Huyền Giới Chi Môn

Chương 99: Điệp gia Phù trận (2)




Ánh mắt Thạch Mục chuyển sang lò lửa, chỉ thấy trên lò lửa có khắc một vòng phù văn đỏ rực như lửa, hợp thành một trận pháp, tản mát ra chấn động pháp lực nhàn nhạt.

“Đây là Tụ Dương Trận do ta mời riêng một vị Trận Pháp Sư thiết lập xuống, có thể nâng cao nhiệt độ của hỏa diễm.” Triệu Bình nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt Thạch Mục, mở miệng giải thích.

Thạch Mục khẽ gật đầu, nếu đã có trận pháp này trợ lực thì cơ hội thành công lần này sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Thực ra sau khi chế tạo xong thanh hắc đao Vẫn Thiết này ta đã từng có ý định thử luyện chế thành pháp khí. Trình tự cơ bản thì cũng đã cân nhắc xong xuôi, chẳng qua vẫn còn phải tính đến chuyện sức nặng của đao, rồi thì thiếu nọc độc của Hóa Kim Tích. Thạch sư đệ có lẽ có nghiên cứu sâu xa về đạo luyện khí, nhân dịp này cũng xin ngươi chỉ điểm một hai.” Triệu Bình cười lấy trong ngực áo ra một quyển sách, đưa cho Thạch Mục.

“Chỉ điểm thì không dám, thời gian gần đây, tiểu đệ cũng đã tìm đọc khắp nơi được không ít tư liệu điển tịch về luyện chế pháp khí, vừa khéo có thể thương lượng với Triệu sư huynh một chút.” Trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia kinh ngạc, nhận lấy cuốn sách rồi cười đáp.

Hắn lập tức mở sách ra, cẩn thận đọc qua một lượt rồi thương lượng về trình tự luyện pháp khí với Triệu Bình.

Thạch Mục vốn không tinh thông việc chế tạo, chẳng qua độ hiểu biết về trận pháp phù văn của hắn lại là điều mà Triệu Bình không thể so được.

Hai người thương lượng hơn nửa canh giờ rồi mới quyết định việc phân công phối hợp giữa hai người.

“Đúng rồi, còn không biết Thạch sư đệ muốn khắc phù trận gì lên hắc đao vậy?” Triệu Bình đột nhiên nghĩ tới điều gì rồi hỏi.
“Liệt Viêm phù trận.” Thạch Mục nói không do dự mảy may.

“Liệt Viêm phù trận! Theo ta được biết thì phù trận này do mười hai mảnh phù văn tạo thành, là một trong những phù trận cấp thấp phức tạp nhất!” Triệu Bình hơi giật mình.

“Đúng rồi.” Thạch Mục cười nhạt một tiếng rồi đáp, phù trận này là do hắn quyết định sau khi đã cân nhắc cẩn thận.
Trước mắt, số phù trận mà hắn có thể luyện chế không nhiều lắm. Liệt Viêm phù trận là thứ có uy lực lớn nhất trong số đó, hơn nữa cũng từng luyện tập vẽ trên phù lục nhiều lần, đã quen thuộc từ lâu. Ngoài ra khối lượng của hắc đao Vẫn Thiết rất nặng, nếu có thêm thuộc tính bạo liệt của Liệt Viêm phù trận nữa thì có thể gia tăng lực công kích tức thời của Thạch Mục lên một khoảng lớn.

“Nếu như Thạch sư đệ đã quyết định thì chắc chắn phải có vài phần nắm chắc rồi. Thế cứ làm như lời sư đệ vậy.” Triệu Bình thấy Thạch Mục đã hạ quyết tâm thì lập tức gật đầu, bắt đầu điều chỉnh hỏa diễm trong lò.

“Thạch Mục cũng lấy hắc đao Vẫn Thiết đeo trên lưng xuống, giao cho Triệu Bình.
Công việc giai đoạn đầu phải nhờ Triệu Bình làm, phần mà hắn phụ trách là giai đoạn hậu kỳ -khắc phù trận.

