Huyền Linh Ký

Chương 102: Dương chấn sơn




Yến hội liền sớm tàn cuộc, mọi người vì Lý Phi Nhi chuyện mà cũng trở nên gấp gáp.

Có thể vô thanh vô thức đồ diệt Hoa Quế Phường, đây không thể nghi ngờ là một mối nguy to lớn.

Hoa Quế Phường có thể trở thành một cái thế lực lớn, chí ít tính vào trung lưu đỉnh, không thể nào không có cái huyền giả ở trong được. Mà Lý Phi Nhi có thể giết vào thập lục cường, đủ để chứng minh ưu tú.

Thế mà ngay tại trong thành động thủ, huyền phủ cảnh thành chủ cũng không cảm ứng được liền mang toàn bộ tửu lâu gần như giết hết. Ai mà biết được đối tượng tiếp theo có phải mình hay là không?

Dương Thiên thì hướng Hoa Hồng thương hội đi về, Hồng Nguyệt Giao còn đang đợi chúc mừng hắn đây.

“Tiểu Thiên, có rảnh trở về một chuyết, gia chủ có chuyện cùng con nói.”

Bỗng nhiên, bên tai Dương Thiên vang vọng lời nói. Là tam trưởng lão thanh âm.

Dương Thiên đối với vị này trưởng lão thì không có nhiều ấn tượng ngoài ngày đầu tiên điều khiển trận pháp ra. Trong trước kia ký ức, giống như “tiểu Dương Thiên” cũng không có lưu lại nhiều ấn tượng, có chăng chính là vị này đối hắn duy nhất không có ác ý.

Dương Thiên nhẹ gật đầu, chân không ngừng bước rời đi.

Ngắm nhìn Dương Thiên bóng lưng, Dương Chấn Minh khẽ thở dài.

...

Vạn trượng vực sâu, gió vun vút thổi, giống như từng tiếng ai oán mà thê lương, làm người ta không khỏi rùng mình.

“Lý Phi Nhi, đồ tiện nhân. Ngươi tất cả đều là ta cho, ngươi dám đối xử với ta như vậy à?”

Hương ma ma khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, trên tay chảy xuống vết máu còn hơi ẩm ướt.

Đối diện bà là Lý Phi Nhi đang đứng sát vạn mét vực sâu. Nơi này chính là thiểm thiết sơn khu vực cũ, cũng là hơn hai tháng trước đại chiến lưu lại vết tích. Sơn phong đổ nát, vực sâu vạn trượng.

Lý Phi Nhi vẻ ngoài mĩ lệ quyến rũ cũng không còn nữa, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, trên khuôn mặt vành mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt chỉ còn lại dấu vết đã khô.

“Ngươi nói ra lời đó, còn không biết ngượng mồm sao? Ngươi có khi nào coi chị em bọn ta là người không?”

Lý Phi Nhi oán khí ngập trời, trong ánh mắt oán khí giống như hóa thành thực chất, thành từng giọt nước xám tro rơi xuống.

“Ngươi giết hết chị em của ta, đây là ngươi thiếu ta, kiếp sau nghìn lần trả lại. Ngươi cho ta tất cả, hôm nay ta cũng ở đây trả lại cho ngươi, không thiếu ngươi một đồng.”

Nói rồi, Lý Phi Nhi trên thân nổi lên ánh lửa, giống như giữa đêm lạnh ngọn đuốc, không ngừng bùng sáng lên. Trên đầu nàng, hiển hiện lên một con cáo, lông màu đỏ tương, bụng màu trắng muống, ba cái đuôi lên cháy lên ba ngọn lửa hư ảo.

Huyết Hỏa Hồ Ly.

Thiện nhất về linh hồn mị hoặc loại huyền linh.

Theo Huyết Hỏa Hồ Ly xuất hiện, Lý Phi Nhi khí thế ngày một cất cao lên, ngọn lửa càng ngày cháy càng mạnh.

Hương ma ma mặt biến sắc lập tức xông tới, muốn bắt lấy Lý Phi Nhi.

“Tiện nhân, mau ngừng tay.”

Hương ma ma khí thế cuồn cuộn, không ngờ rằng, đạt tới huyền chân cảnh cao thủ. Cũng không biết làm thế nào mà Lý Phi Nhi có thể trong tay nàng chạy trốn, tới được tận Thiểm Thiết Sơn.

Lý Phi Nhi Huyết Hỏa Hồ Ly thì ở nhắm mắt lơ lửng, bên ngoài bao bọc lấy linh hải cụ hiện, giống như một cái đỉnh, tuyên khắc lấy hoa văn kỳ ảo.

Ánh lửa ngập trời, Lý Phi Nhị nhẹ nhàng vươn tay, hướng Hương ma ma đánh ra một chưởng, nhẹ nhàng như mây.

“Muốn chết!”

Hương ma ma quát lạnh, một tay vươn ra chụp lấy Lý Phi Nhi bàn tay.

