Huyền Giới Chi Môn

Chương 721: Leo tháp (2)




- Xem ra vẫn quá nhanh rồi, nên chờ ở đây thôi...

Yên La nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm.

***

Thời gian đã trôi qua năm ngày, đệ tử các quan đã xông tới không gian tương đối cao, huyễn thú nơi này bắt đầu trở lên lợi hại, thực lực giữa các đệ tử dần lộ ra chênh lệch rõ ràng.

Không gian tầng thứ tám, trên bầu trời một con sông rộng trăm trượng đang cuộn trào, mấy tên đệ tử Trạch Đoái quan bị mấy chục con huyễn thú loài chim vây quanh.

Thực lực những con huyễn thú này khá lợi hại, có ba bốn con trong số đó đạt tới Thiên Vị sơ kỳ.

Thực lực mấy tên đệ tử này cũng đều tới Thiên Vị sơ kỳ, quay lưng vào nhau, giờ khắc này dáng vẻ khá là chật vật, lồng ngực phập phùng bất định, xem ra dường như là chân khí trong cơ thể không đủ, trên thân thể mỗi người không ít thì nhiều đều có vết thương.

Đột nhiên một con huyễn thú loại ưng phát ra một tiếng kêu to, hai cánh giương ra, đột nhiên di động.

Trong tiếng xé gió chói tai, vô số đao gió màu xanh hiện ra, đánh về phía mấy tên đệ tử bên dưới, giống như mưa rơi, phát ra tiếng kêu ầm ầm.

Mấy tên đệ tử thay đổi sắc mặt, một nữ tử áo bào tím khuôn mặt xinh đẹp phất tay lên, pháp bảo dạng ô tím trong tay xóe ra, bay lên, nhanh chóng to lớn, che trên đỉnh đầu mấy người.

Vô số đao gió gào thét đánh tới, đánh lên trên chiếc ô tím, phát ra tiếng vang liên tục như mưa rơi xuống đá.

Mặt ô liên tục run rẩy, linh quang lóe lên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng chịu được.

Khuôn mặt nữ tử áo bào tím buông lỏng, đang muốn nói chuyện thì một lợi trảo to lớn màu xanh đen từ bên cạnh chụp tới nhanh như chớp, nắm lấy bả vai nàng ta, kéo ra ngoài.

- Không!

Nữ tử áo bào tím phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không kịp lấy ra pháp bảo, thân thể đã bị kéo tới giữa không trung.

Vút vút!

Mấy luồng đao gió to lớn đánh tới, chém trên người nữ tử này, máu tương giàn giụa.

Một tiếng hú sắc bén vang lên, một con huyễn thú loại chim khác bay tới, đôi móng vuốt giống như kìm sắt vồ xuống đầu nữ tử áo bào tím, trên khuôn mặt nàng ta tràn ngập sự sợ hãi, nếu một trảo này đánh lên đầu, e rằng tủy óc sẽ bắn tung.

Đúng vào lúc này trên người nữ tử này sáng lên ánh sáng tím, sau đó thân hình trở nên mơ hồ, biến mất không thấy đâu, hiển nhiên đã bị truyền tống ra ngoài tháp.

Sau khi nữ tử này rời khỏi, trận hình phòng thủ của mấy người còn lại sớm đã sụp đỏ, giờ khắc này lập tức vỡ trận, sau khi liều mạng chém giế mấy con linh cầm, nhanh chóng bị tiêu diệt từng bộ phận, chỉ có một người chật vật đào tẩu, số còn lại thì bị truyền tống ra khỏi Huyền Khung tháp!

***

Trong một hang động dưới lòng đất tầng thứ chính, sâu trong hang động này có một đường hầm không gian, thế nhưng bị năm sáu mươi con quái vật thân người đầu thằn lằn bảo vệ xung quanh.

Những con huyễn thú này mỗi con đều có thực lực Địa giai đỉnh phong, có một con thân thể cao to hơn, thực lực đã đạt tới Thiên Vị sơ kỳ.

Trên vùng đất trống phía trước đường hầm không gian có bảy tám mươi con huyễn thú thằn lằn bao vây ba tên đệ tử mặc đạo bào Chấn Lôi quan vào giữa.

