Huyền Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 35




Thượng Quan Hiên cũng không quanh co lòng vòng, "Trải qua tôi đã nghe Đường Vân kể, tôi muốn hỏi đứa bé Trầm Liễu thấy bộ dáng thế nào." Dừng một chút, nhìn về phía Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, "Mặt khác còn vài chuyện cần hỏi hai người."

Nguyệt Vũ không ngẩng đầu, "Gì cũng được, chờ tôi ăn no rồi nói."

Tiêu Xuân Thu ngồi đối diện Nguyệt Vũ nhìn anh và Trầm Liễu ăn thơm phúc, thậm chí có chút lang thôn khổ yết, không khỏi hoài nghi cơm chiên này ngon như vậy.

"Huyền Huyễn, không bằng cậu chiên thêm một đĩa." Tiêu Xuân Thu dùng ngữ khí thương lượng nói.

"Không có cửa đâu."

Tiêu Xuân Thu nói thầm: "Keo kiệt, trọng sắc khinh hữu."

Huyền Huyễn liếc Tiêu Xuân Thu, tự tiếu phi tiếu: "Thượng Quan Hiên của anh làm không được."

Tiêu Xuân Thu liếc Thượng Quan Hiên, thở dài: "Đáng tiếc thủ nghệ của cậu ấy so kém cậu."

"Chí ít tốt hơn anh."

"Sao cậu biết?"

Huyền Huyễn quả đấm nâng má, miễn cưỡng nói: "Nhìn là biết, được rồi, Thượng Quan Hiên anh có chuyện gì muốn hỏi?"

"Tôi muốn biết tỷ lệ Trương Tiểu Hỉ bị quỷ bám lớn cỡ nào? Tôi nghĩ cậu hẳn nghe chuyện này, bằng không sẽ không sáng sớm đi tìm cha con Trầm Dương."

Huyền Huyễn gật đầu, "Trương Tiểu Hỉ có bị quỷ bám không, tôi không thể kết luận, dù sao tôi không tận mắt thấy, bất quá, cho dù cô bé bị bám, cũng không phải tiểu quỷ dẫn cha con Trầm Liễu tới."

undefined

"Có thể thấy được?" Tiểu Thường hỏi.

"Trầm Liễu thấy là một đứa bé, cho dù là quỷ, khí lực cũng không thể đột nhiên như đại lực sĩ."

"Nói vậy cũng có đạo lý."

"Vậy khí lực của Trương Tiểu Hỉ vì sao bạo tăng?" Đường Vân hỏi.

"Phòng chừng là bị người chích thuốc kích thích hoặc thuốc cuồng bạo các loại." Nguyệt Vũ rốt cuộc ăn no.

"Thế nhưng tôi nghĩ cho dù chích thuốc kích thích hoặc thuốc cuồng bạo, cũng không thể khiến khí lực tăng vọt thái quá như vậy, tối qua tôi và mấy hộ sĩ hợp lực mới có thể đè lại cô bé, cô bé chỉ bốn tuổi!" Đường Vân quái kêu.

Nguyệt Vũ nhún vai, "Thế nhưng anh phải nhìn liều thuốc, có trải qua thay đổi không, y học rất nhiều thứ là các anh không thể tưởng được."

Thượng Quan Hiên hỏi: "Cậu đã nhìn Trương Tiểu Hỉ?"

"Vừa nãy Tiểu Nguyệt đi tìm cha con Trầm Dương, tôi đi nhìn một chút."

"Vậy lời cậu nói là kết luận?"

"Kết luận sơ bộ, nói vậy anh chưa biết Trương Tiểu Hỉ không có ấn tượng với chuyện tối qua?"

"Cái gì?" Tiêu Xuân Thu kêu to, "Không ấn tượng?"

Đám người Tống Tiếu Ngự câm lặng, "Không phải đâu?"

Phản ứng của Thượng Quan Hiên không lớn bằng bọn họ, suy nghĩ một chút, "Mặc dù đáng tiếc, bất quá đây là kết quả trong dự liệu, vốn không trông cậy có thể hỏi ra gì từ miệng Trương Tiểu Hỉ."

Tiêu Xuân Thu đau đầu nhức óc, "Thế nhưng Thượng Quan Hiên, cậu không cảm thấy vụ án càng ngày càng vướng tay sao? Cho tới nay, vẫn không có đầu mối."

"Vụ án này cấp bách không được, đầu mối chung quy sẽ có."

