Huyền Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 25




Cái gương bị người đẩy ra, cửa động lộ ra ánh sáng.

Lâm Linh xiết chặt đinh dài bén nhọn trong tay, tận lực giảm nhẹ tiếng hít thở và tiếng bước chân, nhẹ tay nhẹ chân bước vào.

Trên cát trắng, bóng lưng một cô gái thon thả quỳ xuống đùa nghịch một bộ bạch cốt.

Lâm Linh từng bước tiếp cận cô gái, đinh dài trong tay chậm rãi giơ cao.

"Chị ơi, cẩn thận!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Cô gái đang quỳ bỗng nhiên quay đầu, đinh dài loé hàn quang gần trong gang tấc.

Mạc Mỹ Mỹ không chút nghĩ ngợi, tay không bắt lấy, gập chân nện bụng Lâm Linh.

Lâm Linh bị đá văng, bàn tay Mạc Mỹ Mỹ cũng bị đâm xuyên.

Lâm Linh cấp tốc bò lên, Mạc Mỹ Mỹ đồng dạng nhân cơ hội đứng dậy.

Mạc Mỹ Mỹ lãnh tĩnh nhổ thất trường đinh đâm xuyên bàn tay.

"Chị, chị không sao chứ?" Giọng nữ vừa nãy lần thứ hai vang lên.

Lâm Linh nhận ra thanh âm này, cô ấy là người cô thích, cũng là kẻ phản bội cô.

"Mạc Lệ Lệ, cô đi ra cho tôi!" Lâm Linh lạnh lùng nói.

Bên cạnh Mạc Mỹ Mỹ mơ hồ hơn một cái bóng, chậm rãi, trở nên rõ ràng, là một cô gái mỹ lệ có vài phần tương tự Mạc Mỹ Mỹ, mặt tròn trái xoan, tế mi nhãn hạnh, tóc dài phiêu dật.

Mạc Lệ Lệ nhìn Lâm Linh, lập tức dời lực chú ý đến cánh tay bị thương của Mạc Mỹ Mỹ.

"Chị, tay chị!" Mạc Lệ Lệ thất thanh hô.

Mu bàn tay của Mạc Mỹ Mỹ có một cái động, dịch thể màu trắng từ trong chảy ra, da thịt gần vết thương nhúc nhích, chui ra một bầy nhện trắng bằng lóng tay.

Lâm Linh kinh hãi, lui ra sau.

Mạc Mỹ Mỹ tựa hồ không thấy bầy nhện trắng rậm rạp trên mu bàn tay, sắc mặt thần tình bất biến, cô khom lưng nhặt lên khuôn thuỷ tinh đặt một bên, dùng thất đường đinh cắt mặt thuỷ tinh, từng cây một nhổ ra tế châm trên tám cái chân con nhện.

Nhổ ra tế châm thứ nhất, chân nhện giật giật, mỗi lần nhổ một cây, động tác giãy dụa của con nhện càng lợi hại.

Mạc Lệ Lệ bắt lấy tay Mạc Mỹ Mỹ, đã sắp khóc, cô cố sức lắc đầu, "Chị không cần!"

Mạc Mỹ Mỹ nhìn em gái, thần tình nhu hoà, lại vô hạn thê lương, "Tiểu Lệ, chị đã không còn đường lui."

Mạc Lệ Lệ thất thanh khóc rống.

Lâm Linh kinh nghi bất định nhìn hai người.

Mạc Mỹ Mỹ gỡ xuống con nhện, đặt trên mu bàn tay bị thương, con nhện giật giật chân, không thấy nó chuyển động thế nào, ngắn ngủi vài phút, bầy nhện nhỏ từ miệng vết thương chui ra đã bị nó ăn.

Con nhện trắng hấp thụ miệng vết thương, bất động.

Lưng Lâm Linh cả người ướt đẫm, mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống thái dương, có chút ngứa, thế nhưng cô không dám vươn tay lau, cô ngưng thần nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Mỹ.

Mạc Mỹ Mỹ nâng mắt nhìn cô, ở Lâm Linh xem đó là một đôi mắt sáng sủa, một đôi mắt tuyệt không giống nhân loại.

"Tiểu Lệ xin lỗi cô, cô giết nó, tôi có thể lý giải, thế nhưng cô dùng thất đường đinh giam giữ hồn phách nó khiến nó không thể đầu thai, càng dùng cách như vậy tù binh nhện chúa, hại thân thể Tiểu Lệ bị bầy nhện con không còn nhện chúa ước thúc ăn sạch, chỉ thừa bạch cốt, nếu tôi không tới tìm Tiểu Lệ, vậy nó chỉ có thể nằm trong không gian âm u chật hẹp này, đời đời kiếp kiếp. Đổi lại là cô, cô có thể tưởng tượng cô độc và tịch mịch gặm người này sao, cảm giác hận không thể khiến mình điên lên này sao? Cô muốn thử một lần không?"

Mạc Mỹ Mỹ mỗi một câu như thanh đao sắc bén, hung hăng đâm vào thân thể Lâm Linh.

Cô bỗng nhiên không ức chế run lên.

Mạc Lệ Lệ vẫn khóc bất ngờ đoạt lấy thất đường đinh trong tay Mạc Mỹ Mỹ, điên cuồng lao về phía Lâm Linh.

"Cô hại chị tôi, tôi phải giết cô!"

Mạc Mỹ Mỹ nóng nảy, "Tiểu Lệ, em không thể giết cô ấy, bằng không em không thể đầu thai."

...

ấy vC