Huyền Giới Chi Môn

Chương 663: Thức tỉnh (2)




Một là yêu đan Lôi Giao thú, một thứ khác là một khối tinh thạch màu tím to bằng nắm tay, bên trên điện hồ màu tím lập lòe, chính là Dẫn Lôi thạch trong lời thiếu nữ áo lục.

Thạch Mục lật tay cất hai thứ đi, ánh mắt rơi vào trong rãnh biển khổng lồ.

Thân hình hắn khẽ động, bay vào trong.

Bên trong linh khí dồi dào khiến hắn có chút kinh ngạc.

Rãnh biển này rất sâu, chừng hai ba mươi dặm, bắt đầu khá rộng nhưng càng tiến vào sâu thì ngày càng chật hẹp.

Thạch Mục giảm tốc độ bay, gần một phút mới đi tới đáy.

Nơi sâu nhất ở rãnh biển linh khí dồi dào, tuy không sánh bằng Thanh Lan Thánh địa thế nhưng so với những nơi khác trên tinh cầu này thì đầu chỉ hơn gấp trăm lần.

Hắn nhíu mày lại, phất một tay lên, một luồng kiếm khí to lớn bắn ra, chém lên mặt đất.

Rầm! Mặt đất bị chém ra một cái hố sâu dài hơn mười trượng.

Trong hố sâu tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

- Thì ra là như vậy, nơi này có một quáng mạch linh thạch phong phú, chẳng trách linh khí dồi dào như vậy, chỉ là có Lôi Giao thú bảo vệ mới không bị người đào sạch.

Trên mặt Thạch Mục hiện vẻ suy ngẫm, lẩm bẩm nói.

Mỏ linh thạch này không tệ, là một trong số không nhiều linh mạch trên tinh cầu cằn cỗi này, thế nhưng sản xuất ra cũng chỉ là chút linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, linh thạch thượng phẩm rất ít, không đáng giá để hắn quan tâm.

Có điều trong lòng hắn bốc lên ý niệm khác, giờ nơi này không có Lôi Giao thú bảo vệ, linh mạch này bị đào rỗng, vậy viên tinh cầu này có càng trở nên cằn cỗi hay không.

Hắn lắc đầu, đang định xoay người rời khỏi thì trong miệng khẽ ồ lên, nhìn về phía trước.

Thân hình Thạch Mục khẽ động, bay về trước mười mấy trượng, một sào huyệt dùng rong biển tạo thành xuất hiện trước mắt.

Trong sào huyệt có một quả trứng cao hơn một người màu tím, từng luồng điện hồ lập lòe ở xung quanh, truyền ra sóng sinh mệnh mãnh liệt.

- Thì ra là vậy, chẳng trách con Lôi Giao thú kia lại yếu thế, hóa ra là vừa sinh ra một quả trứng rồng.

Thạch Mục lẩm bẩm.

Hắn nhìn quả trứng rồng trước mặt, trong mắt hiện vẻ vui mừng.

Trứng rồng của yêu thú Thiên Vị, hơn nữa là thuộc tính lôi hiếm thấy, cầm lấy buôn bán trong tinh vực e là cũng có giá trị không nhỏ.

Hắn phất tay đánh ra một luồng ánh sáng lam, cất trứng rồng đi.

Sau đó hắn không ở đây thêm nữa, bay lên, ra khỏi mặt biển, hạ xuống Linh Vũ phi xa.

- Tiền bối!

Cách đó không xa, thiếu nữ áo lục thấy vậy, vội vàng nghênh đón.

Thạch Mục xoay tay lấy ra Dẫn Lôi thạch, ném tới.

Thiếu nữ áo lục đại hỉ, vội vàng nhận lấy, ôm vào trong ngực.

- Đi thôi.

Thạch Mục nhìn nữ tử này một chút, vung tay lên, Linh Vũ phi xa bay ngược lại chiều đến, rất nhanh biến mất không thấy tung tích.