Hỏa diễm trong lò dưới sự khống chế của Triệu Bình dần lớn lên, nhiệt độ cả căn phòng cũng càng ngày càng cao.
Đợi đến khi hỏa diễm đạt tới mức độ nào đó, Triệu Bình sử dụng một cái hỏa kìm lớn dài hơn một trượng, kẹp hắc đao Vẫn Thiệt rồi để vào trong lò lửa.
Lập tức thấy lão hơi nghiến răng móc trong ngực áo ra hai viên tinh thạch đỏ như lửa, chính là hai viên Hỏa Linh Thạch hạ phẩm, khảm lên hai mắt trận của trận pháp khắc trên lò lửa.

Ầm Ầm!
Phù văn trong trận pháp trên lò lửa đột nhiên sáng rực lên, tản ra từng luồng sáng đỏ nóng tới bỏng mắt, mà hỏa diễm trong lò cũng run rẩy, nhỏ bớt đi vài phần, nhưng hỏa diễm lại càng thêm tinh thuần, nhiệt lượng tỏa ra lại càng tăng lên gấp bội.
Lưng áo Triệu Bình đã bị mồ hôi thấm ra ướt sũng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thỉnh thoảng lại lăn từ trên trán xuống má, nhưng lão làm như không hay biết, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắc đao trong hỏa diễm, hai tay thuần thục lật qua lật lại.

Thời gian cứ trôi qua, sau khoảng nửa canh giờ, hắc đao trong ngọn lửa dần dần đỏ rực lên.
Thạch Mục vươn tay lau mồ hôi chảy xuống trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Nếu không phải có Tụ Dương Trận này duy trì lò lửa thì với lò lửa bình thường thì chỉ sợ ngay cả nung cho đao này nóng lên cũng không nổi ấy chứ.

Sắc mặt Triệu Bình cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt chặt chẽ theo dõi từng biến hóa của hắc đao, lại một lúc lâu sau, hai mắt lão bỗng nhiên trừng trừng, bóp chặt kìm gắp, kẹp hắc đao ra khỏi hỏa diễm, để lên một đài rèn.
“Nọc độc!” Lão quát khẽ một tiếng, đưa tay ra.

Thạch Mục liền tranh thủ lấy bình sứ đựng nọc độc của Hóa Kim Tích ra đưa tới.
Triệu Bình nhận lấy bình sức, khẽ quát một tiếng, toàn thân dường như tản ra ánh sáng màu đỏ nhạt, đặc biệt trong hai lòng bàn tay hiện ra một vầng sáng đỏ, một luồng nhiệt lượng bắt đầu tràn ra, xung quanh thân thể lão bắt đầu hình thành một xoáy lốc nhiệt hỏa nhàn nhạt.

Trong ánh mắt của Thạch Mục hiện lên vẻ khác thường. Công pháp mà Triệu Bình tu luyện hiển nhiên là Hỏa thuộc tính, mà nhìn vào khí thế kia thì đủ thấy, tu vi của lão cao hơn Chí Dương Công của Bạch Thạch nhiều lắm.

Triệu Bình mở nắp bình sứ ra, cẩn thận khẽ nghiêng miệng bình, lập tức một thứ chất lỏng sền sệt màu vàng nhạt rơi xuống mặt hắc đao Vẫn Thiết đỏ rực kia.

Lão khẽ gầm lên một tiếng, trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra luồng sáng đỏ, như hỏa diễm bao phủ lên hắc đao.
“Xèo xèo!” Một trận.

Chất lỏng màu vàng dưới sự điều khiển của chân khí của Triệu Bình nhanh chóng xảy ra biến hóa, lập tức biến thành một lớp màng màu vàng mỏng như cánh ve, bao phủ hoàn toàn mặt hắc đao Vẫn Thiết.