Trong ba người có một đại hán áo bào tím, cầm trong tay một thanh ngân kích tia điện lập lòe, một thiếu phụ xinh đẹp cầm một sợ roi đen trong tay, bên trên tràn ngập gai như răng rắn vậy. Ngoài ra còn một thiếu niên mặt xanh, cầm trong tay hai thanh pháp bảo một đao một kiếm.

Tu vi ba người đều đạt tới Thiên Vị trung kỳ, giờ khắc này quay lưng vào nhau, sắc mặt tái nhợt.

- Những huyễn thú này căn bản giết không hết! Sau khi nghe tín hiệu của ta thì đồng loạt xông về phía lối vào, có thể đi qua hay không chỉ có thể dựa vào tạo hóa bản thân!

Đại hán áo bào tím nhỏ giọng nói, đồng thời thanh đoản kích trong tay vung vẩy, bắn ra từng kích ảnh lóe lên tia chớp tím, đánh về phía huyễn thú thằn lằn.

Một một kích ảnh đều đánh trúng yếu hầu một con huyễn thú, giết chết nó.

- Được!

Thiếu phụ xinh đẹp đáp một tiếng, thanh pháp bảo roi trong tay lóe lên ánh sáng đen, tiên pháp vô cùng lợi hại, bóng roi bay lượn quanh người, bất kỳ huyễn thú nào tiến vào phạm vi này đều bị chém thành mấy đoạn.

Đao kiếm trong tay thiếu niên mặt xanh kia bắn ra ánh đao ánh kiếm dài mấy trượng, bay lượn ngang dọc, không kém hai người khác bao nhiêu, thế nhưng sắc mặt đã dần tái nhợt.

Ba người chém giết với đám huyễn thú xung quanh, vừa vừa chậm rãi di chuyển về phía đường hầm không gian.

Thực lực mấy người tuy rằng mạnh mẽ thế nhưng huyễn thú xung quanh thực sự quá nhiều, tiến lên mỗi bước đều cần tiêu hao không ít chân khí của ba người, ở đây lại không thể dùng đan dược.

Hào quang trên người họ nhanh chóng ảm đạm với tốc độ mắt thường nhìn thấy, miệng không ngừng thở dốc.

Kiên trì thêm được một chút, sắc mặt tên thiếu niên mặt xanh kia trắng bệch, ánh sáng đao kiếm ảm đảm vô cùng, thân thể loạng choạng, ngã xuống đất, hiển nhiên chân khí đã hao hết.

Đám huyễn thú thằn lằn xung quanh lập tức xông lên như nước thủy triều, mắt thấy sắp nhấn chìm người này, đại hán áo bào tím cắn răng một cái, miệng hô một tiếng “xông lên”, đoản kích trong tay lóe lên điện quang, hai tay vung vẩy, vô số kích ảnh màu tím bắn ra, như bầu trời đầy sao.

Huyễn thú thằn lằn trong phạm vi mấy trược trước người hắn bị giết sạch, ầm ầm ngã xuống đất.

Sợi roi trong tay thiếu phụ xinh đẹp kia tỏa ra hào quang đen, bóng roi to lớn bắn ra, hóa thành vài con hắc mãng, nhào tới chỗ đám huyễn thú, bầy huyễn thú nhất thời đại loạn.

Hai người dưới chân khẽ điểm, thân thể hóa thành hai tia sáng, bay về phía đám huyễn thú phía trước, mục tiêu đường hầm không gian.

Mà thanh niên mặt xanh bị vô số huyễn thú đánh tới, ngay khi gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng, trên người lóe lên ánh sáng tím, thân hình biến mất, bị truyền tống ra ngoài.

Đại hán áo bào tím và thiếu phụ xinh đẹp cách đường hầm không gian không xa, chỉ chừng hơn mười trượng, thế nhưng mấy con huyễn thú Thiên Vị sơ kỳ lại hùng hổ xông tới.

Vào lúc này, đại hán tử bào đột nhiên móc ra một tấm phù lục màu tím, bóp nát, biến thành hào quang tím mông lung, dùng tốc độ kinh người tạo thành một đường cong giữa không trung, bay vào trong đường hầm không gian, biến mất không thấy đâu.

Thế nhưng thiếu phụ xinh đẹp kia không may mắn như vậy, bị mấy con huyễn thú Thiên Vị ngăn cản đường đi, dưới tầng tầng trảo ảnh, ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.