"Cậu đâu ra lòng tin?"

"Trời sinh."

"Thối thí. Được rồi, bệnh viện có ghi hình hành lang không?"

Tống Tiếu Ngự nói: "Cho dù có, thế nhưng cậu cho phạm nhân sẽ ngốc vậy lưu lại đầu mối?"

"Không. Tôi thấy kẻ này rất thông minh, chúng ta vẫn chưa bắt được đuôi của hắn." Tiểu Thường nổi giận nói.

Trầm Dương vừa nghe bọn họ thảo luận, vừa lưu ý con, lúc này thấy thằng bé ăn no, đưa khăn tay cho thằng bé, để nó lau miệng.

Nhìn, con trai dĩ nhiên ăn sạch nửa bát cơm chiên Nguyệt Vũ phân cho, Trầm Dương có chút kinh ngạc, rất ít thấy thằng bé khẩu vị tốt vậy, xem ra cơm chiên Huyền Huyễn làm rất ngon.

Huyền Huyễn thấy Trầm Liễu ăn no, ôm thằng bé lại, vuốt đầu hỏi: "Tối qua em có phải thấy một bạn nhỏ?"

Trầm Liễu gật đầu, vừa khoa tay múa chân, vừa nói: "Bạn ấy thấp hơn em, đại khái cao vậy, mặc áo ngắn màu lam, lớn lên khá giống con gái, khi bạn ấy cúi đầu, em còn tưởng bạn ấy là con trai."

"Vì sao em nghĩ bạn ấy giống con gái."

"Vì tóc bạn ấy thật dài, con trai không phải tóc ngắn sao? Tối qua em thấy bạn ấy, bạn ấy đang khóc." Nói tới đây, Trầm Liễu nhíu mày, nói: "Bạn ấy khóc rất thương tâm, không biết có chuyện gì?"

Huyền Huyễn trầm ngâm.

Trầm Liễu kéo ống tay áo Trầm Dương, "Cha, tối qua có chuyện gì? Vì sao không cho con xem? Dì kia vì sao la lớn vậy? Con hình như nghe tiếng Tiểu Hỉ, còn có nga, vì sao cô cũng ở đó?"

Thượng Quan Hiên vẫn lưu ý lời Trầm Liễu, lúc này hỏi: "Cô? Cô nào? Cô giáo Liêu?"

Trầm Liễu gật đầu.

"Em lúc nào thấy cô ấy?"

"Tối qua bạn ấy dẫn em và cha tới một căn phòng, thế nhưng không biết vì sao cha lấy chăn bao em, không cho em xem, sau đó em thấy cô chạy ra từ phòng sát vách, bởi——" Trầm Liễu có chút ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, "Bởi khi ấy em đang khóc, cho nên không chào cô, bất quá, cô đi rất gấp, hình như không thấy em."

Thượng Quan Hiên sờ đầu Trầm Liễu, nói với Tiêu Thu Xuân: "Nhìn, hiện tại đầu mối không phải có?"

"Cậu hoài nghi Liêu Văn Quyên?"

"Nếu Trầm Liễu không nhìn lầm, tối qua Liêu Văn Quyên quả thật ở đây, xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không ở lại trái lại vội vã rời đi, cậu nghĩ không khả nghi?"

Đích xác, Liêu Văn Quyên rất khả nghi.

Tống Tiếu Ngự nói: "Tôi và Tiểu Thường đi thăm dò Liêu Văn Quyên."

Thượng Quan Hiên gật đầu, hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu quỷ dẫn cha con Trầm Dương tới hiện trường phát hiện vụ án, có cách nào tìm ra không?"

Huyền Huyễn lắc đầu, "Tiểu quỷ đó không có ác ý, muốn tìm tương đối trắc trở, tối qua không lưu lại khí tức."

"Không có ác ý? Sao cậu biết?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi.

"Đồ chơi tôi tặng Trầm Liễu, nếu có ác quỷ, sẽ có cảm ứng."

Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Tiểu Nguyệt, tôi còn nghĩ cậu thế nào hay Trầm Liễu gặp quỷ? Thì ra khô lâu cậu tặng là có dụng ý."

Trầm Dương lúc này bừng tỉnh đại ngộ, cảm tình mục đích Huyền Huyễn tặng con trai sợi dây khô lâu không đơn thuần, lo lắng hỏi: "Tiểu quỷ kia có phải bám Tiểu Liễu?"