Huyền Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 1-2




Tiền mất tật mạng không phải thảm sự cuộc đời, đời người bi thảm nhất là khi bạn cho mình kiếm lời một món tiền lớn, sự thực cũng là đền một món nợ lớn, tâm tình này quả thật không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, mọi người có thể lý giải sao?

—— Ông chú Hồ thảm thống cảm nghĩ.

...

Ông chú Hồ vì sao gọi ông chú Hồ?

Ông chú Hồ cắn môi, cau mày nghĩ một hồi, vờ một bộ thương xuân thu buồn: kỳ thực tôi không già lắm, bất quá ba mươi mấy (Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường đầu đầy hắc tuyến: gần bốn mươi không chịu già), đàn ông bốn mươi như đóa hoa, tôi ba mươi mấy, kỳ thật phong nhã hào hoa (Đường Vân: thật không xấu hổ, da mặt có thể so tường thành), sở dĩ gọi ông chú Hồ, đều là vì —— Ông chú Hồ nghiến răng nghiến lợi: đều là vì hỗn tiểu tử Tiêu Xuân Thu không lễ phép! (Tiêu Xuân Thu đang uống nước chanh vờ vô tội: dính gì tới cháu?)

Ông chú Hồ rơi vào hồi ức thống khổ, mày cau khó giãn, trầm trọng nói: ngày đó là ngày đầu tiên đi làm, tôi diện một bộ đồ xinh đẹp (mọi người quay đầu nôn mửa), đạp dưới ánh nắng xán lạn, đầy lòng hy vọng có thể cho bọn họ một ấn tượng tốt, ai biết hỗn tiểu tử Tiêu Xuân Thu, vừa thấy tôi đã hỏi: ông chú, chú có chuyện gì? Tôi lập tức hóa đá, ông chú? Ông chú? Ông chú là khái niệm gì? Nghĩa là tôi rất già, tôi rất già, rất già sao?...

Mọi người cắn hạt dưa thì cắn hạt dưa, nói giỡn thì nói giỡn, không nhìn ông chú Hồ cực kỳ bi thương.

Ông chú Hồ không bị ảnh hưởng nói tiếp: lòng thoáng đã lạnh, cười cũng chẳng nổi, thì ra tôi đã già vậy, năm tháng không buông tha người! Ông chú Hồ cảm thán, bất quá nói tới đều là lỗi của Tiêu Xuân Thu, một tiếng ông chú, dẫn tới hai chữ "ông chú" thay thế tên tôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nghĩ lại mà kinh!

Mọi người hiếu kỳ, vậy tên thật của ông chú Hồ là gì?

Ông chú Hồ âm hiểm cười, muốn biết?

Dưới sự giáo dục của ông chú Hồ, "bát quái tinh anh" cảnh cục nhất trí gật đầu.

Ông chú Hồ hạ giọng: kỳ thực tên chú là —— không nói cho các cháu! Hừ!

Mọi người ngã thành đống, há hốc mồm nhìn ông chú Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang đi như tướng quân chiến thắng.

Cho nên, ông chú Hồ tên là gì vẫn là một điều bí ẩn.

...

Ông chú Hồ là cục trưởng cảnh cục, đây là điều trên dưới cảnh cục đều biết, thế nhưng rất ít người biết ông chú Hồ thường không làm việc đàng hoàng, đám người Thượng Quan Hiên, Tống Tiếu Ngự tuy hay ông chú Hồ trầm mê nghề phụ, thế nhưng vì công phu bảo mật nhất lưu, bọn họ vẫn không rõ ông chú Hồ bình thường táy máy cái gì.

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, vì đây là then chốt khiến đám người Thượng Quan Hiên nhảy vào bẫy ông chú Hồ tỉ mỉ bố trí.

Ông chú Hồ ngồi sau máy tính, hắc hắc cười thập phần gian trá.

Ông chú Hồ vuốt cằm, khẽ gõ cạnh bàn, tự hỏi nên làm sao mới có thể dẫn đám người Thượng Quan Hiên mắc câu.

Điện thoại như quỷ vội đầu thai không ngừng reo, ông chú Hồ có tai như điếc, chậm rì rì đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Điện thoại reo phảng phất như ác quỷ bám riết phía sau, khiến ông chú Hồ đột nhiên cái khó ló cái khôn, linh quang chợt loé, kế hiện trong đầu.

Ông chú Hồ bổ nhào về phía điện thoại, bắt lấy một khắc điện thoại cắt đứt.

"Được rồi, tôi đáp ứng!"

Đầu kia trầm mặc một chút, "Hai ngày sau tới, cậu làm được chứ!"

"Không thành vấn đề!" Ông chú Hồ vỗ ngực.

"Trước nói rõ, không giải quyết được, tôi cả tiền xe cũng không trả cho cậu!"

"Rồi rồi, dài dòng, keo kiệt! Tôi mới không xem tí tiền xe như vậy trong mắt."

Người ở đầu kia châm chọc: "Không xem trong mắt? Lần trước không biết là ai buộc tôi trả tiền xe cho, bằng không không đi?"

Ông chú Hồ nói thầm: "Người đó không phải tôi."

"Cứ quyết định vậy, hai ngày sau gặp."

"Hiểu, hiểu. Được rồi, lần này tôi dẫn theo vài người, chỗ cậu có phòng không?"

"Vài người? Bao nhiêu?"

Ông chú Hồ đếm ngón tay tính tính, "Bốn người, sai, năm."

Người ở đầu kia không nhịn được, "Rốt cuộc bao nhiêu?"

"Năm."

"Năm, lúc đó nhiều ra ngủ chuồng heo."

Không chờ ông chú Hồ kháng nghị, điện thoại đã cúp.

Ông chú Hồ đen mặt, thầm mắng: đồ dã man!

...