Huyền Giới Chi Môn

Chương 990: Đại trưởng lão Cự Viên Tộc (2)




Thạch Mục ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Bạch Viên lông trắng như tuyết. Hai người gần như đồng thời mở miệng nói:

- Cửu Chuyển Huyền Công.

Vừa nói dứt lời, vẻ hung ác nham hiểm trên mặt của con vượn lông trắng như tuyết càng thêm trở nên rõ ràng. Thân thể cao lớn của nó di chuyển về phía trước vài bước, trên người sáng lên ánh sáng màu vàng sắc bén vô cùng.

- Dừng tay. Ta không phải là kẻ địch của các ngươi.

Thạch Mục thấy thế lập tức lớn tiếng quát.

Con vượn lông trắng như tuyết nghe hắn nói thế, dường như đã bình tĩnh lại vài phần, mở miệng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là truyền nhân của Bạch Viên Lão Tổ.

Thạch Mục cao giọng nói.

Sau khi mấy Di Thiên Cự Viên nghe hắn nói xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha. Một người trong đó còn không nhịn được giễu cợt nói:

- Chỉ là một giới Nhân tộc, lại dám nói xằng nói bậy là truyền nhân của lão tổ. Thực sự quá buồn cười.

Con vượn lông trắng như tuyết ngược lại không có cười. Ánh sáng trên người nó lại một lần nữa sáng lên.

Thạch Mục đối với điều này đã sớm có dự đoán. Bàn tay hắn lật một lần, lấy ra một khối lệnh bài màu nâu, lớn chừng bàn tay, giơ lên về phía mấy con vượn.

Mấy Di Thiên Cự Viên xung quanh vốn còn đang không nhịn được, phát ra tiếng cười nhạo. Nhưng khi thấy miếng lệnh bài này, trong nháy mắt, tiếng cười chợt ngừng lại. Trong rừng rậm trở nên yên tĩnh.

- Như vậy, các ngươi tin tưởng chưa?

Thạch Mục mở miệng nói.

- Không những tàn sát tộc nhân ta, nói xằng nói bậy là truyền nhân của lão tổ, còn dám giả mạo thân lệnh của lão tổ. Quả thực tội không thể tha!

Con vượn lông trắng như tuyết mở miệng phẫn nộ quát.

- Các hạ vừa bắt đầu liền chẳng phân biệt được xanh đỏ đen trắng. Còn ngậm máu phun người. Đây cũng là đạo xử thế của của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc các ngươi sao?

Sau khi Thạch Mục nghe xong, trầm giọng nói.

- Người này rất khả nghi, lại ra tay giết chết Bạch Thạch. Ta thấy hắn hơn phân nửa chính là tay sai của Thiên Đình. Mấy người các ngươi cùng ta xử quyết hắn.

Con vượn lông trắng như tuyết lạnh lùng nói.

Mấy vượn lớn xung quanh thấy thế, có vẻ rất khó xử. Một con vượn lớn có lông màu nâu mở miệng nói:

- Bạch Hồng, trong tay người này cầm lệnh bài, quả thực có khí tức của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta. Ta thấy chúng ta vẫn chờ đại trưởng lão tới mới, quyết định.

Bạch Viên quay đầu, nhìn về phía con vượn lớn vừa nói chuyện, hạ giọng hỏi:

- Bạch Cương, ngươi thông báo với Đại trưởng lão?

- Ta... đó là chức trách.

Tên kia Tông Viên tuy rằng có chút sợ hãi đối với Bạch Viên, nhưng vẫn nói như thế.

- Thế nào? Loại bỏ kẻ địch, loại chuyện nhỏ nhỏ như vậy, cũng phải kinh động tới đại trưởng lão sao? Các ngươi không động thủ, vậy để một mình ta tới.

Con vượn lông trắng lớn tiếng nói.

Dứt lời, trên người hắn nhất thời sáng lên. Lông trên người dựng thẳng, cơ bắp tăng lên mãnh liệt. Hình thể lập tức nhanh chóng tăng vọt.

Kèm theo hình thể của hắn lớn lên, khí tức trên người hắn không ngờ cũng trở nên càng cường đại hơn. Trong chớp mắt hắn đã hóa thành một con Di Thiên Cự Viên cao chừng hơn hai trăm trượng, đẩy đổ một mảnh cây cối trong rừng núi.

Mấy vượn lớn xung quanh thấy thế, biến sắc, đều lắc mình tránh qua một bên.

Bạch Hồng nắm chặt quyền lớn, giống như thái sơn áp đỉnh đập mạnh về phía đỉnh đầu Thạch Mục.

- Dừng tay...

Đúng lúc này, trong rừng cây đột nhiên vang lên một giọng nói già dặn.

Bạch Hồng nghe được âm thanh này, thân thể không khỏi bị dừng lại. Sau khi do dự một lát, rốt cuộc vẫn không cam lòng thu hồi nắm đấm. Hình thể của hắn cũng rất nhanh thu lại, trở về hình dáng ban đầu.

Thạch Mục dựa theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy một con vượn xanh già nua, thân cao chưa đủ một trượng, tay chống một cây quải trượng bằng gỗ màu đỏ tím, thoạt nhìn có chút run rẩy từ trong rừng rậm đi ra.

Thạch Mục chú ý thấy, con vượn xanh già nua này ban đầu chắc hẳn có chút cao lớn. Chỉ bởi vì quá mức già nua, thân thể còng xuống, mới có vẻ thấp bé hơn so với những con vượn lớn khác.

Hai lông mày của hắn thật dài màu trắng từ phía trên hai mắt rũ xuống, gần như đã chạm đến trên mặt đất. Thân thể gầy gò khoác một chiếc trường bào rộng màu đỏ, còn kéo lê trên mặt đất, bước chân chậm rãi đi về phía Thạch Mục.

Ở phía sau hắn, mấy chiến sĩ Cự Viên Tộc mặc chiến giáp với phong cách cổ xưa, khí tức cường đại. Tất cả đều lộ ra thần sắc kính cẩn, chậm rãi theo hắn đi tới. Không có người nào vượt qua phía trước con vượn già.

- Thạch Đầu, lão hầu tử này thoạt nhìn rất lớn tuổi. Cảm giác hình như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào...

Thải Nhi ghé vào bên tai Thạch Mục nhỏ giọng thầm thì nói.

- Khụ... Lão phu hiện tại tuổi tác có hơi lớn, nhưng lỗ tai vẫn còn có thể nghe được tốt.

Thải Nhi còn chưa dứt lời, con vượn già nua lông màu xanh kia chợt ho nhẹ một tiếng, cất giọng nói.

Sau khi Thải Nhi nghe xong, bị dọa giật mình, lập tức ngậm miệng lại.

Thạch Mục thấy thế, lập tức bước nhanh tới, nhìn con vượn lão nói:

- Vãn bối Thạch Mục, bái kiến đại trưởng lão.

Con vượn xanh già nua này rướn lông mày lên, lộ ra đôi mắt với màu vàng sậm thâm thúy. Ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên người Thạch Mục.

Thạch Mục hoàn toàn không có chút lảng tránh nào. Hai cánh tay hắn thả xuống ở bên cạnh thân, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Bạch Hồng, không có một người nào nói chuyện. Ánh mắt Bạch Hồng thỉnh thoảng đảo qua từ trên người Thạch Mục và con vượn xanh già nua.

- Đưa tín vật cho ta.

Một lát sau, con vượn xanh già nua bỗng nhiên mở miệng nói.