“Được rồi! Bây giờ bề mặt của hắc đao Vẫn Thiết dưới tác dụng của nọc độc và nhiệt độ cao đã mềm đi rồi, một khi nhiệt độ nguội đi thì độ cứng sẽ khôi phục như cũ. Thạch sư đệ, mau khắc phù trận đi.” Ánh sáng màu đỏ trong lòng bàn tay của Triệu Bình bỗng nhiên tán đi, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau.

Thạch Mục đã chuẩn bị sẵn xong từ lâu, lấy một cây Pháp bút màu đỏ ra.
Cây Pháp bút này là vật đặc chế, ngòi bút cực kỳ cứng rắn, lại khác với bút sử dụng lúc vẽ bùa, đây là thứ chuyên dùng để vẽ bùa trận khi luyện chế pháp khí.

Thạch Mục hít sâu một hơi, Pháp bút trong tay hạ xuống thân đao đỏ rực, cổ tay chuyển động một cách ổn trọng mà linh hoạt.
Lúc này, hai mắt hắn đã chuyển sang màu vàng nhạt, bởi vì hắn quay lưng về phía Triệu Bình, tất nhiên là không lo lắng đối phương phát hiện.

Chỉ thấy cổ tay hắn chuyển động, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, từng phù văn một chậm rãi lơ lửng hiện lên trên mặt đao.
Sau khoảng thời gian một bữa cơm, mười hai miếng phù văn hiện lên rõ ràng, hợp thành một Liệt Viêm phù trận nguyên vẹn.
Khi Thạch Mục vẽ xong nét cuối cùng, toàn bộ phù trận bỗng nhiên hiện ra một tầng sáng nhàn nhạt màu đỏ, tản mát ra một cỗ pháp lực Hỏa thuộc tính.

“Thành công!” Triệu Bình ở bên cạnh thấy thế thì cực kì mừng rỡ, nhịn không được hoan hô một tiếng.
Chẳng qua lúc này Thạch Mục lại hoàn toàn không có ý định dừng tay, cổ tay chuyển động một cái, Pháp bút lại đặt lên trên phù văn đầu tiên của Liệt Viêm phù trận, lại bắt đầu vẽ tiếp.

“Thạch sư đệ, ngươi… ngươi đây là định điệp gia phù trận sao?”Triệu Bình trợn mắt há mồm, thấp giọng lẩm bẩm.
*Điệp gia phù trận là khắc chồng chất các phù trận giống hệt nhau lên.

Thần sắc của Thạch Mục cực kì chăm chú, dường như hoàn toàn không nghe được lời Triệu Bình nói.
Triệu Bình hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục hiện lên một tia khác thường.
Lúc luyện chế pháp khí, hoàn toàn có thể tăng cường uy lực của pháp khí bằng cách điệp gia phù trận. Chẳng qua yêu cầu của việc điệp gia phù trận đối với Phù Sư là vô cùng hà khắc.

Các phù trận khi điệp gia phải hoàn toàn giống nhau, chỉ cần một trong số đó có bất cứ phù văn nào lệch ra một chút thì phù trận khắc vào sẽ tan vỡ hết, ngay cả pháp khí cũng hỏng.

Chỉ là việc khắc phù trận lên vũ khí đã là chuyện cực kì khó khăn, kiểu điệp gia phù trận như thế này thì dù cho là Phù Sư thuần thục đi chăng nữa cũng có cực ít người dám nếm thử.

Dù sao độ khó của việc khắc ra hai phù trận với việc khắc ra hai phù trận giống như đúc cách nhau một trời một vực nha.

Trong mắt Thạch Mục tỏa ra ánh kim nhàn nhạt, động tác không chần chờ mảy may, không bao lâu, phù trận thứ hai cũng đã vẽ xong.

Ánh sáng màu đỏ lấp lánh một hồi, phù trận trên mặt đao rõ ràng sáng hơn rất nhiều so với lần trước.
Triệu Bình thở dài ra một hơi, trái tim đang treo lơ lửng vì hồi hộp cuối cùng cũng được buông lỏng xuống, đang định mở miệng nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên cứng ngắc lại.