Huyền Giới Chi Môn

Chương 825: Phản bội (2) (2)




Trong mắt Bành Nhạc lệ mang chợt lóe, một chỉ điểm ra, một đạo bạch sắc điện mạng bắn ra, ngưng tụ thành một cái bạch sắc Thiểm Điện đao mang, chém vào cổ Thạch Mục bên trong hư ảnh Cổ Chung.

Đầu Thạch Mục theo một tiếng rơi xuống, bất quá sau một khắc, đầu cùng thân thể cùng nhau biến thành một bãi chất lỏng màu xanh lam.

- Cái gì!

Bành Nhạc biến sắc, vào thời khắc này bên người hắn có một hư ảnh chợt lóe, hư ảnh đó chính là Thạch Mục, sau lưng là đôi cánh thủy hỏa, như ý tấn thiết côn trong tay kim quang đại thịnh, ầm ầm nện xuống.

Côn ảnh lướt qua, hư không mảng lớn mảng lớn vỡ vụn, sụp đổ, tựa như Ngân Hà rơi xuống.

Sắc mặt Bành Nhạc đại biến, hét lớn một tiếng, toàn thân bạch sắc điện mang hào phóng, vô số đạo điện mang bắn ra, ngưng tụ thành một tấm khiên bằng sấm sét, ngăn ở đỉnh đầu.

Ầm!

Như ý tấn thiết côn nện lên trên tấm thuẫn, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Phụ cận hư không trong nháy mắt vỡ vụn hoàn toàn, hóa thành một mảnh hư vô.

Tấm khiên sấm sét kiên trì một hơi thở, rốt cục cũng phải ầm ầm tán loạn, bất quá cũng để cho Bành Nhạc đảm bảo đầy đủ thời gian.

Thân hình Bành Nhạc thoắt một cái, bắn ra hơn mười trượng ngã xuống, vẫy tay một cái, thanh đồng Cổ Chung phóng về, rơi vào trên đỉnh đầu hắn.

Trên người hắn xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, vừa nãy thực sự nguy hiểm, nếu hắn phản ứng hơi chậm một chút, giờ phút này cho dù không chết cũng đã bị trọng thương.

- Được, tiểu tử! Hơn trăm năm không thấy, ta đã xem thường ngươi!

Bành Nhạc chậm rãi nói.

- Hừ! Hôm nay xem xem ta và ngươi người nào chết ở chỗ này!

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, trên cánh tay trái hiện ra một ngọn lửa bạch sắc, quấn quanh trên như ý tấn thiết côn.

Kim quang bạch diễm đan vào một chỗ, tản mát ra một cỗ khí tức cường đại hơn.

- Tây Môn Tuyết, chỉ cần giúp ta giết người này, ta sẽ có trọng thưởng!

Bành Nhạc nhìn Tây Môn Tuyết một chút, từ tốn nói.

- Rõ!

Tây Môn Tuyết trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, kim quang trong tay chợt lóe, xuất hiện một chuôi pháp bảo giống như đao lại giống như kiếm.

Kim quang của pháp bảo kì lạ kia tản mát ra từng đợt từng đợt khí tức cực đại, có vẻ như như ý tấn thiết côn trong tay Thạch Mục không có ở đó.

Bành Nhạc hơi biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, bất quá nhanh chóng giấu đi trong nháy mắt.

Hắn hét lớn một tiếng, một tay vỗ ra một chưởng, mấy đạo thô to bạch sắc điện mang bắn ra, đánh về phía Thạch Mục.

Bạch Sắc điện mang chợt lóe, ngưng tụ sấm sét xung quanh bàn tay, phía trên từng đạo bạch sắc điện mang quấn vòng quanh, hung hăng vỗ xuống hướng Thạch Mục.

Pháp bảo kì quái trong tay Tây Môn Tuyết kim quang tỏa sáng, đột nhiên đâm ra, nhưng mà không phải chém về phía Thạch Mục, mà là đâm về phía sau lưng Bành Nhạc. Bành Nhạc sắc mặt tái nhợt, trên người điện mang hiện lên, thân thể hướng bên cạnh gắng gượng lướt đi.

Huyết quang hiện lên!

Hư ảnh biến hóa, thân thể Bành Nhạc xuất hiện cách đó mấy trượng, trên bụng xuất hiện một đạo vết thương khổng lồ, máu tươi chen nhau úa ra.