“Ầm!”

Hỏa đỉnh vỡ nát, Huyết Hỏa Hồ Ly thân hình giống như ngọn lửa cháy hết, bắt đầu phiêu tán ra tro tàn.

Lý Phi Nhi toàn thân chằng chịt vết nứt, máu tươi chảy từng tia bắn ra, huyền khí giống như đảo ngược, một lần tán loạn ra ngoài.

Lý Phi Nhi, nàng tán công, bị Hương ma ma một vồ bay xuống vực sâu vạn trượng.

Khí tức không còn bao nhiêu, nhưng căm hận bị phẫn xông lên tận trời, nàng nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười cuối cùng, vĩnh biệt cuộc đời.

Rống!

Chấn động vừa rồi, đưa tới rất nhiều yêu thú chú ý, vách núi rung chuyển, từng đàn yêu thú giống như hướng phía này chạy tới.

Không có cấp bảy hay cấp tám yêu thú, nhưng lại co cấp năm yêu thú hiển hiện. Hương ma ma chỉ là huyền chân cảnh một tầng, cũng không thiện chiến, chỉ có thể tạm thời tránh lui.

Đến nỗi Lý Phi Nhi, nàng đã tán công, cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, Hương ma ma chỉ là bực tức không thôi, không có ý định tìm kiếm.

...

“Đệ đệ, ngươi cuối cùng về tới.”

Hồng Nguyệt Giao tay ôm bình rượu, nụ cười trăm hoa đua nở đứng tại cửa chờ đợi Dương Thiên.

“Nguyệt Giao tỉ, hôm nay rảnh dỗi vậy sao?”

“Không rảnh, không rảnh, ta thời gian rất gấp gáp. Ngoài chúc mừng đệ đạt quán quân ra, chính là giới thiệu cho đệ một người.”

Hồng Nguyệt Giao liếc Dương Thiên một cái, xú tiểu quỷ, trêu chọc nàng luôn hồi.

“Ai vậy?”

Dương Thiên hiếu kỳ, mặc dù là ở Hoa Hồng thương hội lâu như vậy, Hồng Nguyệt Giao còn chưa từng giới thiệu cho hắn bất cứ người nào cả, làm sao có thể không hiếu kỳ đây.

“Dương công tử, Hinh Nghi hữu lễ.”

Từ trong bước ra một người, kiều mị thanh âm, dáng người mê hoặc động lòng ra tới.

Trông vẻ ngoài có chút giống với Hồng Nguyệt Giao, đều là thế gian tuyệt thế mĩ nữ, tuổi tác vừa khoảng hai mươi, say đắm lòng người.

“Gặp qua Hinh Nghi cô nương.”

Dương Thiên bình tĩnh ánh mắt hơi đảo qua, chào hỏi một tiếng lại rơi trở về Hồng Nguyệt Giao trên thân.

“Nguyệt Giao tỉ, không phải nói giới thiệu sao.”

“Ha ha vào trong rồi nói.”

Đêm, tiệc rượu không ngừng, Hồng Nguyệt Giao uống tới quên cả trời đất, thời gian gập gáp đều theo rượu xuống dạ dày của nàng.

Dương Thiên cũng biết được, cố gái này tên là Hồng Hinh Nghi, là Hồng Nguyệt Giao em họ, tới đón nàng về nhà. Năm năm làm hội trưởng như vậy là kết thúc rồi, lại vừa vặn cùng Dương Thiên tới Vương Đô thời gian, nên bọn họ cùng hẹn một ngày xuất phát.

Dương Thiên có hỏi nhưng Hồng Nguyệt Giao không nói nhà mình ở đâu cả. Có thể là Dương Thiên cũng có trong lòng mình suy đoán, chỉ là không có vạch trần mà thôi.

...

Ngày mười sáu tháng một, Nam An thành mưa bụi.

Toàn thành không khí căng thẳng, binh lính tuần tra tới lui. Hoa Quế Phường thảm trạng làm không ít người hoảng hốt, sợ hãi tới mồ hôi chảy ướt hết cả người.

Ngang nhiên động thủ, lại vô thanh vô thức diệt đi một cái thế lực, Nam An thành đây là dấu hiệu muốn loạn a.

Dương phủ.

Dương Thiên ăn mặc một khuôn cách y phục, khoác lên xanh xám áo da, trở về Dương Phủ. Đám hộ vệ cũng không dám ngăn cản, Dương Thiên bây giờ danh tiếng không ai là không biết.

Dương Thiên trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc, đều là bình phàm, mờ nhạt. Hắn đối với Dương Phủ không có cảm tình, cũng không có hận khí. Chỉ duy nhất đối với người muốn giết hắn là Dương Thiên muốn giết trở lại mà thôi.

Đại sảnh, không một bóng người.

