một côn kia đánh cho tan nát.

Khi Mạc Lân Vũ nhìn cự viên màu trắng, cả thanh Phiên Thiên côn trong tay nó, sắc mặt đại biến.

- Đây là... Bạch Viên vương...

Trong miệng hắn phát ra tiếng kêu sợ hãi tới cực điểm, không chút do dự xoay người hóa thành một đạo cầu vồng, bay bỏ chạy về xa, chỉ trong nháy mắt đã bay đi mấy trăm trượng.

Yên La ngã dưới mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn cự viên màu trắng và Phiên Thiên côn, trong ánh mắt xẹt qua một tia vô cùng phức tạp.

Cự viên màu trắng thân hình lóe lên, đuổi theo Mạc Lân Vũ, tốc độ như thuấn di vậy, trong vài hơi thở đã đuổi kịp Mạc Lân Vũ.

Phiên Thiên côn tỏa ra hào quang, to lớn gấp mấy lần, đập xuống, hư không xung quanh ầm ầm xuất hiện những vết rạn nứt như mạng nhện.

Mạc Lân Vũ rùng mình, trên người tỏa ra sấm sét màu vàng, sau đầu lại hiện ra vầng sáng, một tiếng cự long rít gào vang lên, thần long màu vàng từ bên trong bay ra.

Trong miệng thần long màu vàng phát ra một tiếng long ngâm, trong miệng phun ra một cột sáng vàng đánh về phía Phiên Thiên côn.

Một tiếng vang thật lớn!

Một vầng thái dương vàng xuất hiện ở nơi va chạm, phù thạch xung quanh chia năm xe bảy, hư không điên cuồng run rẩy, tạo thành từng luồng khí lưu mãnh liệt, kim quang tia điện bắn tứ tung.

Thân thể cự viên chấn động, bị chấn lui ra, Phiên Thiên côn cũng bị đánh văng.

Sắc mặt Mạc Lân Vũ tái nhợt, thân thể bị chấn động bay ngược ra, máu tươi lại phun ra.

Thần long màu vàng do hắn gọi ra cũng bị đánh bay, vảy giáp trên người vỡ vụn, dáng vẻ thê thảm, sắp tan vỡ.

Có điều ngay sau đó, trên người hắn tỏa ra hào quang vàng, bao bọc thân người, bỏ trốn.

Gầm gừ...

Đôi mắt vàng của cự viên lóe lên ánh lửa, giận dữ gầm lên, thân thể đột nhiên nửa trắng nửa đen, trắng đen luân phiên, bên ngoài tứ chi và đầu hiện ra ánh sáng năm màu đỏ vàng đất vàng kim xanh lam và xanh lá.

Thân thể đột nhiên xoay một cái, giống như con thoi, năm loại ánh sáng giao hòa vào nhau, Phiên Thiên côn trong tay điên cuồng vung vẩy, hóa ra côn ảnh lít nhít, nhìn hoa cả mắt.

Từng luồng khí lưu vô hình quét ra bốn phương tám hướng, che ngợp không gian mấy chục dặm.

- Đây mới là... Diệt Tiên côn!

Trong lòng Thạch Mục kinh ngạc vô cùng, ánh mắt sáng lên nhìn động tác của cự viên màu trắng, cảm nhận.

Mạc Lân Vũ cảm nhận được uy thế như núi hô biển gầm đánh tới, trên người sấm sét màu vàng tỏa ra, thân hình trở nên mơ hồ không rõ, hận không thể một hơi bay ngoài ngàn dặm.