Mấy ngày sau, tin tức yêu thú Thiên Vị Lôi Giao thú bị chém giết điên cuồng lan truyền giữa các đại tông môn, tạo thành cơn chấn động lớn, khi mọi người nói về Thạch Mục đều vẻ mặt thay đổi, cung kính như thần linh.

Mấy đại tông phái lập tức phái người tra xét, linh quáng nơi đáy biển bị họ phát hiện ra, các đại tông phái lập tức phái người tới, bắt đầu lí luận quyền sở hữu linh quáng, toàn bộ đại lục Vân Hoang nổi lên sóng to gió lớn.

Mặc kệ những tông môn này như nào, Thạch Mục rời khỏi hải vực lập tức trở về sơn mạch hoang phế kia.

Lúc này Yên La vẫn hôn mê bất tỉnh, khí tức như ẩn như hiện.

Thạch Mục thở dài, lấy túi thú hồn bên hông ra, đưa tay dẫn dắt.

Từng đoàn thú hồn từ trong túi bay ra, đưa tới bên cạnh Yên La.

Cái miệng nhỏ của Yên La khẽ mở, theo bản năng nuốt chửng thú hồn, khí tức trên người theo đó dao động.

Vút!

Khi thú hồn Lôi Giao thú bị Yên La nuốt vào, trên người Yên La tỏa ra ánh sáng trắng, trong miệng khẽ ưm một tiếng, mắt chậm rãi mở ra.

- Yên La, ngươi vẫn tốt chứ?

Mắt thấy Yên La tỉnh lại, trên mặt Thạch Mục hiện vẻ vui mừng, vội vã tiến tới, hỏi thăm.

- Đây là nơi nào?

Đôi mi thanh tú của Yên La cau lại, có chút suy nhược khoát tay áo, con mắt nhìn xung quanh một vòng, mở miệng hỏi.

- Hả, nơi này là đại lục Vân Hoang, tên tinh cầu này là gì ta vẫn không biết, có điều theo suy đoán của ta thì nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi Di Dương tinh vực.

Thạch Mục nói.

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

Yên La dừng lại một chút, mở miệng hỏi.

- Đã chừng hơn một tháng. Trước đây ngươi vì cứu ta dẫn đến thần hồn bị thương nặng, ta muốn săn giết chút thú hồn để giúp đỡ ngươi khôi phục, nhưng trên tinh cầu này linh lực thực sự quá mức mỏng manh, yêu thú cấp cao rất ít ỏi. Có điều cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh rồi, mau trở về Tử Linh giới, có lẽ sẽ mau khôi phục hơn một chút.

Thạch Mục nói.

Yên La nghe vậy, trầm mặc một chút, khẽ lắc đầu nói:

- Chỉ e tạm thời ta không thể quay về.

- Tại sao lại vậy?

Thạch Mục có chút kinh ngạc nói.

- Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, có thể là liên quan tới việc thần hồn bị hao tổn, cũng khả năng có quan hệ với việc ta xung kích Thánh giai thất bại. Trước đó cưỡng ép nuốt chửng ma hồn Thánh giai, bây giờ nguyên thần của ta đã sản sinh dị biến, nếu như muốn tăng lên vậy nhất định phải có ma khí sung túc.

Yên La lắc lắc đầu, nói.

- Ma khí! Hiện giờ nơi này ngay cả linh khí thiên địa cũng vô cùng mỏng manh, nếu muốn có ma khí thì càng không dễ. Việc cấp bách hiện giờ là phải giúp người khôi phục thần hồn.

Thạch Mục cả kinh, tiện đà cười khổ một tiếng.

Cỗ thân ngoại hóa thân của hắn giờ đã ma hóa, cũng đối mặt với quẫn cảnh thiếu thốn ma khí.

Yên La gật gật đầu, không nói gì.

- Ngươi vừa mới tỉnh lại, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai chúng ta lại xuất phát, vừa tìm kiếm yêu thú đồng thời nghĩ biện pháp rời khỏi tinh cầu này.