Huyền Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 10




Huyền Huyễn đẩy cửa vào, hộ sĩ ngồi sau bàn cúi đầu nhìn điện thoại di động ngẩng lên thấy Huyền Huyễn, lập tức rút điện thoại xuống, nâng mặt cười với Huyền Huyễn, "Cậu tới tìm Nguyệt bác sĩ? Anh ấy trong phòng làm việc."

Huyền Huyễn nghĩ nụ cười của hộ sĩ rất xán lạn, khiến cậu có ảo giác cô gái này và em gái mình là đồng loại.

Tôn Tử viết: tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng.

Huyền Huyễn nghĩ mình cần hiểu rõ hộ sĩ này, miễn tới lúc tao ương còn ngây thơ không biết.

"Cô là trợ thủ của Nguyệt Vũ?"

"Đúng vậy, tôi là Lý Hồng Mai, Nguyệt bác sĩ là bác sĩ giỏi, lúc trước tôi phải phá tan tầng tầng trắc trở mới bắt được chức trợ thủ này."

"Tôi là Huyền Huyễn, là..."

Lý Hồng Mai có chút hưng phấn, "Tôi sớm biết cậu gọi Huyền Huyễn, ngày Nguyệt bác sĩ hôn cậu tôi đã biết."

Huyền Huyễn cứng đờ, khắc sâu cảm nhận một sự thật: bát quái truyền bá quả nhiên lấy tốc độ ánh sáng.

"Bọn tôi đuổi theo Tiêu bác sĩ hỏi thật lâu, anh ta mới chịu nói."

Anh giỏi lắm Tiêu Xuân Hạ! Uổng công tôi bảo Tiểu Khả sau này không cần quấy rầy anh! Huyền Huyễn hận.

Lý Hồng Mai không chú ý thần tình cứng ngắc của Huyền Huyễn, cô giơ điện thoại di động, nâng má say sưa nói: "Tiểu Lâm các cô ấy nói Nguyệt bác sĩ nhất định tình lộ nhấp nhô, thế nhưng tôi nghĩ sẽ không, hình ảnh Nguyệt bác sĩ ôm cậu rất ấm áp, hai người tiến hành tới bước nào? Có thể tiết lộ tí không?"

Huyền Huyễn nhìn ảnh chụp mình nhắm mắt nằm trong lòng Nguyệt Vũ trên điện thoại di động, lại nhìn Lý Hồng Mai chờ đợi, giờ khắc này, cậu phi thường bội phục ý niệm chợt phát của mình, xem, đây không phải cơ hội cứu lại danh dự.

"Đây là vừa chụp?"

"Rất có cảm giác đúng không?" Lý Hồng Mai như hiến vật quý hỏi.

Mắt Huyền Huyễn chợt loé, cười không đáp, gõ cửa phòng Nguyệt Vũ, đẩy cửa vào.

Một khắc đóng lại, Huyền Huyễn nghe Lý Hồng Mai kinh hô: "Thế nào không thấy, điện thoại mát này! Ảnh chụp bảo bối của tôi, vốn định cho đám người Tiểu Lâm xem..."

Huyền Huyễn co rút khoé miệng, đôi khi vì đạt được mục đích, chọn dùng thủ đoạn phi thường là tất yếu.

Nguyệt Vũ ghé trên bàn ngủ.

Sóc chuột cuộn mình chôn bên cánh tay anh.

Nhìn đôi chủ nhân và sủng vật này, Huyền Huyễn cười khẽ.

Lông đuôi bị đốt của sóc chuột đã mọc lại, thế nhưng chưa dài như trước, nhìn qua như bị người dùng kéo cắt.

Mắt Huyền Huyễn lộ ánh sáng nghịch ngợm, vươn tay đè lại cái bụng phập phồng của sóc chuột.

Ấm áp, mềm mại, bóp thật đã!

Trong lúc ngủ mơ lỗ tai sóc chuột động vài cái, vô thức rụt người về phía Nguyệt Vũ.

Huyền Huyễn thấy ngộ, lại duỗi tay kéo đuôi sóc chuột.

Sóc chuột đại khái giận, giấu đuôi dưới bụng.

"Phốc xuy!" Huyền Huyễn nhịn không được nở nụ cười.

Cậu cười, giật tỉnh Nguyệt Vũ.

Huyền Huyễn áy náy, "Đánh thức anh sao?"

"Tiểu Nguyệt? Cậu tới lúc nào?"

"Vừa nãy."

Nguyệt Vũ ngáp.

"Đúng rồi, cậu không phải định tìm Tiêu Xuân Thu?"

"Không cần, anh ta tới thăm Tiểu Khả, tôi tiện đường nói luôn."

Nguyệt Vũ lại ngáp một cái, nâng mắt nhìn Huyền Huyễn nghiên túc nhìn mình, không khỏi kinh ngạc, vươn tay sờ mặt, hồ nghi hỏi: "Mặt tôi dính gì sao?"

Huyền Huyễn thoáng đỏ mặt, rủ mi.

"Không, chỉ là đột nhiên nghĩ anh đôi khi rất giống sóc chuột."

"Tôi giống Tiểu Hoa?"

"Ừ, đều ngốc hồ hồ, rất khả ái."

Đối tán thưởng không phải tán thưởng của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ dở khóc dở cười.