Tiếp đón Dương Thiên thị nữ bưng trà rót nước cho Dương Thiên sau đó rời xuống. Theo Dương Thiên trở về Dương phủ, đã có người đi bẩm báo gia chủ rồi, Dương Thiên chỉ có thể đợi mà thôi.

Dương Thiên cũng không biết Dương Chấn Sơn muốn cùng hắn nói cái gì, có điều chắc chắn sẽ không phải là chuyện nhỏ.

Một giờ đồng hồ trôi qua, Dương Thiên đổi hai ấm trà.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, Dương Thiên đã đổi được ba ấm trà, nhưng hắn vẫn là không gấp gáp không nóng vội.

Ba giờ đồng hồ qua đi, Dương Thiên rốt cục không còn ngồi nữa, đứng dậy hướng chủ vị hơi chắp tay.

“Nếu như gia chủ không có gì muốn nói, vậy Dương Thiên cao lui.”

Nói rồi hướng đại sảnh đi ra, không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

“Tiểu Thiên, ngươi cùng cha ngươi tính tình rất giống a. Có điều trầm ổn hơn rất nhiều.”

Dương Thiên nghe tới giọng nói, ngừng lại bước chân, quay đầu nhìn ngồi tại chủ vị Dương Chấn Sơn.

“Gặp qua gia chủ, không biết gia chủ gọi ta tới là có chuyện gì?”

Dương Chấn Sơn cùng Dương Thiên ánh mắt va chạm vào nhau, đều là bình lặng ánh mắt nhìn không ra sâu cạn.

“Nhiều năm qua, ngươi cực khổ rồi.”

Dương Chấn Sơn nói trước, thanh âm có chút thở dài kiểu dáng.

Mười mấy năm bị Dương Minh Bắc đám kia khi dễ, thân làm gia chủ nào có thể không biết, chỉ là không nhúng tay mà thôi.

Dương Thiên thì cũng không có nhiều biểu hiện, chịu khi dễ những năm kia cũng không phải là hắn, Mặc dù ký ức trùng lặp, Dương Thiên cũng tiếp nhận thân phận của thế giới này, nhưng hắn cũng không căm giận, trong lòng một mảnh bình lặng.

Mặc dù trong lòng không có tức giận, nhưng Dương Thiê đương nhiên cũng không thích chịu loại này đối xử. Nếu không phải hắn bộc lộ tài năng, có phải là mấy người này trong lòng liền không có một chút áy náy nào không.

“Gia chủ, nếu như không có chuyện gì quan trọng, ta xin phép trở về thu xếp. Ngày mai còn phải xuất phát đi học viện.”

Dương Chấn Sơn thấy vậy cũng không câu kéo, mà ngữ khí trầm trọng hơn, lạnh lùng hơn, đối với Dương Thiên nói.

“Được rồi, vậy ngươi có muốn biết cha mẹ ngươi tung tích không?”

Dương Thiên hơi ngừng lại, suy nghĩ một chút hỏi lại.

“Gia chủ chịu nói cho ta sao?”

Dương Chấn Sơn giống như sắp xếp một chút câu từ, bắt đầu chậm rãi nói.

“Cha ngươi, là ta lục đệ. Năm đó ngươi về Dương phủ cũn không phải là cha mẹ ngươi đưa tới mà là ông nội ngươi, cũng chính là cha ta quấn ngươi trở về. Khi ấy ngươi cũng hơn một tuổi rồi, để tại tiểu viện kia. Cha ta cũng hạ lệnh, cấm bất cứ cái nào Dương gia đời thứ hai người trở lên bước chân vào đó.”

“Ta đối với lão lục tung tích cũng không biết rõ ràng, nhưng năm đó đại quân Càn Lang áp sát Vương Đô, chính là cha ngươi nói đình chiến một tháng, Càn Lang hay kể cả Đường Đô cũng không dám động dù chỉ là một binh một tốt.”

Dương Chấn Sơn vừa nói, trong ngôn ngữ giông như là rất tưởng niệm.

Dương Thiên thì im lặng nghe lấy, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Không ngờ rằng “lão cha” của tiểu Dương Thiên lại tài năng như thế.

Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thiên hỏi.

“Vậy nên, gia chủ cũng không biết cha mẹ ta ở nơi nào phải không?”

“Không biết rõ ràng, nhưng ta có cách tìm tới.”

Dương Chấn Sơn ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thiên, trong con người giống như chứa đựng lấy vạn lý tinh không, sao trời óng ánh.

“Ta biết được, lão lục để lại cho ngươi một cái hộp gỗ. Chỉ cần ngươi đưa nó cho ta, ta có thể thôi diễn tới lão lục hiện tại vị trí.”

Lời nói vừa ra, Dương Thiên ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, cả người ngẩng cao lên, nhìn chằm chằm tới Dương Chấn Sơn.

Không có huyền khí phát ra, nhưng khí tức lại thay đổi sắc bén cùng lạnh lẽo.